Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 57: Chương 57: Chương 45




Editor: Jesse Tran

Trên đường đến cây đa cổ thụ hai người cũng không nói gì nhiều, khi đến nơi thì sắc trời cũng chuyển tối. Ánh nắng chiều xuyên qua tán cây rơi lên người, Nguyễn Tương Nam hướng cây đa cổ thụ cúi đầu ba cái.

Trác Diễm thấy cô nghiêm túc, lại hỏi: “Em không cảm thấy những lời trước anh nói có thể là lừa gạt em?”

Nguyễn Tương Nam quay đầu nhìn anh một hồi lâu, không nhịn được nói: “Rốt cuộc là thiệt hay giả?”

“Thực hay là giả. . . . . . Em đoán xem?”

Nguyễn Tương Nam giận tái mặt, rốt cuộc cũng bị anh chọc giận: “Em không thèm đoán, anh thích thì nói.”

Trác Diễm cười ôm cô, cô từ chối mấy lần, vẫn bị anh ôm chặt lấy không cách nào thoát: “Là thật.”

“Thật ra thì trước khi mẹ anh qua đời, tình trạng cơ thể đã gần suy kiệt, bà từng nói với anh, hi vọng sau khi qua đời có thể trở lại quê hương, nhất là gốc cây đa này. Nhưng nếu như anh cứ đúng như vậy mà làm, ba anh và bà ngoại cũng sẽ không đồng ý, nào có thể đem tro cốt tùy tiện đặt tại nơi đất hoang. Cho nên cuối cùng chỉ có một nửa.” Anh cầm tay Nguyễn Tương Nam, lại nói, “Mẹ anh nhất định sẽ thích em.”

Lúc rời đi, Nguyễn Tương Nam không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, cây đa kia áng chừng đã sống một hơn trăm năm, thân cây to lớn, rễ cây đan xem vào với nhau, bị vô số thực vật nhỏ làm chỗ phụ thuộc.

—— Con của bác, cháu nhất định sẽ giúp bác chăm sóc.

Đây là lời hứa của cô.

——

Về đến nhà, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, dì giúp việc đỡ bà từ trên lầu xuống.

Bà nhìn thấy Trác Diễm, lại có điểm tức giận, trách cứ anh: “Cháu lại chạy đi đâu vậy? Tương Nam vừa mới tới, Jesse cháu liền lôi kéo người ta chạy khắp nơi, cháu xem bộ dạng cháu bây giờ, người đầy mồ hôi thật là bẩn.”

Bây giờ Trác Diễm hoàn toàn không mang dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như thường ngày, áo khoác của anh cùng áo lót lông cừu bên trong cũng những vật nhọn làm hỏng.

Nguyễn Tương Nam vội bưng chén canh cho bà: “Bà ngoại, bà uống canh trước đi.”

Bà cuối cùng chuyển sự chú ý về phía cô, lại bắt đầu kể khổ chuyện trong nhà. Cô cũng hoàn hảo diễn vai “Hiền lương thục đức”đạt chuẩn sơ cấp nhập môn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Trác Diễm, ánh mắt cũng liên tục hướng về phía anh, cho dù anh nói gì cũng tán thưởng.

Trong lòng Trác Diễm biết rõ, cô đang đóng kịch, nên dốc toàn lực biểu diễn cùng cô, dù biết rõ là cô giả vờ, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, căn bản anh không chịu đựng được, chỉ vì trưởng bối còn ngồi đây, không thích hợp cho những cử chỉ thân mật.

Vất vả chịu đựng cuối cùng bà ngoại cũng muốn đi ngủ, dì đỡ bà lên lầu, lại nghe bà ngoại nói: “Phòng ngủ của cháu để cho Tương Nam ngủ đi, cháu ngủ phòng khách, mọi thứ đề thu xếp xong cả rồi.”

Nguyễn Tương Nam biết bà an bài là có thâm ý, tuy nói cô là khách, nên ngủ phòng khách, nhưng là quan hệ tương đối sâu sắc, nên để cô ngủ trong phòng Trác Diễm, dùng cái này để bày tỏ sự thân thiết. Nhưng là, cô không cảm thấy đây là một tin tức tốt đối với Trác Diễm, quay đầu đi, chỉ thấy anh lẻ loi, khuôn mặt có chút mất mát đứng ở dưới bậc thang.

Nguyễn Tương Nam mỉm cười trấn an anh, cũng đỡ một tay bà đi lên lầu.

