Vậy mà cô nói là “Nhớ”
Trác Diễm hừ lạnh nói: “Đây cũng là lời tôi nói với cô, gặp lại không bằng nhớ.”
“. . . . . .Chẳng lẽ đọc ngược là thích hợp?”
“Cô ——”
Máy ảnh trước mắt đột nhiên dừng lại.
In hình ra, lúm đồng tiền của Nguyễn Tương Nam tươi như hoa, mà Trác Diễm
đứng kế bên cô cắn răng nghiến lợi, phong độ giảm xuống không ít.
Mỗi khi nữ sinh trong lớp cầm tấm ảnh tốt nghiệp giới thiệu với nhiều người: “Đây là hotboy của trường chúng tôi.”
Đổi lấy nhận xét cũng không ngoại lệ: “Bộ dáng còn có thể..., nhưng khi
nhìn tính tình thật là dáng vẻ đáng ghét. Người như vậy, coi như có dáng dấp đẹp trai đi nữa, cũng sẽ có vẻ mặt hung ác.”
Vậy mà số
phận đen rủi thuộc về Trác Diễm cũng không có chấm dứt, thành tích thi
tốt nghiệp trung học ngày đó, bảng vàng treo trên cửa trường, vị trí thứ nhất cao cao tại thượng đột nhiên biến thành tên Nguyễn Tương Nam.
Mà hai chữ Trác Diễm lại cực kỳ không tự nhiên xoay chuyển đứng ở vị trí số 2.
Nhất định là phương thức ra cửa của anh hôm nay không bình thường!
Ngoài mặt Trác Diễm còn duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn,
điều này sao có thể? Nguyễn Tương Nam vậy mà xếp hạng trước anh, đây
tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra.
Giữa mùa hè nóng bức, gần như anh lạnh buốt từ bàn chân đến đỉnh đầu, còn toả ra khí lạnh.
“Trác Diễm, sắc mặt của cậu rất tệ. . . . .” Bạn học bên cạnh anh như bị khí
lạnh bóp nghẹn, cẩn thận nói từng từ “Mặc dù lần này cậu đứng thứ
hai..., nhưng mà vẫn thi đậu thì cũng không tệ, không cần để ý như vậy
đâu!”
Trác Diễm chỉ cắn răng nuốt máu nói: “Căn, bản, một, chút, tớ, cũng, không, để, ý.”
Mấy bạn bè tốt lập tức kéo anh đi: “Đừng nhìn nữa, không bằng chúng ta đi uống một li đi, dù sao cũng đã thi xong rồi.”
Trác Diễm thẩn thờ bị kéo đi.
Cuối cùng nơi có thể tiếp nhận những người vị thành niên như bọn họ chỉ có quán ăn.
Bạn tốt của anh lập tức làm loạn, nâng li về phía Nguyễn Tương Nam: “Đầu
tiên mừng cô từ sau vượt lên trước, thi đứng thứ nhất, lúc tôi thấy điểm quả thật rất kinh ngạc.”
Nguyễn Tương Nam mỉm cười: “Thật ra thì tôi muốn cảm ơn Trác thiếu đã nhường cho tôi đấy.”
Vốn là cô đang giễu cợt anh, một tháng cuối cùng này anh càng cố gắng hơn
lúc trước. Trác Diễm nhìn cô chằm chằm, ống hút trên tay đột nhiên phá
lớp ni lông mỏng, tiếng ‘phốc’ vang lên, giống như dùng cái đó nhắm đâm
xuyên qua cổ họng cô. Đáng tiếc việc này cũng không giải được hận.
“Không ngờ lại là có ý nhường?” Các nam sinh lập tức ồn ào, “Woa, thực ra Trác thiếu có ý gì với người ta không?”
Có ý gì cái rắm!
Trác Diễm tức giận nghĩ ở trong lòng, đừng sỉ nhục anh nếu không sẽ nếm hậu quả.
“Tương Nam, tớ thấy cậu nên chủ động bày tỏ một chút đi, Trác thiếu nhất định là rất rối loạn.”
Nguyễn Tương Nam đứng lên trong tiếng đùa bỡn của mọi người, giơ tay chống lên mặt bàn, làm cho khoảng cách của hai người kéo lại rất gần. Nhiệt độ
của Trác Diễm cũng cao hơn so với bình thường, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô. Cô trừng mắt nhìn, cặp mắt kia có chỗ không giống với mẹ cô, đuôi
mắt của cô rất dài, lúc ẩn lúc hiện có phần quyến rũ.
Trác Diễm
cố gắng chịu đựng, muốn tránh né hơi thở trong vắt càng ngày càng gần
của cô, cơ thể đập liên tục như đang thức tỉnh, rục rịch ngóc đầu dậy.
Thật ra nhiệt độ của máy điều hoà không khí ở quán ăn có hơi thấp một
chút, thế nhưng anh lại cảm thấy có tồn tại chút cảm giác lạnh.
Nhưng mà không thể nhúch nhích, cũng không thể tránh né, nếu không một đời trong sạch của anh toàn bộ bị huỷ.
Anh nhất định có thể nhịn đến lúc cô không chịu nổi mà lui bước.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, rốt cuộc đôi môi của Nguyễn Tương
cũng nhẹ nhàng chạm được môi anh, cảm giác ấm áp trong trẻo, có chút
phóng túng lướt qua.