Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 15: Chương 15




Lục Thiệu Đông bỏ móc khóa vào trong cặp, đội mũ bảo hiểm lên, khởi động xe máy, sau đó quay một vòng một trăm tám mươi độ xinh đẹp tại chỗ, xe máy màu đen ở trong đêm vạch ra một cơn gió mạnh, tuyệt trần mà đi.

Thành phố Nam đêm nay thật là đẹp.

Trong lòng Lục Thiệu Đông vui vẻ một hồi, lại cảm thấy tối nay vẫn có chút tiếc nuối.

Cô gái nhỏ vừa rồi ngồi ở sau xe, tay vịn ở giá phía sau, người ngửa về sau, giống như sợ chạm phải anh.

Như những cô gái khác, đã sớm nhào tới cướp đoạt.

Cũng chỉ có cô không có hứng thú gì.

Lục Thiệu Đông cong cong môi, trong đầu nghĩ ngày khác phải tháo cái giá đó xuống mới phải.

Từ tòa nhà của ủy ban thành phố đến quân khu đại viện nơi Lục Thiệu Đông ở cũng không xa, nhưng tối nay tâm tình anh tốt, cố ý lượn đường xa hóng gió, tới gần 10 giờ tối mới đến nhà.

Anh tắm nước lạnh, sau đó mở di động ra. Trong nhóm wechat “ Tam giác sắt ‘ có hơn 10 tin nhắn chưa đọc.

【 Thạch Vũ: Nói đêm nay tụ họp lại đấy? Tớ đã chờ ở quán net, các cậu làm xong bài tập chưa? 】

【 Phó Kiêu Phong: Tớ mới đưa người về nhà, sắp tới rồi. @ Lục Thiệu Đông, cậu thì sao? 】

【 Thạch Vũ: Cậu đưa ai về nhà? 】

【 Phó Kiêu Phong: Kỳ đà cản mũi. 】

【 Thạch Vũ:... Có thể nói tiếng người không? Nghe không hiểu. 】

Lục Thiệu Đông cười một tiếng, đổi giao diện đến tin cuối, tin nhắn cuối cùng là nửa giờ trước.

【 Phó Kiêu Phong: Chúng tớ chơi trước, cậu xong chuyện thì tới. 】

Anh nhìn đồng hồ, sau đó trả lời: 【 Tôi đêm nay không đi, các cậu chơi đi. 】

Trong nhóm lập tức sôi nổi.

【 Phó Kiêu Phong: Hẹn hò sao? 】

... Anh cũng muốn chứ.

Lục Thiệu Đông hừ cười:【 Thức đêm ảnh hưởng đến nhan sắc. 】

【 Thạch Vũ:??? Bị trộm tài khoản sao? 】

【 Phó Kiêu Phong: Trọng tâm là, cậu gần đây có chút cợt nhả buông thả đấy. 】

【 Phó Kiêu Phong: @ Lục Thiệu Đông tớ khuyên cậu vẫn đừng nghĩ dựa vào mặt mà thả thính con gái, trong giới học bá lưu hành nhất chính là kịch bản làm bài tập. 】

Làm bài tập — — có thể viết ra người đẹp sao?

Mày kiếm Lục Thiệu Đông khẽ nhướng, khinh thường hừ một tiếng, trả lời: 【 Cấp thấp. 】

【 Phó Kiêu Phong: Ngồi ké máy điều hòa rất cao cấp sao? 】

Khóe miệng Lục Thiệu Đông kéo lên, lại vui vẻ.

Không cao cấp.

Nhưng anh lại ăn ké được rồi.

Làm bài tập cũng không có nhận được quà tặng.

Lục Thiệu Đông không tính nói thêm nữa, ném đưa điện thoại di động lên bàn sách, sau đó cả người nằm lên giường, cầm quà tặng của cô gái nhỏ trong tay, giơ thật cao.

Cười với móc khóa một hồi, anh ngồi dậy, từ trong cặp sách lấy ra một túi giấy màu xanh trắng xen kẽ.

