Ngày đầu năm âm lịch thứ nhất, trời còn chưa sáng, cô liền bị Trác Diễm kéo ra từ trong chăn. Anh mở tủ treo quần áo, chọn mấy bộ quần áo đi chơi, ném trên giường: “Lên đường sớm một chút, đi chậm sợ kẹt xe giờ cao điểm.”
Nguyễn Tương Nam nhớ anh có nói qua muốn dẫn cô đi gặp bà ngoại, còn phải tảo mộ mẹ của anh, liền dứt khoát đứng dậy mặc quần áo.
Tay chân cô lưu loát tắm rửa rồi thay quần áo, lại cầm cái khăn quàng cổ lên, đeo lên giúp anh, sau khi ra khỏi cửa vừa đúng lúc thấy thang máy từ lầu xuống, Trác Diễm trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, hai bước vọt tới thang máy, ấn nút, đúng lúc bắt kịp thang máy. Bọn họ xuống nhà xe, Trác Diễm vẫn luôn không buông tay cô ra.
Bọn họ chạy đến chỗ đậu xe, Nguyễn Tương Nam thở có chút hổn hển, cười nói: “Anh làm gì thế, giống như đang bỏ trốn vậy.”
Khó có được một lần Trác Diễm không mang giày Tây, mặc áo lông rộng rãi, bên trong là một cái áo lông cừu cổ thấp. Anh xoay người lại nhéo nhéo mặt cô: “Bỏ trốn cái gì, chẳng lẽ không phải anh cưới hỏi em đàng hoàng sao?”
Nguyễn Tương Nam đẩy tay anh ra: “Cưới hỏi đàng hoàng? Lúc nào? Sao em lại không biết?”
Trác Diễm mở cửa xe giúp cô, đợi cô ngồi vào phía sau, mới đi vòng qua ghế lái bên kia, trầm ngâm nói: “Ý của em nói, cảm thấy anh không cho em tấm hôn thư (*), cho nên không yên lòng, vì vậy nhắc nhở anh nên mời người làm mai lấy ba mươi sáu sính lễ cưới em về nhà?”
(*) hôn thư: giấy đăng kí kết hôn
Nguyễn Tương Nam cắn môi quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa xe: “Căn bản không có chuyện này.”
Anh nổ máy xe, lái từ lối đi ra mặt đường, tốc độ rất nhanh, tới chỗ trạm thu phí, qua lối đi ETC.
Radio trong xe đang mở bài 《 mới không dứt tình 》, vẫn là bài Dư Hi hát ở đêm họp hằng năm đó. Nguyễn Tương Nam nghe được câu kia “Nhớ lại quá khứ tương tư khổ sở không quên được, vì sao anh còn tới kích thích lòng tôi nhảy”, đã cảm thấy không thoải mái, giơ tay lên tắt radio, mở CD, là nhạc Ba Hách cổ điển.
Trác Diễm cầm tay lái, liếc cô một cái: “Sao vậy? Anh cảm thấy bài đó không tệ.”
Nguyễn Tương Nam cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, liền nói: “Không có gì, nghe quá nhiều lần, có chút nhàm chán.”
Trác Diễm cũng không hỏi tới.
Trên đường ngừng để nghỉ ngơi, Trác Diễm cởi dây nịt an toàn ra, mở cửa xe đi xuống: “Anh xuống xe một lát, ngồi hoài như vậy có chút mệt.”
Nguyễn Tương Nam cũng đi theo anh xuống xe, hai người đứng bên cạnh xe, bốn mắt nhìn nhau.
Trác Diễm nhìn cô, cười hỏi: “Em làm sao vậy? Giống như có tâm sự?”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một lát, nói: “Mẹ anh có thể yêu thích em không?” Ấn tượng của cô đối với mẹ của Trác Diễm vô cùng nhạt nhẽo, bởi vì thân thể của bà vẫn luôn không tốt, nhưng chính xác là một người phụ nữ rất đẹp, còn là con lai.
Trác Diễm dừng một chút, trả lời: “Bà nhất định sẽ thích em.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh cười: “Sau này em còn phải giúp mẹ anh chăm sóc con trai bà. . . . . . .”
Thiếu chút nữa Trác Diễm không khống chế được lí trí, trực tiếp ôm cô vào trong ngực hôn một cái, anh lấy tay nắm cửa xe: “Em nghĩ. . . . . .chăm sóc như thế nào?”
Nguyễn Tương Nam hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn được chăm soc thế nào?”
“Đặt tất cả chuyện của anh lên vị trí quan trọng nhất, luôn luôn đứng đầu.” Dáng vẻ Trác Diễm cao ngạo, “Mỗi này đều càng ngưỡng mộ anh hơn hôm qua —— nét mặt của em là thế nào?”
Nguyễn Tương Nam mở cửa xe ngồi vào trong, nhịn cười: “Em biết rồi.”
