Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 63: Chương 63: Chương 51




Editor: Jesse Tran

Vừa mở cửa ra, liền thấy Diệp Trưng đi dọc theo hành lang dài đang tới gần, anh mặc áo khoác trắng, vóc người cao to, hai tay để trong túi. Đợi đi đến gần, anh khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Trác Diễm, liền chào hỏi: “Trác thiếu, hôm nay lại tới đây à?”

Trác Diễm đột nhiên tiến tới gần một bước, nhanh như chớp kéo cổ áo của anh. Diệp Trưng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới anh sẽ động thủ, nếu bàn về đánh nhau, anh đúng là chỉ có thể đứng chịu đòn. Nhưng Trác Diễm lại đột nhiên buông tay ra, có chút khinh thường nhìn anh một cái: “Đánh anh, chỉ khiến tay tôi dơ bẩn.”

Diệp Trưng quay đầu, khẽ cười khổ nhìn Nguyễn Tương Nam: ”Em xem, rõ ràng là em cự tuyệt anh, rồi lại lừa Trác Diễm coi anh là tinh địch, anh đúng thật là xui xẻo, hết lần này đến lần khác đụng phải cậu ta.”

Trên mặt Nguyễn Tương Nam cũng mang chút cười khổ: “Thật ra thì em không cố ý gạt anh ấy, là anh ấy đọc được tin nhắn của em và anh trong điện thoại.”

Diệp Trưng nói: “Cái này thì có gì khác nhau?”

Nguyễn Tương Nam cúi đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Ừ, tạm thời em sẽ ở trong phòng khám. Chủ nhiệm nói rồi, nếu em muốn xin nghỉ đông, có thể cộng tất cả những kỳ nghỉ trước bù lại, ông ấy tốt bụng thật đấy. . . . . .”

Diệp Trưng không muốn tiếp tục đề tài này với cô, nhưng vẫn là không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Bệnh nhân đó chuyển viện rồi, ở phương diện này bệnh viện kia tiên tiến hơn một chút.”

“Vậy sao.”

“Thật ra thì anh. . . . . . Cuối năm ngoái thì anh đã sắp xếp, muốn sang Đức tu nghiệp hai năm.”

Nguyễn Tương Nam ngẩng đầu nhìn anh một chút: “Rất tốt.”

Diệp Trưng tự giễu cười cười: “Nếu như em muốn, có thể giữ anh lại.”

“Cơ hội tốt như thế, nếu đổi lại là em nhất định là cầu cũng không được, nếu em được đổi, Jesse-ddIeendAnnn em cũng không bởi vì câu nói đầu tiên mà ở lại.” Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái, “Em là người thực tế, em biết rõ cái gì là tốt nhất với mình.”

Diệp Trưng xoay người, lúc đi tới cửa bỗng dừng lại đưa lưng về phía cô, âm thanh trầm thấp: “Anh cũng là người thực tế, nhưng người thực tế, đời này cũng sẽ phải có một hai lần không thực tế.”

——

Cách đúng giờ tan việc kém năm phút đồng hồ, thư ký bắt đầu thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đi vào thang máy. Bốn giờ năm mươi bảy phút, Trác Diễm sải bước từ trong thang máy ra, sắc mặt căng thẳng, mọi người cả kinh lập tức lùi về vị trí, đến thở mạnh cũng không dám. Quá cả giờ tan việc, vẫn không có một người rời đi.

Phương Hàn Vân từ phòng làm việc đi ra, đang chuẩn bị khóa cửa, thấy bên ngoài chưa có một ai ra về, nhất thời ngẩn người một chút, cũng lặng lẽ ngồi trở lại trong phòng.

6h tối, Trác Diễm chuẩn bị xuống lầu đến phòng ăn ăn tối, nhìn thấy tất cả mọi người đề u ngồi ở vị trí làm việc, ngạc nhiên nói: “Mọi người làm thêm giờ sao? Phải làm tăng ca nhưng không có tiền thêm giờ.”

Anh xuống lầu đi tới phòng ăn, gặp quản lý bộ phận thị trường và quản lý bộ phận marketing đã lập gia đình cũng đang tăng ca. Bọn họ ngồi cùng nhau tán gẫu chủ đề kinh dianh, trò chuyện một chút lại đột nhiên nói tới chủ đề con cái. Trác Diễm không có kinh nghiệm về phương diện này, liền im lặng nghe bọn họ nói, chợt quản lý phòng thị trường hỏi: “Trác tổng, anh định bao giờ thì kết hôn?”