Cô vào phòng tắm trước, vừa mới thổi khô tóc, liền nghe thấy tay nắm cửa chuyển động phát ra một tiếng két, đáng tiếc cô khóa trái cửa, không thể bị mở ra. Nguyễn Tương Nam đi tới mở cửa, chỉ thấy Trác Diễm mặc đồ ngủ đơn bạc, còn đi chân trần trên sàn nhà, cô còn chưa lên tiếng, đã bị Trác Diễm một kéo vào trong ngực, trực tiếp quấn lấy môi cô —— anh nhẫn nại lâu như vậy, quả thực đã mau chóng mất đi kiên nhẫn.

Nguyễn Tương Nam cố gắng tạo ra chút khoảng cách với anh, anh lại mau đuổi tới bên cạnh cô, dùng môi lưỡi quyến rũ cô. Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, chìa khóa rơi xuống. Người anh mang theo hơi lạnh, nhưng lại nhiệt tình như lửa, Nguyễn Tương Nam cùng anh dây dưa, lại đang bên lỗ tai anh nhẹ giọng cười nói: “Xem ra có vẻ em rất thích khoản hiền lương thục đức.”

Trác Diễm dùng thân thể của mình bao trùm cô, ánh mắt nhiệt liệt ngưng mắt nhìn cô: “Ừ, rất thích.”

Màn hình điện thoại đang sạc trên đầu giường đột nhiên sáng lên, nhưng bọn họ không hề đi chú ý.

Anh hôm nay vốn mệt mỏi, cơ hồ mệt lả gục ở trên người cô, không muốn rời đi. Nguyễn Tương Nam cũng cảm thấy buồn ngủ khó cường, vuốt ve lưng của anh, càng về sau ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Cách một lát, Trác Diễm chống người lên, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, điện thoại di động của cô có khóa mã, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nội dung của tin nhắn vừa gửi đến: “Nếu như ngày hôm qua hành động của anh làm em thấy khó xử, lần này anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng anh sẽ không nói xin lỗi.”

Người gửi là Diệp Trưng.

Trác Diễm chậm rãi quay đầu, nhìn Nguyễn Tương Nam đã tiến vào giấc nồng, thấy cô ngủ ngon như vậy như vậy, trên gương mặt còn mang theo nét cười. Anh theo bản năng muốn đưa tay đánh thức cô, vừa để tay lên lưng của cô, lại do dự, cuối cùng vẫn để điện thoại trở lại chỗ cũ, nằm xuống bên cạnh cô.

Thế nhưng anh yên ổn nằm bên cạnh cô rồi, lại không ngủ được, Trác Diễm lăn qua lộn lại mấy lần, rất nhanh nghe thấy giọng càu nhàu mơ hồ của cô: “Anh không thể dừng lật người à. . . . . .” Cô sờ tới, ôm lấy hông của anh, rất nhanh lại tiến vào giấc ngủ.

Trác Diễm ôm cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn không yên lòng ngủ được, lạikhông ngừng nằm mơ, còn mơ thấy Diệp Trưng thị uy với anh, mà Nguyễn Tương Nam lại trông như như không thấy gì, giống như không quan tâm tới anh, anh đang trong mộng mà tưởng như mất sạch tự tôn. Mà buổi sáng tỉnh lại thấy người con gái trong ngực da thịt trơn bóng, đôi môi mềm mại, vẫn còn chìm trong trạng thái chìm trong ngủ ngon.

Anh định đánh thức cô dậy cũng không đành lòng.

Ngược lại Nguyễn Tương Nam tự thức giấc, đẩy anh một cái: “Anh nên trở về phòng khách đi.”

“Tại sao?”

“Cho bà ngoại nhìn thấy, như này thì ra thể thống gì chứ.”

Trác Diễm đành phải tức giận mặc quần áo, chợt quay đầu lại, thấy cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn thời gian, trong mắt hiện lên sự sửng sốt. Nếu như tính khí lúc trước của anh, anh muốn chất vấn đến cùng, Đêm đó Diệp Trưng và cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao anh không biết gì cả. Nhưng lần này anh cố nhẫn nhịn, mặc kệ có chuyện gì hay không, một khi anh bóc trân, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương cô, sẽ là cho cuộc sống yên bình ấm áp của bọn họ trở nên sóng gió trắc trở.

Dưới lầu có một chút động tĩnh, hình như là người đưa sữa tươi và báo buổi sáng đã tới.

