Editor: Jesse Tran
Nguyễn Tương Nam thật sự cảm thấy Diệp Trưng chính là một cái bia ngắm, mọi người khai trận bắn phá phát đầu tiên là hướng về phía anh. Trước kia cô bảy năm học y vừa tốt nghiệp, đến bệnh viện chính thức thực tập, mọi người chỉ thích gán ghép cô cùng với Diệp Trưng, mà bây giờ, Trác Diễm còn muốn đặt bọn họ chung một chỗ nói: “Anh biết em lâu hơn.”
Đáp án lúc này không sai biệt lắm.
Trác Diễm lại hỏi: “Em với anh ta có nhiều sở thích chung, rất hay tán gẫu?”
“Có thể nói như——” Nguyễn Tương Nam nói chưa hết câu, liền cảm thấy không ổn, lập tức đổi hướng, “Nào có, em với anh nói chủ đề khác đi, anh xem chúng ta nói loại chủ đề nhàm chán này mà cũng có thể nói lâu như vậy.”
“Anh ta thích em?”
Nguyễn Tương Nam sợ hãi: “Sao có thể như vậy được?”
“Đừng giả vờ, anh ta nhìn em với ánh mắt gì, anh là đàn ông chẳng lẽ không biết.”
“Diệp Trưng cao ráo đẹp trai như vậy, quả thật so với phụ nữ có khi còn đẹp hơn, phụ nữ như em đây tự biết xấu hổ không cách nào tự kiềm chế, anh ấy mà soi gương chắc chắn không thích em.”
“Thật sao?” Trác Diễm chậm rãi đưa tay lên cổ cô, “Anh cảm thấy dung mạo của em cũng rất vừa mắt.”
Nguyễn Tương Nam cũng không biết tại sao anh đột nhiên nghĩ đến chuyện này, gần đây thực sự cô và Diệp Trưng đã xuất hiện khoảng cách, nguyên nhân là gì, hay là bởi vì thái độ Diệp Trưng: “Anh cảm thấy dung mạo em thuận mắt là đủ rồi, Diệp Trưng lại cảm thấy dung mạo em không vừa mắt. Thẩm mỹ mỗi người không cách nào miễn cưỡng.”
Trác Diễm hừ một tiếng: “Miệng đầy lời nói dối.”
Nguyễn Tương Nam đưa ty đẩy tay anh đặt trên cổ cô ra: “Nói dối ở đâu, anh nói xem.”
Trác Diễm cảnh cáo nhìn cô: “Anh nói rồi, nếu như sau lưng anh em làm chuyện không nên làm, thì dọn dẹp tàn cuộc sạch sẽ cho anh, giấu giếm giọt nước không lọt, không để cho anh phát hiện, nếu không chờ anh tặng cho riêng em một hình phạt cả đời khó quên, những lời này, em còn nhớ chứ?”
Mặc dù Nguyễn Tương Nam không biết từ đâu anh hiểu rõ như vậy, chỉ có điều, lúc trước mỗi ngày anh ép buộc cô để anh đưa đón cô đi làm thì ra nguyên nhân là như vậy. Cô thở dài, đây thật là năm hạn bất lợi: “Lời nói lời thật, anh xem em biết anh ấy lâu như vậy, trước kia anh ấy làm bác sĩ mổ chính em mổ phụ, có lần cuộc phẫu thuật kéo dài đến nửa đêm, nhiều năm như vậy muốn cháy thì đã sớm cháy, nào có chờ tới bây giờ mới bắt đầu đốt?”
Cô nhìn nét mặt Trác Diễm, mặc dù anh không có phản ứng gì, nhưng hình như bị cô thuyết phục một nửa, cô lập tức không ngừng cố gắng: “Anh nói em, thật ra thì anh cũng có vấn đề đấy chứ?”
“Anh thì có vấn đề gì?”
Nguyễn Tương Nam đổi khách làm chủ, một phát tóm lấy cổ áo của anh: “Có lần, buổi sáng anh mặc đi làm bộ tây trang màu đen, sau khi trở về trong trong ngoài ngoài đổi hết một lượt. Ban ngày anh rốt cuộc đã làm gì mà quần áo phải thay hết một lượt?”
Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Cái này thật đúng là không thể trách anh...anh cũng là người ta bị hại, vô duyên vô cớ bị hắt một thân cà phê.” Lúc ấy vừa mới tuyển một số lượng lớn thực tập sinh, thực tập sinh bên bộ phận nghiệp vụ quốc tế ba ngày hai bữa chạy tới đưa tài liệu cho anh ký tên, vừa nhìn đã biết bị mấy cán bộ già đời gài bẫy. Năm đó anh vừa mới tiếp quản vị trí này, vẫn còn độc thân, lại có cha mình là chủ tịch, hễ một chút là đủ loại nhân viên tới trên danh nghĩa “Đưa tài liệu“.
Sau lại anh thật sự phiền không chịu nổi, thông báo với tất cả người phụ trách cấp dưới, tất cả tài liệu muốn anh ký tên đều đều sẽ do chuyên gia đưa tới vào giờ cố định.
Một thực tập sinh mới tới nhưng không biết quy định này, lại vẫn còn ngốc nghếch đến đưa tài liệu, lại còn giúp anh pha cà phê, kết quả dội toàn bộ lên người anh. Trác Diễm ai oán nói: “Thực tập sinh đó thật là quá ngu ngốc, cố gắng pha cà phê cho anh, anh căn bản không uống cái loại cà phê hòa tan đó, có khi bình thường đi đường bằng cũng bị ngã, loại người não phát triển không được đầy đủ đó mà phòng nhân sự cũng tuyển vào —— quả thật còn đần hơn cả Nghiêm Ương.”
“. . . . . . Anh ở trước mặt em nói em gái của em đần,“ Nguyễn Tương Nam nói: “như vậy sao?”
“Chẳng lẽ anh nói không phải sự thật?”
“Sự thật mà có thể tùy tiện nói ra?” Nguyễn Tương Nam không sợ chết bổ sung một câu, “Vậy em cũng nói một ‘sự thật’ tồn tại khách quan, anh ở trên giường quả thật giống như một máy đóng thịt người ngang ngược.”
——
Ngày đầu tiên trở về sau ngày nghỉ, Nguyễn Tương Nam có cuộc phẫu thuật —— bình thường mùa sau xuân chính là một đợt các ca nhập viện tăng vọt, nlze.qu;ydo/nn các loại bệnh tiềm ẩn cũng sẽ bộc phát ra. Cô vào phòng bệnh của bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật trao đổi trước, nói chuyện xong trở về phòng làm việc, lần đi lần về là hai lần, cũng đều đi qua phòng bệnh khu Vip.
Lần thứ hai cô l đi qua, vẫn là không đúng lúc đụng phải Tạ Duẫn Thiệu. Anh ta đang định đưa em trai đang ngồi trên xe lăn đi ra ngoài tản bộ. Nếu đã bắt gặp cô cũng không thể giả bộ không thấy, nên dừng bước nói: “Tạ tổng, sức khỏe em trai anh đã khá lên chưa?”
Tạ Duẫn Thiệu lịch sự trả lời: “Cũng ổn rồi, ngày mai sẽ làm thủ tục xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nguyễn Tương Nam đang định rời đi, lại nghe anh nói: “Gần đây, Trác Diễm làm việc thật đúng là thuận buồm xuôi gió.”
“Thật sao? Thật ra thì tôi cũng không quá chú ý đến công việc của anh ấy.”
“Vậy thì giúp tôi chuyển một câu, chúc anh ta sau này vẫn thuận lợi như vậy.”
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Được.” Cô trở lại phòng làm việc, cùng bác sĩ Chu tán gẫu vài câu: “Mấy ngày vừa rồi tôi đây cũng đều đứng bên bàn mổ, còn đều là tiểu phẫu, một chút thử thách cũng không có, toàn bộ đều giống như làm bài tập.”
Bộ dạng sau ngày nghỉ của Chu Bàn Tử cũng chưa trở lại bình thường: “Tôi gầy rồi, cô nhìn bụng của tôi xem. . . . . .”
“Rõ ràng bụng vẫn còn ở đó.”
Nói không đến hai câu, đã nhận được kết quả chẩn đoán hình ảnh DSA, Nguyễn Tương Nam không tiếp lời nữa, lập tức đuổi Chu Bàn Tử ra ngoài. Người kia vừa bảo cô chuyển lời gì, cô bận rộn như vậy, làm sao nhớ được. Dù sao từ trước đến giờ Trác Diễm và Tạ Duẫn Thiệu cũng không hợp nhau, làm trung gian nói một đôi lời, cũng không tạo được ảnh hưởng gì.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi về Trác Diễm, lúc này anh đang cùng thư ký xem lại biên bản hội nghị vừa rồi, anh nhìn một hàng số liệu ước tính kia, trong đó cái tên Chử Thanh nằm trong danh sách trung gian, không đột xuất cũng không dễ thấy.
