Tên côn đồ kia bị đánh ngã xuống đất bò dậy rất nhanh, nhổ ra một bãi nước bọt, nhìn bộ
đồng phục màu xanh dương trên người anh một chút: “Há, hoá ra là trường
học trọng điểm.”
Trác Diễm ngay cả chớp mắt một cái cũng không
có, anh nói với cô: “Cô còn ngẩn người đứng đó làm gì? Nhanh đến sau
lưng tôi, tiện thể đỡ chiếc xe đạp lên giúp tôi.” Vừa dứt lời, đối
phương đã đấm một cú sang đây, anh nhanh nhẹn tránh được, trực tiếp phi
người đá một cái đạp vào giữa người đối phương.
Nguyễn Tương Nam
đành phải làm theo lời anh, đỡ xe đạp leo núi của anh dậy, cặp sách của
anh cũng rơi tán loạn trên mặt đất, sách tham khảo ở bên trong rớt trên
đất, cô nhặt từng cuốn từng cuốn lên giúp anh, để lại trong cặp. Đợi đến lúc cô làm xong, mấy tên côn đồ đấu với Trác Diễm đã ngã trên đất không dậy nổi, lẩm bẩm cầu xin tha thứ.
Trác Diễm cởi đồng phục bị dao cắt ra, trực tiếp quăng ra sau cho Nguyễn Tương Nam, khom người
xuống nhặt con dao gấp rớt trên đất, cầm trong tay ngắm nghía: “Mày
thích chơi dao? Thật ra tao cũng rất thích ——” Anh cầm dao gấp di chuyển trước mặt tên côn đồ: “Mày nói, bắt đầu chơi từ chỗ nào thì tốt hơn?”
Gần như tên côn đồ rất nhanh đã bị doạ sợ ngất đi, chỉ còn lại hơi thở mạnh.
Rốt cuộc Trác Diễm cũng bỏ qua anh ta, giơ tay đâm xuống, người nọ kêu thảm một tiếng, dao gấp trực tiếp cắm vào – đất kế bên lỗ tai hắn, chênh
lệch chỉ 1cm.
Trác Diễm đi về phía cô, nâng xe, cau mày nói: “Sao chỉ có một mình cô trở về? Tài xế nhà cô đâu?”
Nguyễn Tương Nam trả lời: “Chú ấy không kịp đón tôi.”
“Vậy sao không đón xe?”
“Nơi này quá vắng vẻ, không có taxi nào sẵn lòng đón khách.”
Trác Diễm kỳ quái nhìn cô một chút: “Cô có thể khiếu nại nếu bọn họ từ chối chở cô.”
Anh đương nhiên sẽ không hiểu, nếu như chở cô tới đây, hơn phân nữa tài xế
taxi trở về không công, một tới một đi, thật ra thì không có lời, nhưng
cô lại không nói trả tiền xe gấp đôi.
Trác Diễm thấy cô cúi đầu
không nói, cũng lười nói với cô, vỗ vỗ sườn xe phía trước xe leo núi:
“Đành phải miễn cưỡng cho cô ngồi phía trước vậy, xe đạp của tôi không
có chỗ ngồi ở phía sau.”
Nguyễn Tương Nam nghe lời ngồi ở đằng
trước, lúc bắt đầu sườn xe còn kêu một chút, anh đưa tay kéo cô một cái
để duy trì thăng bằng, nhưng mà chỉ là một sự tiếp xúc rất nhẹ thoáng
qua, anh đã lập tức buông tay.
Trác Diễm rõ ràng vừa mới vận động
xong liền trở về, trên người còn có mùi mồ hôi, chẳng qua mùi mồ hôi lại không hề khó ngửi, hoà quyện cùng một chỗ với mùi vị tươi mát từ nước
giặt quần áo trên người anh, không ngờ rất thoải mái.
Nguyễn Tương Nam bỗng nhiên nói: “Học kỳ sau anh không cần tặng sách giáo khoa cho tôi.”
Xe đạp lắc lư một chút, Trác Diễm có chút không hiểu: “Cô vứt bỏ rồi sao?”
“Không phải, ” Cô phủ nhận rất nhanh, “Dĩ nhiên không phải.”
“. . . . . Không phải cô cảm thấy sau hội thi toàn quốc học kỳ vừa rồi nên chuyển đến lớp tôi ư?” Trác Diễm không thể tưởng tượng nổi, “Từ trước
đến giờ sau kỳ kiểm tra, ít nhất cấp bậc phải trên ba mươi —— mặc dù
trước ba mươi cũng không coi là khó, nhưng trước đó vẫn còn mấy khoa
thi.”