Túi giấy này bên ngoài vốn còn có một hộp quà màu xanh lá cây, nhưng bị anh ném vào trong thùng rác làm dơ.

Lúc ấy thật sự bị tờ 50 nhân dân tệ của cô gái nhỏ làm tức giận.

Hừ cười một tiếng, anh lấy đồ trong túi giấy ra, lại nghĩ tới ngày hôm qua Phó Kiêu Phong ở hiệu sách văn phòng phẩm nói — —

Nghe nói nữ sinh thích nhất nhận được loại quà nhỏ này.

Mặc dù não của cô gái nhỏ không quá giống với các nữ sinh khác, nhưng — —

Anh tạm thời thử một lần.

Ngày hôm sau, Lục Thiệu Đông sớm chờ ở phòng học trên hành lang, một đôi mắt như vô tình mà khóa ở cuối hành lang, khóe miệng nhẹ cong, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Đợi khoảng hơn mười phút, bóng người của cô gái nhỏ từ cửa hành lang quay ra, anh híp mắt lại, con tim vui sướng còn chưa kịp nhảy lên, ánh mắt chạm đến người bên cạnh cô, lại trầm xuống.

Phó Kiêu Phong đứng ở bên cạnh anh cũng chú ý tới những người bên cạnh Lăng Nhân, cười nói: “Tại sao lại Hà Húc Dương này. Tối hôm qua mới khen cậu ta có giác ngộ cao, hôm nay liền phạm sai lầm.”

Lục Thiệu Đông lạnh lùng hừ một tiếng, không có đáp lời, nhàn nhạt nhìn hai người đến gần.

Lại nhìn hai người đi xa.

Lục Thiệu Đông:...

Không thấy? Hay là thấy rồi nhưng lại làm bộ không thấy?

Mới vừa rồi anh rõ ràng chú ý tới, lúc cô đi qua bên người anh, bước chân ngừng một chút.

“Đã nói cậu không cần dựa vào khuôn mặt thả thính gái mà, làm bài tập mới là vương đạo.” Phó Kiêu Phong trêu chọc nói.

Lục Thiệu Đông lười để ý cậu, chậm rãi đi vào phòng học, giơ tay lên sờ sờ mặt.

Khuôn mặt đẹp như vậy, cô vì sao cũng không liếc mắt nhìn chứ?

...

Lăng Nhân quả thật dừng mấy giây, bởi vì cô cảm giác được anh vẫn luôn nhìn cô, cho là anh tìm cô có chuyện, cho nên dừng một chút.

Chỉ thấy anh không lên tiếng, liền lại đi.

Lúc này Hà Húc Dương còn ở bên cạnh lải nhải nói không ngừng, ý chính là tối hôm qua cậu thật sự là bởi vì có chuyện mới đi, để cho cô đừng hiểu lầm.

Lăng Nhân không hiểu cậu tại sao nói với cô những lời này.

Người hẹn cậu cùng nhau làm bài tập là Vương Gia Lâm, cũng không phải là cô, cô chẳng qua là thuận tiện đi cùng, có cái gì để hiểu lầm?

“Những người lớp chín đó, tối hôm qua không có bắt nạt cậu chứ?” Hà Húc Dương hỏi.

Lăng Nhân lắc đầu: “Không có.”

Hà Húc Dương: “Vậy thì tốt. Ngày hôm qua thật sự quá không khéo, hôm nay sau khi tan học....”

“A Nhân cậu tới rồi!” Vương Gia Lâm thấy Lăng Nhân vào phòng học, cao hứng vẫy vẫy tay với cô, sau đó đứng dậy đứng ở lối đi nhỏ, để chỗ trống cho cô đi vào bên trong ngồi.

Hà Húc Dương thấy tình hình này liền nhịn lời xuống, vẫn đi về chỗ ngồi của mình.

“Cậu sao lại đi cùng lớp trưởng vậy?” Vương Gia Lâm kỳ quái hỏi.