Anh mở cửa, vội vàng xuống lầu trở về phòng khách.

——

Nguyễn Tương Nam mở tin nhắn ra, đọc qua một lần tin nhắn của Diệp trưng, chuyện cô không muốn đối mặt nhất cuối cùng cũng xảy ra. Cô trả lời ngắn gọn: “Tôi vẫn cho rằng anh vui mừng khi chúng tôi đến với nhau.”

Diệp Trưng trả lời cũng rất đơn giản: “Bởi vì tôi vẫn tin tưởng một đạo lý, không phá không thành.”

Nguyễn Tương Nam để điện thoại vào trong túi áo khoác, đi xuống lầu cùng Trác Diễm ăn điểm tâm sáng với bà ngoại.

Bọn họ đã ngồi vào bàn ăn, có lẽ đang chờ cô. Nguyễn Tương Nam có chút áy náy: “Thật xin lỗi, cháu ngủ quên.”

Bà chỉ vỗ vỗ tay của cô: “Ngồi xuống đi, không muộn chút nào, người trẻ tuổi ngủ trễ một chút cũng là chuyện bình thường.” d13nNđAn Bà bảo dì giúp việc mang thêm thức ăn cho Nguyễn Tương Nam, Nguyễn Tương Nam cảm thấy mình không cần thêm thức ăn, vội khéo léo từ chối. Ngược lại Trác Diễm, trầm mặt cúi đầu ăn cháo, không nói một lời.

Ăn xong điểm tâm bọn họ phải đi đến nghĩa trang nhân dân để tảo mộ mẹ Trác Diễm, tuy bà tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, không chịu ngồi xe lăn, nhờ dì giúp việc đỡ, từ từ đi bậc thang.

Trên đường đi Nguyễn Tương Nam khoác cánh tay Trác Diễm, cách một lúc, anh lặng lẽ rút tay ra. Nguyễn Tương Nam không hiểu nổi, rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt mà, cô lại thử một lần nữa, lúc này anh không có rút tay lại. Nguyễn Tương Nam thừa dịp không ai để ý, lại gần bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: ”Anh làm sao vậy?”

Trác Diễm cúi đầu nhìn cô, cách một lát mới buồn buồn đáp: “Không có gì.”

Nguyễn Tương Nam hoài nghi nhìn anh: “Thật không?”

“Ừ.”

“Vậy cũng không cần nghiêm mặt như vậy.”

“Em đừng quá đáng,“ Trác Diễm bất chợt nắm chặt cổ tay của cô, đè thấp giọng nói: “ Anh thế này không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc em đối với anh không hài lòng việc gì?”

Phía sau bà ngoại cũng đi tới. Bà thở hổn hển vội la lên: “Trác Diễm, cháu đang làm gì vậy? Có phải đang bắt nạt người ta hay không?”

——

Ba ngày Nguyên Đán rất nhanh qua đi.

Nguyễn Tương Nam không lâu sau đã phải trở lại phòng phẫu thuật, cô gặp Diệp Trưng, mỗi người bọn họ đứng mổ chính trên hai bàn mổ, hai cuộc phẫu thuật được sắp xếp trong cùng một khoảng thời gian.

Diệp Trưng vẫn còn đang phẫu thuật đội mũ kết tai thỏ phía sau, nữ thực tập sinh đứng phía sau nhìn chằm chằm vào sau ót của anh, đỏ mặt nói nhỏ.

Lần đầu tiên Nguyễn Tương Nam nhìn thấy anh, anh là trợ giảng, mặc áo khoác trắng đứng ở nơi đó, dung mạo thanh thoát, nhìn qua đã biết là người không dễ tiếp cận. Coi như là bọn họ khí thế trái ngược nhau, cô không suy nghĩ nhiều, đối mặt với Diệp Trưng như vậy, căn bản sẽ không liên tưởng tới phương diện mập mờ kia.

Anh nhìn thấy cô, cũng chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “Ngày nghỉ tốt chứ?”

Nguyễn Tương Nam đáp: “Cũng không tệ lắm.” Trừ trên đường Trác Diễm không biết uống nhầm thuốc gì, tâm tình trở nên tồi tệ, ngược lại mọi thứ đều tốt đẹp.

Diệp Trưng khẽ mỉm cười: “Anh thì không được tốt cho lắm.”

Nguyễn Tương Nam giả vờ nói: “Là gặp phải chuyện phiền lòng sao?” Cô dừng một chút, nói một câu hai nghĩa: “Đau dài không bằng đau ngắn, bắt đầu phiền lòng, dù sao cũng tốt hơn từ trước đến giờ lo lắng.”

