Editor: Jesse Tran
Nguyễn Tương Nam đầu óc choáng váng đi xe về đến nhà, vừa mới mở ra cửa, chỉ
nghe thấy một bản cổ điển vui tươi của Johann Sebastian Bach* truyền đến từ phòng karaoke. Cô lê dép đi tới, chỉ thấy Trác Diễm nằm trên ghế sa
mát xa, xoa bóp cổ, nhìn thấy cô lười biếng nói một câu: “Trong tủ lạnh
còn có đồ ăn, hâm nóng là có thể ăn, quần áo anh cũng giặt và phơi rồi.”
*Johann Sebastian Bach: một nhà soạn nhạc người Đức thời kỳ Cổ
điển, người con thứ 11 và là người con trai út của Johann Sebastian
Bach. Ông nổi bật với những ảnh hưởng lên phong cách concerto của
Mozart.
Nguyễn Tương Nam đóng cửa lại, lại trở về phòng khách,
xuyên thấu qua cửa kính, thật sự có thể thấy quần áo treo trên móc——quả
thật là không thể khủng bố hơn.
Trác Diễm không thích trong nhà
có người ngoài, không thể nào tìm người ngoài, bình thường đều là hẹn
trước với công ty vệ sinh, để ban ngày có người đến quét dọn. Nhưng cho
tới bây giờ anh cũng đều không phải là người ở nhà.
Nguyễn Tương
Nam kéo cửa ra, đi ra ban công, kiểm tra quần áo đã phơi nắng một lần,
anh chẳng những giặt quần áo của mình, thậm chí cũng giặt luôn của cô.
Nguyễn Tương Nam lại quay về phòng karaoke, ngồi ở bên cạnh anh: “Trác Diễm, chúng ta tới đối chiếu mật mã thôi.”
Anh mở mắt ra nhìn cô: “Mật mã gì?”
“Lần trước chúng ta cùng đi ra nước du lịch, buổi chiều đầu tiên ở khách sạn tên là gì?”
“Anh chỉ giặt quần áo mà thôi, có gì đâu.”
Nguyễn Tương Nam nói: “Giặt quần áo mới kỳ quái, lúc trước có bao giờ anh chủ động giặt quần áo đâu?”
“Tiện tay giặt thôi.” Vừa đúng lúc điện thoại di động đặt ở trước mặt vang
lên, anh ngồi thẳng người lên, nhìn màn hình điện thoại di động lóe lên
trước mặt, ước chừng chờ thêm ba mươi giây sau, mới nghe điện thoại,
”Chử tiểu thư.”
Chử Thanh Hành âm thầm lắc đầu, anh chỉ thích cố ý kênh kiệu, lúc trước cô ấy muốn chủ động gửi tin nhắn, gọi điện thoại
cho anh, trong vòng nửa giờ đừng mong anh sẽ trả lời, Jesse
gọi điện thoại lần thứ nhất anh đã nhận nói lên gần đây cô không đắc tội anh, giống như dự báo hướng gió*. Quả nhiên, cú điện thoại này anh nhận cực kì cẩn trọng, gần như đều trầm mặc, chỉ là sau cùng nói một câu giả tạo “Cá nhân tôi vẫn hi vọng cô có thể suy tính nhiều hơn chút, dù sao
điều này cũng liên quan đến ích lợi của chính cô.”
* Nguyên văn là 晴雨表, có nghĩa là weather-vane.
Điện thoại kết thúc, anh cầm điện thoại di động yên lặng nhìn cô: “Tương Nam, cuối cùng kế hoạch của anh cũng thành công rồi.”
Nguyễn Tương Nam hỏi: “Chính là lần trước anh nói buôn bán bất động sản hả? Không phải nói quyết định số lượng chưa đủ sao?”
“Mấy ngày nay anh đây tìm được con gái của Chử Đổng- cộng sự lâu năm của ba, cô ấy thừa kế toàn bộ cổ phần của chú Chử năm ấy, như vậy, anh có thể
thông qua biểu quyết trong hội nghị cổ đông.” Trác Diễm đứng lên, ôm cổ
cô, cái ôm của anh cũng giống như tâm tình hân hoan và vui vẻ giờ phút
này của anh.
Cảm xúc mãnh liệt của anh cũng lây cho Nguyễn Tương
Nam, cô cũng không nhịn được cười lên: “Tốt quá tốt quá, em biết rõ bây
giờ anh vui mừng biết bao nhiêu ——”
Phần còn lại của câu nói, đã
bị anh nuốt hết ở trên môi. Anh như lửa nóng, hoặc như là gió lốc, hoàn
toàn triệt để phá hoại tất cả, thiêu đốt tất cả lại cuốn lấy tất cả.