Lăng Nhân đặt cặp sách vào bàn học, một bên lấy đồ dùng học tập vừa nói: “Ở dưới tầng đụng phải.”

“Ồ, tớ còn tưởng rằng cậu ấy cố ý đưa cậu đi học.” Vương Gia Lâm lẩm bẩm.

Tay Lăng Nhân dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: “Cậu sao lại cho là như vậy?”

Vương Gia Lâm liếc mắt nhìn tới chỗ ngồi của Hà Hú Dương, thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy có ý với cậu. Ngày hôm qua cậu ấy hẹn tớ cùng nhau làm bài tập, tớ còn rất bất ngờ đấy, kết quả cậu ấy sau đó lại dặn dò tớ gọi cậu cùng đi. Câu nói kia tại sao nói đến, có dụng ý khác, ngoài mặt là hẹn tớ, nhưng thật ra là muốn hẹn cậu. Ài, làm tớ còn có chút vui mừng nữa chứ.”

“...”

Thì ra có chuyện như vậy.

Lăng Nhân kéo khóa kéo cặp sách lên, đẩy vào trong bàn học, sau đó nghiêm túc nói: “Sau này loại chuyện này đừng gọi tớ.”

Vương Gia Lâm cho tới bây giờ chưa thấy qua cô nghiêm túc như vậy, ý thức được cô có thể tức giận, vội vàng xin lỗi: “Là tớ sơ ý, cậu không nên tức giận.”

Lăng Nhân lắc đầu: “Tớ không có tức giận. Tớ chỉ là không muốn để cho người khác hiểu lầm.”

Nhìn thái độ hôm nay của Hà Húc Dương, hơn phân nửa là lầm tưởng cô ngày hôm qua cùng chung đi làm bài tập, là một loại đáp lại.

Vương Gia Lâm hiểu rõ gật gật đầu, sau đó còn nói: “Vậy nếu là... Lục Thiệu Đông để cho tớ gọi cậu cùng đi thì sao?”

Ba chữ “ Lục Thiệu Đông “ làm cho Lăng Nhân ngẩn ra.

Đổi lại Lục Thiệu Đông, cô sẽ còn để ý sao?”

Yên lặng chốc lát, Lăng Nhân mở sách, vừa nhìn vừa nhàn nhạt trả lời: “Cậu ấy không làm bài tập.”

“...” Nếu như làm thì sao?

Vương Gia Lâm còn muốn hỏi, chỉ thấy cô rõ ràng không muốn tiếp tục cái đề tài này, liền từ bỏ, chuyển đề tài: “Đúng rồi, Tieba của tường học chúng ta phát động hoạt động bỏ phiếu, chủ đề là “ Cậu muốn cùng ai qua lễ độc thân nhất “, tổng cộng mười người, năm nam sinh năm nữ sinh. Khối chúng ta người được đề cử cũng chỉ có Dư Yên Nhiên cùng Lục Thiệu Đông, tớ bầu cho bọn họ một phiếu. Cậu có muốn bỏ một phiếu không?”

Ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trang sách một giây, Lăng Nhân hỏi: “Bầu cái này làm gì?”

“Cho vui.”

“...”

Trong giờ học, nhóm giáo bá lớp chín cũng nghị luận chuyện bỏ phiếu.

“Nhiều cô gái bỏ phiếu Đông ca như vậy. Nếu không tổ chúng ta tụ họp lại, ăn mừng cùng Đông ca chứ?”

“Ý kiến hay. Như vậy thì không sợ cô đơn tịch mịch.”

“Ha ha ha. Qủa nhiên đối với lão đại rất quan trọng.”

“ Dứt khoát làm party chúc mừng!”

“ Đông ca, năm đại mỹ nữ, anh chọn ai?” Có người hỏi Lục Thiệu Đông.

Lục Thiệu Đông dựa ở hành lang nhìn trên trang web bỏ phiếu, trên mặt treo nụ cười lười biếng, tầm mắt nhìn lướt qua trên màn ảnh điện thoại di động, nói: “Chọn hạng nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.