“Trước kia anh cũng nghe qua một câu nói, thời khắc thành lập vốn liếng tốt nhất, không phải ở thời khắc hủy diệt, mà chính là ở thời điểm xây dựng lại. Không ngờ hành động, còn có chút khác biệt so với tưởng tượng.” Anh lắc đầu một cái, lại làm như không để tâm vỗ vỗ vai của cô, “Trước khi làm phẫu thuật hãy ăn điểm tâm trước đi, đừng tạo cơ hội cho bất kỳ sai sót nào xảy ra.”

Sau khi xong việc, Trác Diễm lại tới bệnh viện đón cô tan ca. gần đây anh tới bệnh viện với tần số cực kỳ cao, đến y tá trực bên ngoài phòng khám cũng biết anh, vừa thấy anh liền cười trêu ghẹo: “Lại tới chờ bác sĩ Nguyễn tan ca sao?”

Trác Diễm bước chân hơi ngừng lại, gật đầu một cái: “Đúng vậy, gần đây mọi người rất bận sao?”

“Cuối năm khám cấp cứu những bệnh về đường hô hấp sẽ tăng lên, ngược lại khoa ngoại cũng may, dù sao cũng chẳng ai muốn vừa sau Tết đã nằm viện cả.” Y tá cười híp mắt, “Bác sĩ Nguyễn thật hạnh phúc, có một người bạn trai biết quan tâm như anh.”

Anh tới ngăn chặn tất cả những người có khả năng tạo mối uy hiếp với anh.

Nguyễn Tương Nam cũng chuẩn bị tan ca rồi, cởi áo khoác trắng ra treo lên giá áo, quay lại hướng về phía anh, hồi đầu còn cảm thấy kinh ngạc đến bây giờ thấy rất bình thường : “Có phải gần đây anh rất rảnh tỗi hay không, tại sao lại thường xuyên đến đón em vậy?”

Trác Diễm nở nụ cười: “Đúng vậy, gần đây anh rất rảnh rỗi, không có chuyện gì làm.”

Anh nắm cả vai của cô, mới vừa đi ra phòng làm việc, liền nhìn thấy Diệp Trưng vội vã trở về, anh nhìn thấy Trác Diễm sửng sốt một chút, ngay sau đó lịch sự chào hỏi: “Trác thiếu, trùng hợp quá?”

Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Cũng không khéo, mấy ngày gần đây ngày nào tôi cũng tới.”

Y tá ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cực kỳ ngưỡng mộ bác sĩ Nguyễn.”

Diệp Trưng rất bình tĩnh: “Ồ, thì ra là vậy.” Sau đó mở cửa phòng làm việc của mình, đi vào.

Đợi đến bãi đậu xe, Trác Diễm nhận một công việc điện thoại, sau khi gọi xong, vừa lúc điện thoại di động cũng hết pin. Anh cầm điện thoại di động, trầm ngâm nói: “Em có mang sạc không?”

Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái: “Em để ở trong phòng làm việc rồi, em quay lại lấy cho anh?”

“Không cần,“ Trác Diễm quay đầu, “Điện thoại di động của em còn pin không? Đưa anh mượn một chút.”

Nguyễn Tương Nam cũng không nghi ngờ gì, lấy sim ra, đưa điện thoại di động cho anh. Màn hình điện thoại di động của cô có đặt mật khẩu, liền bỏ mật khẩu rồi đưa cho anh.

Trác Diễm vào trong danh bạ, danh bạ của hai người xen lẫn vào nhau, anh tìm một hồi mới tìm được số điện thoại vừa rồi, gọi lại, hỏi han đơn giản mấy câu rồi cúp máy: “Có muốn bây giờ đổi lại luôn hay không?”

Nguyễn Tương Nam nói: “Anh dùng trước đi, chuyện của anh quan trọng hơn.”

Trác Diễm không có để ý thời điểm mở phần ghi chép tin nhắn, toàn bộ ghi chép bên trong đều bị xóa, chỉ còn lại thông báo sắp xếp ca tuần này. Anh biết anh không có được chứng cớ gì, hướng tích cực, là cô không muốn anh có bất kì hiểu lầm gì, hướng tiêu cực, ngày nào đó cô thật sự muốn bỏ lại anh, anh sợ rằng anh là người cuối cùng biết chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.