“Tôi chính là nói anh,” Nguyễn Tương Nam nói: “Bề ngoài của tôi vẫn luôn rất tốt, tôi tự biết rõ.”
Trác Diễm cười không nói, dùng cái này ý bảo trình độ tự luyến của cô mười phần không biết xấu hổ.
Nguyễn Tương Nam đột nhiên nói: “Tôi nghe mẹ nói, bà muốn nói với cha anh hôn sự của hai nhà.”
Tim Trác Diễm đập lỡ một nhịp: “. . . . . . . . . Cái gì?”
“Là anh và Nghiêm Ương á.”
Thì ra là như vậy. Anh dựa người về phía sau, nhắt mắt lại cười lạnh nói:
“Tôi cảm thấy không thích hợp thôi. Nghiêm Ương kém tôi vài tuổi, tôi
vẫn xem cô ấy như em gái của mình.”
“Em gái? Bình thường em gái
không phải là tấm màn che của đàn ông muốn tìm hồng nhan tri kỉ sao?”
Nguyễn Tương Nam nói chuyện đương nhiên: “Ý nghĩ của anh cũng quá bẩn
rồi.”
“Tôi nói là loại em gái ruột, đi cùng với cô là cái loại
quan hệ kia. . . . . Cô có thể không nên nói tôi hèn hạ như vậy không?”
Trác Diễm suy tư chốc lát, lại quăng vấn đề lại, “Chẳng lẽ cô cảm thấy
tôi nên ở cùng một chỗ với Nghiêm Ương sao?” Anh nói xong những lời này
liền hối hận, tựa như là thăm dò rõ ràng, thật ra thì anh cũng không có ý tứ dò xét —— đại khái thôi.
“Từ phương diện khác mà nói, tôi còn rất hiểu nhân phẩm của anh.” Nguyễn Tương Nam trầm ngâm, “Dĩ nhiên, tôi hi vọng em gái duy nhất của tôi có thể hạnh phúc, đây là lời nói
thật lòng.”
Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành,
mặc dù cô là một người rất xấu xa, có lúc còn biểu diễn mô hình nhân
cách, thế nhưng một khắc, anh tin tưởng lời nói cô đều là lời thật lòng.
Trác Diễm giả bộ cầm lên ly nước lọc, đụng ly của cô một cái: “Vậy thì như cô mong muốn.”
“Như tôi mong muốn? Anh là chỉ cái gì?” Lần này đến phiên cô không hiểu.
“Cô đoán một chút xem.”
Loại đối thoại thận trọng này, lượn một vòng lớn, còn giống như không nói
qua cái gì. Giữa bọn họ có xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng mà cô đoán
không ra, anh cũng không nhìn thấu, tựa như nghỉ hè năm ấy, rõ ràng rất
gần gũi, nhưng vẫn là cong cong quẹo quẹo ở trong lòng.
Không ngừng thăm dò, lại không ngừng thoát đi, chẳng biết lúc nào mới là điểm cuối.
Nguyễn Tương Nam ngồi ở trong khoang máy bay hạn chế, tỷ lệ trễ giờ của chuyến bay quốc tế rất nhỏ, đúng giờ cất cánh. Rất nhanh, bên trong buồng máy
bay một mảnh tối tăm, cô giơ tay lên, kéo rèm của sổ xuống, chỉ còn lại
ngủ mê mệt không có ánh sáng. Cô tựa lưng vào ghế ngồi, vị trí bên cạnh
trống không, cách một hành lang có một vị hành khách, đang mở đèn hướng
dẫn (*), lật quyển sách trên tay.
(*) đèn hướng dẫn: là loại đèn dùng ở trên xe buýt hay các phương tiện giao thông.
Nguyễn Tương Nam nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Cô nằm mơ, nằm mơ thấy mình trở lại sân trường Tinh Tinh quen thuộc năm
đó. Ngoài cửa sổ ve sầu ra sức kêu, cô ngồi trong phòng học múa bút
thành văn, trên đỉnh đầu là tiếng soạt soạt của quạt trần.
Trong
cuộc thi, cô dừng bút lại nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy phía trước
và phía sau mình đều nằm gục xuống. Bài thi cuối kỳ năm nay vô cùng khó, đối với chỗ của cô so với học sinh trong lớp thật sự quá khó khăn, phần lớn mọi người đã ngọ nguậy buông bỏ.
