Nguyễn Tương Nam tự nhận thấy ngày sinh nhật của mình luôn là một ngày xui xẻo.
Mẹ của cô vốn là một vị thiên kim đại tiểu thư, bỏ trốn cùng chồng với lời thề son sắt không bao giờ hối hận, Thế nhưng hai mươi bảy năm trước,
khi cô vừa mới được sinh ra không bao lâu, bà rốt cuộc không thể tiếp
tục chịu đựng cuộc sống chạy trốn khắp nơi, ăn không ngon, ở không tốt,
còn không có tiệc rượu cùng lễ phục hoa lệ, nên cuối cùng đã đổi ý.
Mà ngày sinh nhật mười một năm về trước, khi cha cô hấp hối trong bệnh
viện, đã phải bất đắc dĩ tìm người quen đưa cô đi gặp mẹ của mình.
Năm ấy, Nguyễn Tương Nam mười sáu tuổi nhưng mặt mày vàng vọt, bắp thịt gầy teo, ngay cả tóc cũng không đủ đen dày, lại mặc trên người bộ đồng phục học sinh cũ kỹ đã giặt đến bạc phếch. Cô nhận lấy cái ôm của người em
gái cùng mẹ khác cha, rồi nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đang dính
vào trên vai mình, nhìn đôi môi như cánh hoa hồng đỏ tươi phát ra âm
thanh đẹp đẽ nhất: “Chị, em nghe kể về chị từ lâu rồi, trước giờ vẫn
luôn mong được gặp chị”.
Cô còn nhớ rõ, khi đó, mình luống cuống tay chân, tự ti cùng hoảng sợ biết bao nhiêu.
Mà sinh nhật năm nay của cô vẫn y như cũ, từ sáng đến tối đều không thuận lợi chút nào.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, rõ ràng đèn giao thông trên đường vẫn còn màu
xanh, vậy mà không biết từ đâu, một chiếc xe con xiêu xiêu vẹo vẹo lao
ngang qua, suýt chút nữa đụng vào cô. Khi đến phòng làm việc, vừa mở cửa sổ ra thì lại thấy một con quạ đang trừng mắt nhìn cô. Cả một buổi
sáng, con quạ đen đấy tràn trề sinh lực, không ngừng kêu gào, làm ảnh
hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc.
Nguyễn Tương Nam là
bác sĩ ngoại khoa. Bình thường mà nói, nữ giới học ngành y cũng không
ít, nhưng có thể đứng bên bàn mổ ngoại khoa đúng là cực kỳ ít. So với
bác sĩ nam thì bác sĩ nữ ở khoa ngoại có thể nói sinh ra đã thiếu hụt về sức khỏe, thể lực.
Sau khi hoàn thành giai đoạn hậu phẫu cho hai
bệnh nhân, cô bị bác sĩ Diệp gọi lại. Bác sĩ Diệp, tên đầy đủ là Diệp
Trưng, có một khuôn mặt với ngũ quan thiên về nét đẹp nữ tính, khóe
miệng như đang mỉm cười, đại khái những tính từ miêu tả cái đẹp đều có
thể dùng trên người anh ta. “Bác sĩ Nguyễn, cô không xem thử dáng vẻ sau lưng của mình như thế nào sao?”
Ba giây sau, Nguyễn Tương Nam
mới kịp phản ứng, lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh sát bên. Cô cởi áo
blouse trắng ra, mới phát hiện giữa lưng áo mới không biết bị ai đó dùng bút bi xanh vẽ nên một hình người to lớn đang nhảy múa, đã thế hình vẽ
còn giống hệt như thật.
Cố gắng kìm nén vẻ mặt co giật, cô vội quay trở về phòng, thay một cái áo blouse khác.
Y tá trưởng vẫn đang lưu luyến con quạ bên ngoài cửa sổ, thấy cô về liền
ngẩng cằm lên nói, “Tương Nam, hôm nay có khi cô lại gặp được chuyện tốt đấy. Xem kìa, từ sáng đến giờ, con chim khách kia cứ hướng về cô mà kêu mãi đấy.”
Vất vả chịu đựng đến hết giờ làm, Nguyễn Tương Nam
cũng chẳng còn hứng thú đi truy cứu con chim kia rốt cuộc là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách hay là chim khách giống quạ nữa (*). Dọn dẹp
đồ đạc xong, cô liền ra về. Còn chưa ra tới cửa chính, vừa nhác thấy
người đứng chờ ở đó, Nguyễn Tương Nam liền ý thức được có chuyện không
hay, liền vội vàng xoay người về phía cửa phụ. Nấp ở bên cửa phụ quan
sát một lúc lâu, đến lúc cảm thấy lối đi này khá an toàn, cô mới nhanh
chóng rời khỏi.
Tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền bị chặn lại.
Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen, mang kính đen, thân hình cao lớn
khôi ngô, cổ tay còn lộ ra một hình xăm khá lớn. Hắn ta nâng mắt kính
lên, kính cẩn lễ phép mở miệng: “Nguyễn tiểu thư, xin mời đi theo tôi.
Trác tổng chờ cô đã lâu rồi.”
Nguyễn Tương Nam gần như có thể kết luận, con chim ngoài cửa sổ kia là con quạ lớn lên nhìn giống chim
khách. Nó đã lừa gạt đôi mắt sắc sảo của y tá trưởng rồi.