Bốn năm trước, phụ thân của anh cùng vị họ đổng sự Chử kia, đều là cổ đông nắm cổ phần nhiều nhất, nhưng sau vụ nổ tại buổi họp thường niên năm đó sau đó lại phát tán ra những lời gièm pha công thức loại thuốc mới chứa thành phần gây ung thư, đã trở thành đòn đánh mạnh đối với công ty, lúc ấy cổ phiếu của Tinh Triển tụt nhanh chón, bị buộc dừng hoạt động. Tồi tệ hơn chính là, cách điều chế mới thuốc men xảy ra vấn đề, hầu như tất cả các nhà cung ứng đều bị đẩy vào đường cùng, vì vậy không ít công ty phải đóng cửa.
Anh không thể không đi tìm sự ủng hộ của Tạ Duẫn Thiệu. Mà trong lòng anh cũng hiểu rõ, dược liệu công ty sử dụng chủ yếu để điều trị bệnh tiểu đường, nhiều ít sẽ có tác dụng phụ gây ung thư, Jesse-ddIeendAnnn nhưng các kênh truyền thông lớn ùn ùn kéo đến nói dược phẩm của Tinh Triển có thể gây ung thư trong thời gian ngắn, trước báo cáo không có tính xác thực này, sau lưng hơn phân nửa có sự nhúng tay của Tạ Duẫn Thiệu.
Vị đổng sự họ Chử chết trong vụ nổ tại buổi họp hàng năm năm đó, mà Chử Thanh Hành là của anh con gái một. Có thể nói, kế hoạch buôn bán địa sản lần này có thanh hay không phụ thuộc vào nhân vật mấu chốt này.
Trác Diễm trực tiếp quay số nội bộ cho An Nhã: “Cô hãy gọi điện cho Chử tiểu thư, chọn thời gian phù hợp đặt một buổi hẹn với cô ấy.”
——
Trác Diễm chủ trì xong phần của mình trong buổi họp, lặng lẽ rời khỏi hội trường, lúc rời đi còn cẩn thận đóng cửa, đi qua phòng nghỉ bên cạnh, lại gặp được Chử Thanh Hành đang ngồi chờ ở đó. Trước đây anh cùng cha tham gia tiệc rượu gặp qua cô, cô vẫn luôn qua lại thân mật với Tạ gia, lúc ấy thiếu chút nữa kết thân cùng Tạ gia, bởi vì tầng quan hệ này, anh và cô cũng không có giao tình gì.
Anh chỉnh sửa một chút buông ống tay áo xuống, thái độ ấm áp đi lên trước hỏi: “Chử Thanh Hành?”
Chử Thanh Hành nhìn thấy anh, cũng mỉm cười nói: “Anh là ——”
“Tôi là Trác Diễm, ngày trước chúng ta cũng đã từng gặp nhau, “ anh dùng tay làm dấu mời, “Cô tới tìm cha tôi nói chuyện, hiện tại ông ấy vẫn đang họp, không bằng đi tới phòng làm việc của tôi ngồi một lát?”
Anh mời cô đến phòng làm việc, vừa cười hỏi: “Chử tiểu thư là khách ít đến, không biết tôi có thể giúp gì cho cô?”
Cô cũng không khách khí với anh, nói thẳng vào chuyện chính: “Tôi muốn xem video giám sát vụ nổ năm đó, cả danh sách đội nghiên cứu phát triển lúc ấy.”
“Sự kiện kia đã qua lâu rồi, làm người thì phải nhìn về phía trước.” Lúc ấy anh trong cái rủi có cái may, bởi vì phải xử lý rất nhiều tài liệu, đợi đến khi cùng phụ thân đến hội trường tổ chức buổi họp thường niên thì so với thời gian dự định chậm hơn một giờ, hơn nữa lại rơi vào giờ cao điểm. Anh mới vừa lái xe qua chỗ rẽ, có thể nhìn thấy sân khấu hội trường hình cầu kia, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên phía sao, mảnh kiếng bể cùng đất cát vẩy ra khắp nơi, cả hội trường bao phủ trong khói dày đặc.