Nguyễn Tương Nam chỉ có thể bị động chịu đựng, dù sao lúc này oán trách với
anh đều không còn quan trọng: “Ngày mai em còn hai ca phẫu thuật, làm
sao anh lại như vậy. . . . . .”
——
Trác Diễm nằm nghiêng,
hai người đưa mắt nhìn, trên mặt cô còn hơi đỏ, nhìn qua hết sức mê
người. Nguyễn Tương Nam cả giận nói: “Người văn minh và dã thú khác nhau ở chỗ có thể khống chế dục vọng của mình hay không, xem ra càng ngày
anh càng cách xa cảnh giới người văn minh.”
Trác Diễm cười cười:
”Anh vẫn cố gắng muốn cho em cảm giác hại nước hại dân từ khiến quân
vương chẳng lâm triều, chẳng lẽ cảm giác còn chưa đủ mạnh liệt?”
Nguyễn Tương Nam giơ chân đá qua, còn chưa có đụng phải đã bị anh bắt được.
“Động tác vừa mới của em không đủ dứt khoát có lực, sợ rằng thực chiến không
có ích gì.” Trác Diễm ngang nhiên xông qua cùng cô vành tai và tóc mai
chạm vào nhau, “Mấy ngày nữa sẽ ra mắt, còn phải chụp tuyên truyền quảng cáo, em có đến không?”
“Xem đã, rảnh rỗi sẽ tới, không rảnh thì ——” cô nói một nửa, nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, lập tức sửa lời nói, “Không rảnh cũng phải đi xem, sao em lại bỏ qua cơ hội nhìn thấy
tư thế oai hùng của anh được?”
Cô vốn là chỉ thuận miệng nhạo
báng một câu, trên thực tế tuyên truyền phim cũng sẽ không phải là Trác
Diễm tự mình ra mặt, anh cũng chỉ là ở hiện trường quan sát và tiếp nhận phỏng vấn của cánh nhà báo mà thôi.
Ai ngờ câu nhạo báng này lại có thể trở thành sự thật. Sao nam vốn đã kí hợp đồng đột nhiên bởi vì
chuyện ngoài ý muốn không thể nào chụp hình, dù đối phương trả tiền bồi
thường hợp đồng cũng vô ích, tất cả tiến độ kế hoạch đều bị liên lụy.
Trác Diễm bày ra sắc mặt ngay tại chỗ, gọi điện thoại cho nhóm tư vấn pháp
luật, để cho bọn họ tới xử lý lần tranh chấp này. Đạo diễn cùng quản lý của sao nam cũng là gấp đến mức xoay quanh, còn nhà sản
xuất chợt nhanh trí bất thường: “Thật ra thì, không có ngôi sao lớn
tuyên truyền phim cũng không phải là việc ghê gớm gì.”
Diệp Tỷ ngạc nhiên nói: “Vậy còn có cách gì?”
“Diệp thiếu gia, anh và tổng giám đốc Trác, hai vị đều là người đàn ông tài
giỏi phong độ đẹp trai, thật ra tự tuyên truyền quảng cáo, còn có hiệu
quả hơn dùng người nổi tiếng nhiều; còn nữa, chủ đề buôn bán lần này,
vốn chính là nhằm vào tinh anh có trình độ học vấn cao, hai vị lại đều
kiệt xuất. Cho nên tôi cảm thấy, hai vị đảm nhiệm việc tuyên truyền này, không còn gì thích hợp hơn.”
Diệp Tỷ vuốt vuốt mái tóc: “Thật
sao? Tôi cũng cảm thấy tôi rất đẹp trai, không quay quảng cáo thật đáng
tiếc, Trác Diễm, cậu thấy thế nào?”
Trác Diễm vẫn giữ mặt lạnh
như cũ: “Chẳng có gì đặc sắc. Cậu muốn chụp thì tự đi mà chụp, tôi không có hứng thú xuất hiện trước công chúng.”
“Vậy là không đúng rồi, cậu suy nghĩ một chút xem, nếu như cậu làm quảng cáo, Tương Tương nhà
cậu sẽ thấy, cô ấy nhất định sẽ càng thưởng thức cậu hơn.” Diệp Tỷ tự
độc thoại lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Tương Nam, còn ỏn à
ỏn ẻn, “Tương Tương, cô mau lại đây xem Trác Diễm quay quảng cáo, hôm
nay cậu ta rất anh tuấn đó.”
