Người mặc đồ đen đưa
cô đi đến con hẻm nhỏ phía sau bệnh viện, mà những người chưa quen thuộc đường sá sẽ không bao giờ lái xe đi tắt từ chỗ này. Có thể thấy, đối
phương còn quen thuộc khu vực này hơn cô nhiều. Hiện giờ, cho dù cô muốn chạy trốn cũng không có chỗ để trốn nữa rồi.
Người nọ mở cửa xe sau cho cô, rồi hướng vào trong xe báo cáo: “Trác tổng, Nguyễn tiểu thư đã đến.”
Người trong xe mặc quần tây với áo sơ mi Sav¬ile Row may thủ công số lượng
hạn chế, vừa nghe vậy liền để tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên
nhìn cô một cái, “Muốn mời thật đúng là khó khăn, mỗi lần đều phải điều
động binh lực, xem ra lần sau phải cầm sung kèm hai bên người cô…cô mới
bằng lòng đến đây.”
Mất hết hi vọng, Nguyễn Tương Nam cũng không giãy giụa tiếp nữa, nếu không khó tránh lại bày ra tư thế khó coi mất.
Cô ngồi ở ghế sau, chỉ cách anh ta có một khoảng, “Tôi còn tưởng là bị xã
hội đen bắt cóc, suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra lại là anh cơ đấy.”
“Bắt cóc?”. Trác Diễm mỉm cười châm biếm. “Cả người cô trên dưới có
điểm nào đáng giá để người khác bắt cóc chứ? Chẳng lẽ muốn xẻ thịt ra mà bán lẻ à?”
“So với Trác thiếu gia thì dĩ nhiên không đáng giá rồi. Gần đây thịt heo đang lên giá, giờ anh cũng có giá trị lắm đấy.”
Sắc mặt Trác Diễm trầm xuống, tự mình suy ngẫm trong chốc lát, thế mà lúc
ngẩng lên đã không còn tức giận nữa. “Cho dù cô mắng tôi thành cái dạng
gì đi nữa thì hôm nay tôi nhất định phải dẫn cô trở về. Người nhà cô đều đợi đến ngày sinh nhật của cô, cô không nên để cho mọi người thất
vọng.”
Nguyễn Tương Nam đành phải thở dài: "Gần đây công ty dược
Tinh Triển phá sản rồi sao? Làm sao mà anh còn có thời gian quan tâm
chuyện nhà người ta nữa chứ?”. Thật ra thì từ năm nhất đại học, cô đã
kiên quyết chuyển ra khỏi ngôi nhà lớn kia, mà đó không phải là nhà, căn bản chỉ là một cái hầm băng khiến cô chết rét trong đó. Khó khăn lắm
mới rời khỏi được, đừng mơ cô trở về nữa. Nhưng cái tên Trác Diễm này
lại không buông tha cho cô, luôn thích lãng phí thời gian quý giá của
anh ta để đến thảo luận với cô về vấn đề này, “Cô nên trở về, bởi vì cô
là một thành viên của nhà họ Nghiêm.”
Nhưng vấn đề là cô thì họ Nguyễn, bọn họ lại là họ Nghiêm, cái này làm sao mà tính là người một nhà được đây?
“Tinh Triển có phá sản hay không cũng không phiền cô lo lắng. Tôi chỉ
chợt nhớ ra gần đây mình ít làm từ thiện, nên nể tình thân mà cứu giúp
cô trong biển lửa. Chẳng lẽ cô không cám ơn tôi à?”
Nguyễn Tương Nam từ sâu thẳm trong lòng phát ra tiếng thở dài: “Tốt lắm, nói không lại anh rồi. Tôi nhận thua.”
Bất chợt bốn mắt nhìn nhau, không ngờ Trác Diễm lại còn mỉm cười với cô
nữa, mặc dù cũng chỉ là kiểu tươi cười của kẻ thắng. Trước giờ anh ta
hiếm khi nào cười với cô như vậy.
Thậm chí cô còn cho rằng vẻ mặt anh ta luôn không tốt như vậy, không biết đến nụ cười là thế nào nữa kìa.
Xe chạy được nửa đường thì Nguyễn Tương Nam nhận được tin nhắn: “Khi nào
thì chị về nhà? Mẹ em chuẩn bị đồ ăn xong rồi, ngon lắm. Còn có cả bánh
sinh nhật nữa.”
Cô chỉ có thể trả lời qua loa: “Bệnh viện có chuyện đột xuất nên chị về muộn. Chút nữa chị liên lạc lại sau.”
Đối phương có vẻ như không vui, có thể nhận thấy sự kích động lộ ra từ tin
nhắn ngắn ban đầu đã biến mất, “….được rồi, chị về sớm chút nha!”
Trác Diễm thấy cô đang nhắn tin thì nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay còn có người nào khác tổ chức sinh nhật cho cô à?”