Nguyễn Tương Nam không trả lời.
Trác Diễm đưa cô đến bên ngoài chỗ ở của nhà họ Nghiêm, lại nói: “Tôi cảm thấy cô nên đi học kỹ thuật phòng thân, sau này nếu đụng phải loại chuyện như vậy nữa, ít
nhất có thể kéo dài thời gian.”
Đây là nhắc nhở cô. Trên danh
nghĩa cô vẫn là người của nhà họ Nghiêm, ngộ nhở ngày nào đó bị bắt cóc, với thân phận bất tiện của cô đoán chừng sẽ không có người nào bằng
lòng bỏ tiền chuộc cô, còn không bằng tự mình học cứu mình.
Trường trung học sau một năm mới mở.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói: “Học kỳ này chúng ta có bạn mới, Tương Nam, em hãy tự giới thiệu về mình đi.”
Giữa ánh mắt kinh ngạc ở phía dưới, Nguyễn Tương Nam đang cầm sách giáo khoa chậm rãi đi tới, đồng phục trên người cô là váy trắng tinh mà sạch sẽ,
lộ ra trần trụi đường cong lưu loát của đôi chân dưới lớp váy ngắn, cô
cười nói: “Tôi là Nguyễn Tương Nam, sau này xin mọi người chỉ bảo.”
Bút máy Trác Diễm đang cầm viết đáp án vào tờ áp phích đột nhiên gãy lìa.
Bạn học ngồi phía sau anh giống như cắn phải thuốc lắc đột nhiên đá ghế anh một cái: “Mau nhìn mau nhìn, đó là người đẹp bị bóng đập trúng.”
Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đen một chút, vẻ ngoài ngốc nghếch, gầy yếu
và cứng nhắc lúc trước khi đọc sách giáo khoa ở lớp cũng không thấy,
toàn bộ đều tràn đầy sức sống.
Anh nghe Nghiêm Ương nói, lúc bắt
đầu nghỉ hè mẹ cô hỏi các cô muốn học gì, Nguyễn Tương Nam lại chọn học
karate vào nữa tháng hè, vẫn là cái kiểu khép kín này.
Anh quay
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một gốc cây cổ thụ dựa sát đầu vào, làm cho bọn họ không đóng cửa sổ được, thật sự cô có một điểm làm
cho anh chán ghét, chỉ là. . . . . . . . . . . . Khoé miệng của anh
không nhịn được thoáng cười một chút.
Cô gái xinh đẹp luôn được hoan nghênh, huống chi lại là cô gái xinh đẹp mà đầu óc lại thông minh.
Trong ngăn kéo của cô bắt đầu xuất hiện những vật nhỏ, đôi khi là một thỏi
chocolate, có lúc là một ly trà sữa, thư tình cô nhận được còn nhiều hơn bài thi.
Thành tích Nguyễn Tương Nam cứ như vậy cố định ở top 5
của lớp, mặc dù còn chênh lệch không nhỏ với Trác Diễm chiếm vị trí thứ
nhất nhiều năm. Mẹ cô thấy phiếu điểm của cô còn ngẩn ngơ, còn gọi chồng hiện tại của mình đến xem: “Anh nhìn xem, thành tích của Tương Nam
không chừng thi vào một trường trọng điểm cũng không có vấn đề gì, trời
ạ, con gái của tôi có thể vào trường đại học trọng điểm mà không cần
phải bỏ tiền ra!”
Nghiêm Mân Chi, cũng là cha dượng của cô, còn
đặc biệt tìm cô nói chuyện một lần: “Con có nghĩ tới tương lai muốn làm
nghề gì không?”
Nguyễn Tương Nam cúi đầu do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Con muốn làm bác sĩ.”
“Tại sao?” Hình như Nghiêm Mân Chi có chút kinh ngạc, “Bình thường mà nói, muốn thừa kế gia sản nên đi học kinh doanh mới đúng.”
Nguyễn Tương Nam dũng cảm nhìn lại đối phương: “Ngày ba con qua đời, con chỉ muốn làm bác sĩ.”
“Sợ rằng cũng không chấm dứt đi, ” Cha dượng hỏi, “Sợ rằng con còn học kinh doanh, người trong gia đình sẽ làm khó dễ, cho rằng con mưu đồ gia sản
vì mình.”