——
Nguyễn Tương Nam chạy tới, không tìm được Trác Diễm, lại gặp Diệp Tỷ trát mặt xanh đậm. Cô lập tức xì một cái bật cười. Diệp Tỷ nhìn cô, đảo tròn mắt, bỗng nhiên nói:
”Tới coi đi tới coi đi, đi ngang qua không nên bỏ qua, Trác Diễm giảm
giá, mua một tặng một, không trả lại hàng. . . . . .”
Cô đi đến
phòng tiếp theo, chỉ thấy Trác Diễm đang bị thợ trang điểm đeo mặt nạ
dưỡng da, còn là mặt nạ dán..., thời gian chin muồi kéo xuống một cái,
cô nhìn cũng cảm thấy thương cho anh. Thợ trang điểm vừa giúp anh làm
tóc, còn vừa nói: “Sắc mặt anh thật khó nhìn, phải lột hết tất cả mụn đi thì hiệu quả mới tốt, sau đó lại thoa một lớp kem dưỡng ẩm là được.”
Sắc mặt anh khó coi chắc là bởi vì nam diễn viên đã thuê nhảy việc rồi.
Nguyễn Tương Nam và Diệp Tỷ không hề đồng tình vây xem: “Sau đó còn phải trang điểm sao?”
“Chắc vậy.”
Thợ trang điểm nói tiếp: “Nam nhân cũng phải cần trang điểm, nếu không dù có vốn liếng cũng không chịu được giày vò mấy hôm.”
Giày vò hết Trác Diễm, là đến phiên Diệp Tỷ, chỉ là hai anh em nhà họ Diệp
kia đều là người máy có gene di truyền tốt, nhất là Diệp Tỷ,
dáng dấp đặc biệt trơn bóng, thợ trang điểm vốn không tìm được cơ hội
hành hạ anh. Trác Diễm thay xong tây trang, là Dolce&Ga¬ban¬na
of¬fice line thợ trang điểm giúp anh chọn. Nguyễn Tương Nam nhón chân
lên, lại giúp anh đeo cà vạt, ngón tay linh hoạt thắt nút.
Trác
Diễm cảm thấy không quá thoải mái, lại buông lỏng một chút cà vạt: “Anh
đã mặc quen quần áo may đo riêng, đột nhiên mặc quần áo may sẵn cảm thấy có chút không quen.”
Nguyễn Tương Nam cười nói: “Không sao, em cảm thấy anh mặc cái này cũng rất đẹp.”
Anh nhìn cao gầy, thật ra thì bắp thịt đường cong rất tuyệt đẹp, quần áo
may sẵn đều may theo số đo cốđịnh, còn cố ý mua nhỏ hơn một số, so với quần áo may sẵn, ít nhiều cũng có chút chật.
Mà thợ trang điểm
chọn cho Diệp Tỷ, cũng là áo vét Dior Homme màu đen. Cô cười híp mắt
giải thích: “Phong cách của Diệp thiếu gia tương đối linh hoạt sôi nổi,
nên không phối với Dior nghiêm túc như vậy, mà Trác tổng chắc chắn thích hợp với phong cách office này.”
Cả quá trình quay chụp, Trác
Diễm đặc biệt không phối hợp, nghiêm mặt không chịu làm ra vẻ gì khác,
ngược lại Diệp Tỷ đặc biệt tích cực, yêu cầu độ khó cao nào anh ta cũng
đồng ý, sau đó đạo diễn cũng bỏ qua Trác Diễm rồi, dù sao hai người một
tĩnh một động, một hoạt bát một lạnh lùng, mãnh liệt đối lập như vậy,
hiệu quả không tồi.
Studio nhiều người tới lui, Nguyễn Tương Nam
đứng ở một bên nhìn, đột nhiên bị nhân viên mang đạo cụ va vào một phát, đối phương không ngừng nói xin lỗi cô, đống đạo cụ trên tay lại lung
lay muốn đổ. Cô vội vươn tay ra đỡ, lúc thu tay lại cảm thấy ngón tay có chút đau nhói, nhìn mới biết bị thương, có vết máu chảy ra.
Cô
hơi ngây người, lúc này điện thoại di động lại vang lên, là chủ nhiệm
đánh tới, bảo cô lập tức trở về bệnh viện, nói là mới vừa nhận được tin
tức, đường cao tốc xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, nửa giờ
sau lập tức sẽ có nhóm người bị thương được đưa đến, ngoại khoa không đủ người, cô phải mau sớm chạy tới.
——
Cô chỉ kịp để lại lời nhắn cho Trác Diễm đã vội vã rời đi, thuê xe đến bệnh viện lại bị Chu
Bàn Tử thúc giục: “Nhanh nhanh nhanh, chạy mau tới đây, tốc độ lên!”