Tay Trác Diễm cầm đũa hơi cứng lại một chút, ngay sau đó lấy giọng nói tự nhiên trả lời: “Nhìn đi nhìn lại, dù sao cũng không vội.”

“Trác tổng, anh không vội, nhưng vị hôn thê của anh vội.”

Trác Diễm nở nụ cười, không trả lời.

“Thật ra thì năm đó trước khi kết hôn, tôi cũng có chút sợ. Nhưng sau khi kết hôn, vợ tôi cũng rất dịu dàng, có người quan tâm chăm sóc thật là thoải mái.”

Ở trong lòng Trác Diễm thầm quyết định hạ thành tích của hai vị kia trưởng bộ kia xuống một bậc.

Anh trở lại phòng làm việc, chỉ thấy Phương Hàn Vân vẫn chưa đi, trên tay lại cầm một cốc giấy. Hình như cô có chút do dự, nhưng vẫn là gọi anh lại: “Trác tổng.”

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi pha cà phê, cho anh.” Cô để cái cốc trước mặt anh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cái cốc trong tay, như thể trên đó có đóa hoa nở vậy, “Irish Cof¬fee, tôi xuống quán cà phê dưới lầu mượn dụng cụ để làm. Lần đầu tiên tôi đến khách sạn tìm anh, là ngồi ở Irish Coffee.”

Trác Diễm gọn gàng dứt khoát: “Không cần trích dẫn chuyện cũ, tôi đối với cà phê. . . . . . có thể xem như hiểu rõ.”

Thì ra là anh là biết. Phương Hàn Vân khẽ mỉm cười: “Chuyện cũ, là nói ‘tình yêu đơn phương vô vọng’ sao?” Cô dừng một chút, lại nói: “Tôi chạy tới ăn máng khác, thật ra là có tư lợi. l3iiqUUydd000n Tôi muốn dựa vào đó mà muốn được ở gần anh, nhưng. . . . . . Tôi cũng không thể không thừa nhận, có chút lợi lộc, mới là nguyên nhân chính.” Cô cuối cùng cũng kết luận: “Trác tổng, anh là người đàn ông tốt, chỉ là tôi không có cơ hội. Vậy, tôi không quấy rầy công việc của anh nữa, tôi đi trước.”

Trác Diễm gọi cô lại: “Tôi không phủ nhận sự chuyên nghiệp của cô, cô vẫn sẽ đi làm chứ?”

Phương Hàn Vân cười gật đầu một cái: “Tôi đương nhiên sẽ đi làm, bây giờ tôi không có được người đã thảm rồi, ít ra còn có chút tài mọn, nếu như tùy tiện nghỉ việc, chẳng phải là cả người cả của đều không còn?”

Trác Diễm tự giam mình ở trong phòng làm việc, cả công ty từ trên xuống dưới đều dựa vào anh, nếu anh không quan tâm, về sau ai trả lương cho công nhân?

Anh chỉ có thể tự khiến mình trở nên vội vàng một chút, bận rộn một chút, để không thể nghĩ đến chuyện bị cô phản bội —— có lẽ cũng giống như cô nói, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, một khi có được, cho dù bên ngoài anh hào nhoáng, nhưng cuối cùng cô cũng chẳng thèm ngó tới.

Nhưng tại sao? Anh vuốt chiếc bút bóng loáng, mở ra tài liệu để ký tên nhưng một hồi lâu cũng không đặt bút. Vô lý, không phải cô thay lòng mà chính là cô có bệnh, vô duyên vô cớ thay lòng thật không thể lý giải nổi, hay là. . . . . . Có bệnh?

——

Buổi tối Nguyễn Tương Nam tạm thời trở lại chỗ ở của mình. Dư Hi đang hẹn hò với Cố Y Sinh rất suôn sẻ, thường thường phải hơn 10 rưỡi mới về, cực kỳ giống thời đại học ở ký túc xã có người yêu phải căn giờ về.