Lúc ấy mẹ của anh cũng bên trong hội trường, bởi vì chờ ở trong đại sảnh nghênh đón bọn họ, chở đi bệnh viện cấp cứu sau đó lại phải cấp cứu lần nữa, nhưng thân thể đã hoàn toàn suy sụp. Mấy ngày hôm sau, anh ngày ngày theo sát cha mình, ngày hôm sau mẹ anh ra đi đến lần cuối nói chuyện với mẹ cũng không được.
Mà cha mẹ của Chử Thanh Hành, đều mất mạng vào trong vụ nổ lần đó.
Cô nghe vậy, khẽ nói: “Miệng nói thì mọi thứ đều đơn giản, nhưng là phải làm được, nói dễ hơn làm?”
Trác Diễm trầm mặc chốc lát, cầm điện thoại lên gọi cho An Nhã: “Đi chuẩn bị thẻ nhớ của màn hình giám sát cả một năm bốn năm về trước và danh sách nhân viên bộ phận nghiên cứu phát triển.”
An Nhã nhanh chóng sửa sang lại số liệu rồi đưa vào.
Chử Thanh Hành kinh ngạc nói: “Hiệu suất làm việc của thư ký anh thật là cao.”
Trác Diễm khẽ mỉm cười, lại đưa bản kế hoạch cho cô: “Cô hãy xem qua bản kế hoạch này, cảm thấy thế nào?”
Cô mở ra tờ thứ nhất nhìn hai tờ, trên mặt vừa hiện mà qua một cau mày vẻ mặt, chỉ là trong nháy mắt. l3iiqUUydd000n Trác Diễm còn là lập tức hiểu, cô cũng không coi trọng phần này bày ra, muốn cho một bản thân có mang bài xích trong lòng người tán thành hơn nữa tiếp nhận anh lý niệm, độ khó này gia tăng đâu chỉ gấp mười lần.
Chử Thanh Hành rất nhanh đem bày ra sách khép lại, cười giỡn nói: “Có phải nếu tôi không đồng ý với bản kế hoạch này, tôi không thể lấy được những tư liệu mình muốn?”
“Một chuyện đổi một chuyện, tư liệu mà cô muốn đối với tôi chỉ là cái phất tay mà thôi.” Anh đem túi giấy đặt ở trước mặt cô, đứng lên nói, “Nếu không có hứng thú với ý tưởng của tôi, vậy thì dừng ở đây, tôi đưa cô xuống lầu.”
Vào trong thang máy, Chử Thanh Hành lại nói: “Nhưng ta hiện tại thiếu cái người này nhân tình, không thể còn lời nói hình như cũng nói không qua.”
Trác Diễm nói: “Không cần bận tâm, từ trước đến giờ tôi không thích làm người khác khó chịu.”
Anh đưa đối phương xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, lại tự mình khom lưng giúp cô mở cửa xe: “Chiếc xe này, năm đó chú Chử mua cho cô, không ngờ cô vẫn không đổi cái khác.”
Chử Thanh Hành quay đầu, mỉm cười nói: “Vậy còn anh?” Cô chỉ chỉ chiếc xe đậu ở phía đối diện: “Xe của anh, cũng dùng nhiều năm rồi, tại sao lại không đổi cái mới?”
Trác Diễm nói : “Có lẽ là bởi vì tôi có chút hoài cổ thôi.”
——
Anh trở lại phòng làm việc, đặc biệt dặn dò An Nhã: “Nếu như Chử tiểu thư lại gọi điện thoại tới đây, trực tiếp chuyển qua chỗ tôi.”
An Nhã cau mày: “Nhưng Chử tiểu thư cũng đã từ chối đề nghị của Trác tổng rồi.” Mặc dù giọng nói uyển chuyển, nhưng là giống như không giữ lại đường sống cho mình vậy. lieqiudoon Cô ôm má nghĩ, đây đại khái là sai lầm đầu tiên của ông chủ nhỏ, đầu tiên là trước thời điểm cuối năm sẽ để cho truyền thông công bố bản thảo báo cáo của vụ nổ năm đó mà nhà hát bị phá hủy phải xây dựng lại, lại nói trước chuẩn bị xong tài liệu đối phương muốn, mặc dù tính toán bỏ sót khả năng Chử tiểu thư tự mình lật lại chuyện xưa, cuối cùng cả kế hoạch cũng không có tác dụng thực tế nữa.
Trác Diễm cười cười: “Cho nên tôi có thể đứng đây làm sếp của cô, là có nguyên nhân.”