Nguyễn Tương Nam hết sức khéo léo cười nói: “Con không có nghĩ nhiều như vậy.”
Cô đúng là nghĩ như vậy, trốn không khỏi ánh mắt của ông. Nghiêm Mân Chi
thở dài trong lòng, Nghiêm Ương chính là con gái ruột của ông cũng là
một người ngu ngốc, quả thật di truyền cái không học vấn không sự nghiệp từ vợ ông, nhưng con gái kế của ông, bất kể là đầu óc hay suy nghĩ đều
hơn Nghiêm Ương rất nhiều, đây thực sự là tạo hoá trêu ngươi.
Nghiêm Mân Chi lại hỏi: “Con tính khi nào thì rời khỏi nhà họ Nghiêm?”
Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi, mở to mắt nhìn cha dượng, nhưng bình tĩnh
lại rất nhanh, đến cuối cùng là người lăn lộn thuận buồm xuôi gió trên
danh lợi, nhìn một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, quả nhiên cô vẫn còn non.
Nghiêm Mân Chi bổ sung: “Ta hỏi con cái này, không
phải có ý muốn đuổi con đi, ta để ý thấy con có ý thức sống, để ý tới
tin tức ruộng đất, thậm chí còn đi làm vào ngày nghỉ. Ta tôn trọng vào
quyết định của con, nhưng mà ta hi vọng con có thể tiếp tục ở lại.”
Nguyễn Tương Nam nói: “Ít nhất phải chờ thi tốt nghiệp xong, bây giờ con còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.”
Có kế hoạch, có thể bảo trì bình thản, thật là một đứa nhỏ thông minh.
Nghiêm Mân Chi lắc đầu một cái, đáng tiếc đây không phải là con ruột của ông.
Còn một tháng là thi tốt nghiệp trung học, màn hình điện từ treo trong sân thể dục bị chỉnh thành “Còn 30 ngày nữa thi tốt nghiệp
trung học”. Trong khoảng thời gian này, ngay cả Trác Diễm cũng bắt đầu
chăm chỉ học, rất ít tới sân thể dục chơi bóng.
Sách bài
tập bày trên bàn cơ hồ cũng bị Nguyễn Tương Nam làm rách nát, dùng sức
run một cái sẽ có sách rơi xuống. Cô chưa bao giờ giấu giếm ở bất kỳ
phương diện nào, trực tiếp thừa nhận mỗi sách bài tập cô mua được cũng
bị tả thành cái loại dáng vẻ tàn phá.
Trong sân trường cũng bắt đầu tràn đầy vẻ lo lắng vì xa nhau.
Trời vẫn xanh như vậy, cây vẫn xanh như vậy, tất cả rồi lại tốt đẹp.
Lớp của bọn họ đứng trước gốc cây cổ thụ sống trên trăm năm, nhiếp ảnh gia
khiêng cái giá ba chân, đưa màn hình dài nhắm ngay bọn họ: “Mọi người
chuẩn bị ưu tư một chút, sau đó lại mỉm cười.”
Ngẫu nhiên Nguyễn Tương Nam bị xếp đứng bên cạnh Trác Diễm, bọn họ đứng chung một chỗ, xinh đẹp yên tĩnh như một bức hoạ.
Trác Diễm nhìn thẳng về phía trước, miệng lại nhỏ giọng nói: “Hi vọng cô sẽ
không như xe bị tuột xích, thi rớt vào lúc quan trọng.”
Mặt
Nguyễn Tương Nam mỉm cười, trực tiếp sẵn giọng trả lại: “Những lời này
thật ra là anh nói cho chính mình nghe đi, mấy ngày trước cái người này
có thể chăm chỉ hơn trước, chẳng lẽ sợ mình không giữ được vị trí thứ
nhất?”
“Chỉ bằng cô sao?”
“Đúng vậy, chỉ bằng tôi.”
Đột nhiên nhiếp ảnh gia đứng lên, kêu bọn họ: “Hai người ở phía sau có
chuyện gì, không phải nói hai người chuẩn bị ưu tư một chút, suy nghĩ về mơ ước tốt đẹp sao? Làm gì mà cắn răng nghiến lợi?”
Lúm đồng tiền của Nguyễn Tương Nam như hoa, nói một câu thật nhanh: “Trác Diễm, tôi sẽ nhớ anh.”