Trác Diễm bị thái độ và câu trả lời của cô làm cho khó chịu, cũng theo ngồi vào trong xe, cầm tay cô: “Tới bây giờ anh cũng chưa có nghiêm túc nào như vậy. Anh thừa nhận bắt em thật không có cách. Trước kia mỗi lần em nói với anh, chuyện của em không liên quan gì tới anh, anh đều rất giận, nhưng sau lại bớt giận, còn không phải là muốn tiếp tục đưa tới cửa cho em giận anh?”
Nguyễn Tương Nam rũ mắt xuống, vuốt ve ngón tay của anh, cúi đầu ừ một tiếng.
Trác Diễm kéo tay của cô, lại sát gương mặt, nói: “Nhưng anh hi vọng, người có thể nắm tay em chỉ có mình anh.”
Nguyễn Tương Nam nhạy cảm ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt yên tĩnh của anh, cư an tĩnh ngưng mắt nhìn cô như vậy. Cô sâu sắc hơn người, cũng biết nhìn ánh mắt của người khác, mà hiện tại Trác Diễm lại dùng ánh mắt quen thuộc nhìn cô. Cô khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Ừ, em biết rồi.”
——
Nhà bà ngoại Trác Diễm ở vùng ngoại ô, sát bên còn có công viên hoang. Trác Diễm trực tiếp lái xe đến cửa lớn, vốn là dì muốn ra khỏi nhà mua thức ăn, nhìn thấy anh hạ cửa kính xe xuống, nhất thời cười không khép miệng được: “Cậu chờ một chút, tôi đi nói cho bà cụ.”
Trác Diễm trực tiếp đậu xe trong nhà để xe, tắt máy xuống xe, đi vòng qua ghế trước bên kia mở cửa xe cho Nguyễn Tương Nam: “Đến phiên em biểu hiện.”
Nguyễn Tương Nam xuống xe, vịn cửa xe: “Anh thích em biểu hiện thành cái dạng gì sao?”
“Anh thích em hiền lương thục đức.” Trác Diễm mở cóp sau lấy đồ, xoay người còn thấy cô đứng ở đó, cúi đầu không biết nghĩ gì, “Có anh ở đây, em đừng nghĩ lâm trận lại lùi bước.”
Nguyễn Tương Nam mỉm cười: “Em đây không phải đang suy nghĩ, hiền lương thục đức diễn như thế nào.”
Trác Diễm hừ một tiếng, đưa phân nửa cái hộp trong tay cho cô. Anh không nghi ngờ chút nào, chỉ cần Nguyễn Tương Nam giả bộ ngoan làm cho bà cụ thích, này nhất định không có vấn đề, nhưng muốn giả bộ hiền lương thục đức, 100% không làm được. Anh dẫn cô đi đến cầu thang, chỉ thấy bà cụ được dì đỡ, từ trên lầu đi xuống.
Trác Diễm vội vàng tiến lên hai bước, trực tiếp vịn bà cụ: “Bà ngoại, con tới thăm bà, sao có thể để bà đến nhìn con?”
Bà ngoại cười ha hả sờ sờ cánh tay của anh: “Con cũng không hiểu chuyện gì cả, sao lại để cho con gái xách đồ?”
Trác Diễm xoay người, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam cầm theo hộp quà, đi tới phía sau anh, vô cùng thục nữ mỉm cười nói: “Bà ngoại, cái này không thể trách Trác Diễm, là con phải làm.”
Qủa nhiên bà ngoại vui mừng, cẩn thận kéo tay cô: “Bộ dáng thanh tú, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, bà ngoại thật sợ đứa nhỏ Trác Diễm này sẽ khi dễ con.”
Trác Diễm không nhịn được xoay đầu về bên kia. Chỉ nghe Nguyễn Tương Nam nhẹ giọng nói: “Sao lại như vậy? Hơn nữa, coi như thỉnh thoảng khi dễ, cũng không có quan hệ ạ.”
Nếu là anh khi dễ cô, sợ rằng sẽ bị cô tiếp tục đùa giỡn cho đến chết.
Trác Diễm ho nhẹ một tiếng, ngăn cản cô tiếp tục hăng hái diễn: “Bà ngoại, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà đi.”
Bà ngoại vẫn lôi kéo tay Nguyễn Tương Nam không thả, cùng lẩm bẩm nói chuyện với cô: “Tương Nam, con làm nghề gì?”
“Con là bác sĩ ngoại khoa.”
“Bác sĩ à, vậy là rất vất vả rồi. . . . .Con xem Trác Diễm sơ ý như vậy, còn để cho con làm công việc khổ cực như thế.”
“Thật ra thì không sao, con rất thích công việc này.”
Trác Diễm đúng lúc cắt đứt đoạn đối thoại của hai người: “Con nhớ ngoại muốn nghỉ trưa, tạm thời chúng con không quấy rầy bà ngoại nghỉ ngơi. Bà ngoại, con dẫn Tương nam ra ngoài một chút.”