Cô vừa bước nhanh, vừa lấy máy nhắn tin ra xem, máy nhắn tin của cô gần như rung đến phát nổ rồi.
Cô chạy đến hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, thấy vết máu màu nâu đen và đống nôn mửa trộn lại với nhau, bị nghiền thành từng đường. Người của
khoa gây mê áo mũ đầy đủ, nhìn thấy cô lập tức kêu: “Cô là người đến trợ giúp đúng không? Còn không mau tới đây!”
Nguyễn Tương Nam còn
chưa lên tiếng, chỉ thấy Diệp Trưng đã thay xong đồng phục giải phẫu,
vạt áo giắt ở trong quần, bao tay cũng mang đầy đủ rồi, chỉ là chưa buộc cái nơ xinh đẹp ở trên mũ: “Tôi là lực lượng bổ sung.”
Người gây mê nhìn anh ta chằm chằm: “Vậy sao, tôi cứ tưởng anh là nhân lực trực tiếp.”
Nguyễn Tương Nam đi thay đồng phục giải phẫu, lại cúi đầu, hắt nước lên mặt,
lau khô nước đọng xong vẫn có cảm giác lạnh lẽo trên mặt, lee^qu.donnn)
cũng cực kỳ tỉnh táo. Cô bắt đầu cẩn thận mang bao tay, ngoài lớp thứ
nhất lại chụp một lớp gang tay thứ hai nữa, sau đó hoạt động các đốt
ngón tay một lần, cảm thấy vết thương nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến trình
độ giải phẫu của cô.
Thế giới trước mặt cô chính là một thế
giới khác thường, bên trong chỉ có máu tươi và sinh mạng ngày càng rời
xa, mà cô cần phải đi cứu vớt bọn họ, đây chính là nhiệm vụ duy nhất của cô.
——
Liên tục giải phẫu, giống như một lối đi tối đen
không có một tia sáng. Càng về sau cô cũng tiến vào một loại trạng thái
mỏi mệt không cách nào giảm bớt. Bên bàn giải phẫu, mặc kệ là bác sĩ mổ
chính là cô, hay là y tá, trợ lý và thực tập sinh, mỗi người đều sức
cùng lực kiệt rồi, nhưng là không người nào dám oán trách hay thư giãn,
chỉ cần thể hiện sự tiêu cực, tất cả mọi người sẽ chống đỡ không nổi.
Đợi đến giải phẫu kết thúc, Nguyễn Tương Nam thậm chí đi không nổi, trực
tiếp ngồi xuống trong phòng giải phẫu. Đồng phục giải phẫu cũng ướt nhèm nhẹpdính trên người.
Cô ngủ gật một lát, cảm thấy có chút
lạnh, mới chậm rãi đứng lên đi tắm. Mà những người khác vẫn ngủ say bất
tỉnh như cũ, nằm ngổn ngang một chỗ, giống như một đống thi thể.
Cô đi qua một đống người nằm ngang, đi ra khỏi phòng giải phẫu, lại gặp
phải Chu Bàn Tử. Lần đầu tiên Nguyễn Tương Nam nhìn thấy sắc mặt anh ta
trắng bệch, không có sắc mặt đỏ hồng do ăn uống no đủ. Anh ta thấy cô,
lại ghé đầu liếc mắt nhìn bên trong, kinh hãi nói: “. . . . . . Hùng
vĩ.”
Đột nhiên Nguyễn Tương Nam có chút cảm giác tìm niềm vui trong đau khổ: “Đây là hậu cung của tôi.”
Chu Bàn Tử nói: “Trời ạ, cuộc sống các người thật sự, quả thật khó coi.”
Nguyễn Tương Nam nói: “Tôi đi tắm, người toàn mùi mồ hôi.”
“Đi đi, mà đừng đi nhầm, Diệp chủ nhiệm cũng đang tắm, nếu là cố tình rình
coi cảnh xuân của Diệp chủ nhiệm, vậy thì không được tốt rồi.”
Nguyễn Tương Nam cười nói: “Tôi là người nhàm chán như anh chắc? Tôi thấy mặt
anh viết ‘muốn đi vào nhầm phòng thay quần áo nữ ’ đó.”
Cô vào
gian thay đồ, cởi ra cái bao tay thứ nhất đầy máu tươi, lại bắt đầu cởi lớp thứ hai. Chợt, động tác của cô dừng lại, ngẩng đầu
nhìn gương, người trong gương, con ngươi đen nhánh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.