Nguyễn Tương Nam cảm thấy như vậy cũng rất tốt, như vậy cô ấy sẽ không kịp nhận thấy những cảm xúc không bình thường ở cô, ví dụ như điện đun nước trong ấm điện, cuối cùng lại quên rót vào giữ bình giữ nhiệt, thậm chí còn quên mất rằng mình đã đun nước, cứ đun như vậy hai ba lần mới nhớ. Cô hoàn toàn không yên tâm, ví dụ giống như cô bị truyền nhiễm căn bệnh đó, thật là xác suất thấp như trúng số độc đắc giải thưởng lớn, vậy mà cô cũng dính phải.

Cô vô cùng rảnh rỗi phát chán chỉ có thể dựa vào cắt trái cây để tiêu khiển, cắt quả táo thành hộp vuông lớn nhỏ be bé giống nhau, còn hận không thể tỉa hình bông hoa lên trên. Đang mải mê tiat tót thì nghe thấy cửa chính két một tiếng bị mở ra, Nguyễn Tương Nam nhìn đồng hồ, vừa vặn hơn bảy giờ, nhưng thời điểm này có thể “Chào buổi sáng” được rồi.

Dư Hi bước chân lảo đảo đi đến bên cạnh cô, tựa vào cửa phòng bếp, cười với cô khó hiểu.

Nguyễn Tương Nam nhìn cô một cái, nhắc nhở cô: “Đừng cười nữa, thật có chút dọa người.”

Dư Hi sờ sờ mặt: “Dọa người sao?”

Gương mặt của cô hồng hồng, khóe mắt cũng sóng nước mênh mông, quyến rũ bức người, cô cười một lúc, cười cười lại chợt bật khóc, ở đó vừa khóc vừa cười: “Tương Nam, mình không có cách nào bắt đầu lại, đời mình cứ như vậy, đã bị hủy hoại, thối nát rồi.”

Nguyễn Tương Nam lúc này phát giác có gì đó không đúng, trước kia cô phát hiện rất nhanh, nhưng bây giờ khó tránh khỏi có cảm giác chậm chạp: “. . . . . . Sao vậy?” Cô phát hiện trên người cô có mùi rượu, có thể là cô đã uống say.

Dư Hi lập tức nhào tới trên người cô, hô hấp nóng bỏng, giọng nói cũng nóng hầm hập: “Hôm nay đi ra ngoài ăn cơm, di@en*dyan ở cửa tiệm gặp phải một người, anh ấy nói với mình, đã lâu không gặp, vẫn luôn muốn trở lại chăm sóc việc buôn bán của mình. . . . . . Mình không nhớ rõ anh là ai, thật không nhớ rõ —— không đúng, có thể là quá nhiều người nên mình không nhớ rõ. . . . . .”

Nguyễn Tương Nam bị cô bổ nhào về phía trước như vậy, trên tay run lên, lại động tới ngón tay. Mấy ngày nay cô thật là ra sức giày vò tay của mình, nếu là trước kia chắc chắn sẽ không lơ là sơ suất như vậy. Cô bê cái đĩa lên, muốn đổ hết những miếng táo dính máu vào thùng rác.

Dư hi lại say đến hồ lý hồ đồ, đưa tay giành lấy: “Làm sao phải vứt đi? Mình thích ăn, mình sẽ ăn hết.” Sắc mặt cô ửng hồng, lại bắt đầu cười: “Lấy ra lấy ra, cậu chê nó dơ bẩn, mình không ngại, mình ăn!”

Nguyễn Tương Nam đẩy tay của cô ra, trực tiếp vứt hết táo đi.

Dư Hi ngây ngẩn cả người: “Thì ra là cậu cũng ghét bỏ mình. . . . . .” Cô dừng một chút, lại lộ ra vẻ mặt đau thương: “Cậu ghét bỏ mình như vậy lúc đầu không nên chứa chấp mình…mình, mình đi, dù sao mình sống cũng chẳng có nghĩa gì, con người nhơ nhớp của mình.”

Nguyễn Tương Nam biết không nên so đo với người say rượu, nhưng là cô bị nghe những lời lảm nhảm linh tinh một hồi, cũng có chút không nhẫn nhịn được, kéo cô đẩy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, bên ngoài gió xuân lạnh thốc vào, đập thẳng vào người Dư Hi khiến khuôn mặt cô từ ửng hồng thành xám trắng. Cô khó chịu cau mày: “Cậu tức giận? Mình biết ngay cậu cũng xem thường minh, nhưng cậu lại không nói, bao nhiêu dối trá như vậy! Cậu biết không? Dối trá!”