Cô sửa sang, bổ sung vào
bài thi, lại kiểm tra tên và số thứ tự của mình một lần nữa, nộp bài thi trước giờ. Giáo viên thấy cô nộp bài thi trước giờ đi ra ngoài, vốn còn muốn khiển trách, nhưng là vừa thấy bài làm của cô mặt bà rõ ràng sửng
sốt một chút, cuối cùng gật đầu với cô, cũng chưa nói cái gì.
Cô
ra khỏi phòng thi, mang ba lô đi qua sân thể dục, chỉ thấy một trái bóng rổ bay đến, rơi trúng chân cô, nếu như lần này đập vào mặt cô nữa, cô
thật sẽ có tâm lí ám ảnh với bóng rổ. Trái bóng màu cam vừa rơi xuống,
vừa vặn nằm trong vòng tay cô.
Trên sân bóng một nam sinh hô to: “Người đẹp, ném bóng qua đây giúp tôi!”
Những nam sinh chơi bóng phần lớn là người của ban thí nghiệm, bất ngờ Trác Diễm cũng ở trong số đó.
Cô lập tức ném bóng về. Chỉ thấy nam sinh nhận lấy bóng vừa được cô chuyền bất ngờ đột phá, lấy đá nhảy lên ném bóng vào rổ, quả bóng ở ngay rỗ
cũng nhảy lên rồi hạ xuống, tạo thành một vòng cung. Trác Diễm nhảy lên
lấy đà, trực tiếp bắt lấy quả bóng đang rơi xuống, quả bóng nhẹ nhàng
bay sượt qua rỗ, trực tiếp rơi vào trong rỗ.
Nam sinh đánh banh chung cuxg không nhịn được ủng hộ.
Nguyễn Tương Nam nhìn mấy phút, liền xoay người rời đi, dù sao thì kì thi cuối kì cũng đã xong, không có việc gì làm hông bằng về nhà sớm, dáng vẻ bọn nam sinh này, nộp bài thi trước giờ để ra ngoài chơi bóng.
Cô đi tới cửa trường học liền nhận được điện thoại của tài xế, nói là tới
muộn, vì phải đi đón nhị tiểu thư, để cho cô tự về nhà. Trường học của
Nghiêm Ương cách trường cô như Nam với Bắc, đón Nghiêm Ương đã muộn rồi, trở lại đón cô, khẳng định sẽ quá giờ bữa cơm tối của Nghiêm gia. Như
vậy tài xê không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phát hiện.
Cô nhịn
không được cảm thấy buồn cười, họ đều là con gái ruột thịt như nhau,
nhưng bị đối xử hoàn toàn bất đồng. Cô là con gái riêng, không danh
chánh ngôn thuận, chính là người làm cũng dám khi dễ cô. Cái nhà này
giống như chỗ ở của cô mười năm, lạnh lẽo nịnh hót, ít nhất nơi đó thỉnh thoảng còn thấy ý tốt, cái gọi là “Nhà” thì không có.
Nguyễn Tương Nam sửa lại ba lô trên vai, đi tới trạm xe buýt.
Ba chiếc xe buýt vòng qua, còn phải đi bộ hơn bốn mươi phút mới đến. Tất
cả khu biệt thự đều vắng vẻ, ngay cả phương tiện di chuyển công cộng,
nếu cô muốn đón xe cũng không có tài xế nào nguyện ý chở cô về, nhất
định là chuyến buôn bán đơn, xe chỉ có thể không trở lại.
Cô
xuống xe buýt, bắt đầu đi bộ, trên đường có chút yên tĩnh vắng vẻ. Nhưng mà chuyện để cho cô lo lắng nhất vẫn xảy ra, cầm đầu là ba bốn tên côn
đồ, tóc nhuộm màu sắc kỳ quái, nhìn thấy cô lập tức cười ầm lên: “Dáng
dấp của cô cũng không tệ a, không bằng kết bạn?”
Nguyễn Tương Nam không lên tiếng, chỉ là bước nhanh về phía trước, nhưng rất nhanh
bị kéo lại. Người đàn ông kéo cô quệt quệt khoé môi: “Cô đi đâu? Không
nghe thấy chúng tôi hỏi cô sao?”
Thật ra thì thiếu chút nữa cô đi cùng bọn họ, có lẽ cô có thể làm con cá đơn độc, nhuộm tóc vàng, nhận
được phí bảo vệ của trường học. Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chỉ thấy có người lái xe leo núi chạy qua, nhìn thấy liền quăng xe bước tới đây, trực tiếp đánh ngã tên côn đồ kéo cô không chịu buông trên mặt
đất.