Nguyễn Tương Nam đẩy cô ra ngoài cửa sổ, ép cô nhìn xuống phía dưới: “Độ cao này, nhảy xuống khẳng định sẽ chết, không chết cũng sống đời sống thực vật, cậu không muốn sống, sao không nhảy xuống? Không dám, cũng không cần suốt ngày muốn đi tìm cái chết như vậy.” Cô buông tay ra, xoay người dọn dẹp đồ bỏ đi: “Còn có một vấn đề nữa, có thể cậu đã nghe được mấy lời đồn đại rồi, mấy ngày trước có một vụ tai nạn xe cộ, có một bệnh nhân cấp cứu dương tính với HIV. . . . . . Cậu nên chú ý một chút, mình còn ở thời kỳ cửa sổ.”

Dư Hi bị lắc qua lắc lại như vậy, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, đột nhiên giơ tay lên che miệng lại: “Cậu nói là cậu ——”

Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Trác Diễm: “Em rất xin lỗi, nhưng cho em thêm một chút thời gian, nhất định em sẽ cho anh một lý do.”

——

Trong phòng cấp cứu toàn các bệnh nhân đang truyền nước.

Trác Diễm chạy một vòng bên trong, cũng không gặp được y tá nào quen biết, vừa đúng lúc có một y tá đến khám bệnh phát thuốc, anh đã từng gặp y tá đó, chính là y tá phụ trách em trai Tạ Duẫn Thiệu lúc nằm viện. lee^qu.donnn Anh đi tới, khẽ gọi: “Chào dì.”

Nữ y tá này quay lại nhìn thấy anh, cũng cười đáp lại: “Ai yu, là Trác tiên sinh. Nhưng Tạ tiên sinh đã sớm làm thủ tục xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, cậu đến vô ích rồi.”

Trác Diễm giúp bà xách túi vải trên tay, ôn hòa mở miệng: ”Thật ra là cháu muốn hỏi sự kiện.” Đối phương hình như cũng không ghét anh, gật đầu nói: “Cậu hỏi đi.”

“Mấy ngày trước, nhày mà có rất nhiều ca cấp cứu, có phải có một bệnh nhân. . . . . .” Lúc đó anh nghe y tá trò chuyện, cũng chỉ thoáng qua, nhưng sau nhớ lại, cảm thấy sự khác thường Nguyễn Tương Nam có lẽ cũng có liên quan đến sự kiện đó.

“Trác tiên sinh, sự việc đó thật khiến người ta phải sợ, không biết cậu đã biết chưa, bệnh nhân kia, haizzz, thật sự là người nào đó qua xui xẻo.”

“Đó là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?”

“Bệnh AIDS, còn có thể chuyện gì xảy ra?” Y tá lắc đầu một cái, nhìn có chút ưu sầu, “Người trong nhà đều nói không có vấn đề, muốn đợi cho đến khi có kết quả xét nghiệm lại không đồng ý, nghe bác sĩ làm phẫu thật hôm đó còn bị đứt tay.”

Trác Diễm đi theo đối phương cùng ra khỏi bệnh viện, lại nói: “Dì à, dì ở đâu? Cháu lái xe, thuận tiện có thể đưa dì đi một đoạn đường.” Anh lái xe đến một nửa, có chút không chút để ý hỏi: ”Bác sĩ bị đứt tay kia là ai ạ?”

Hộ công nói: “Cũng không biết rồi, viện trưởng nhất định bảo vệ người kia. Chỉ là bác sĩ phẫu thuật là như vậy, luôn chạy không thoát, không phải cái này thì là cái kia.”

Ánh đèn đường lạnh lẽo hắt lên cửa kính xe, Trác Diễm lại cảm thấy mình hôm nay thành ra như vậy thật sự có chút buồn cười. Anh thừa dịp chờ đèn đỏ lấy điện thoại mới ra nhìn một cái, Nguyễn Tương Nam gửi tin nhắn cho anh, nói cần ba tuần, nếu như là ba tuần, nlze.qu;ydo/nn vậy thì anh cũng cần thời gian để đối mặt.

Anh không trả lời, trực tiếp xóa tin nhắn. Cô có thể gạt anh, anh cũng biết rằng lời giải thích không tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.