Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 64: Chương 64: Chương 52




Editor: Jesse Tran

Thời điểm đo nhiệt độ buổi sáng, số bệnh nhân sốt nhẹ tự nhiên lui xuống. Nguyễn Tương Nam mở hệ thống nội bộ ra, tra tên theo thứ tự, mở bệnh án của bệnh nhân cùng các loại thuốc đang dùng để điều trị, bận thẳng đến buổi trưa, mới có thời gian rảnh đứng lên thư giãn gân cốt.

Cô cởi áo khoác trắng ra, đang định khóa cửa, lại nghe thấy có người sau lưng đẩy cửa đi vào: “Theo lịch khám bệnh, phải chờ tới buổi chiều ——” quay đầu lại, là Trác Diễm đang đứng trước cửa.

Anh một thân tây trang đen áo sơ mi trắng, tao nhã lịch sự lại có chút cảm giác xa cách: “Thật xin lỗi, anh muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em một chút, em không phiền chứ.”

Nguyễn Tương Nam giúp anh kéo ghế: “Ngồi đi.”

Trác Diễm không ngồi, chỉ nói: “Không tốn quá nhiều thời gian, nói mấy câu xong anh sẽ đi.”

Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng, đứng mặt đối mặt với anh.

“Anh đối với ngươi là nghiêm túc, vẫn luôn như vậy. Trước kia anh không dám nói cho em biết tình cảm của anh, là sợ em cười nhạo anh.” Trác Diễm nhẹ nhàng nói, “Nhưng bây giờ anh nghĩ chắc em cũng không cần nữa. Nếu như vậy, anh cũng sẽ không làm người khác khó xử, giải trừ chuyện hôn ước, vậy thì em hãy tự đề cập, anh là đàn ông, cũng không thể làm những chuyện như vậy.”

Anh nhìn Nguyễn Tương Nam, chỉ thấy nét mặt của cô không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt. Anh dừng một chút, lại nói: “Không ôm anh một cái sao? Đây có lẽ là lần cuối cùng.”

Nguyễn Tương Nam bước lên trước, vươn tay ôm eo của anh, dán sát gò má ở nơi trái tim anh.

Cô không lên tiếng, có lẽ là nói không thành lời.

Trác Diễm vẫn không nhúc nhích, chỉ là lặng yên đợi đến cô buông tay ra, cười một tiếng: “Vậy anh đi đây, bảo trọng.” Anh xoay người, mới bước được hai bước, cảm thấy ống tay áo bị kéo lại.

Anh cảm thấy rất thú vị, rõ ràng ngày trước đều là cô xoay anh mòng mòng, nhưng bây giờ rốt cuộc đã đảo ngược, d13nNđAn quả thực là xả được cơn giận, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo nét mặt bình tĩnh không gợn sóng như cũ, quay đầu hỏi: “Em còn có lời muốn nói?”

“Trác Diễm. . . . . .” Cô cách thật lâu, mới nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi.”

“Ừ, anh không trách em.” Anh vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay cô, hòa nhã nói, “Thật đấy.”

Ở trong thế giới của anh, anh vốn cho rằng cô là mưa xuân dầy đặc, cho dù rất nhỏ cũng sẽ khiến quần áo ướt sũng, nhưng bây giờ đã trở thành mưa như trút nước rồi, thật khiến người ta không còn chỗ chốn.

Nếu không tránh được, Trác Diễm thở dài, mặc kệ là dương tính HIV hay là bệnh nan y khác chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tha cô. Chỉ là phải dạy dỗ cô một chút.

——

Trên chuyến xe dành riêng để đến bệnh viện, chỉ có mấy người ngồi thưa thớt.

Nguyễn Tương Nam là một trong số đó, cô tựa đầu cạnh cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, giữa chừng mở mắt ra, thấy phía sau đã nhiều người hơn, trong số đó có Tạ Duẫn Thiệu.

Tạ Duẫn Thiệu dùng phương tiện giao thông công cộng, đoán chừng có thể lên trang đầu mấy tờ báo lá cải.

Cô ngồi thẳng, nhìn thẳng phía trước: “Tạ tổng, thế này là sao?”

Tạ Duẫn Thiệu ôm lấy tay, không nhìn cô: “Tôi muốn mời cô ăn cơm.”

“Tôi không ăn cơm ở bên ngoài.”

“Vậy sao, không nhìn ra cô vẫn còn rất đáng giá, tôi biết một đầu bếp nấu rất ngon, không bằng đến đó nếm thử?”

Anh là hướng về phía Trác Diễm tới. Nguyễn Tương Nam mặt không biến sắc: “Không phải tôi, là tôi có bệnh.”

“Hả? Bệnh gì?”

Vừa đúng lúc chiếc xe dừng lại, Nguyễn Tương Nam xuống xe, đi vào bệnh viện, hướng về phía đại sảnh quen thuộc tự mình in tờ kết quả xét nghiệm. Cô quét mã vạch, tờ giấy mỏng từ từ được in ra. Cô cô giơ một mặt của tờ giấy ra đề lộ ra cho anh nhìn: “Chính là bệnh này, có lây truyền.”

Ngay lúc đó sắc mặt Tạ Duẫn Thiệu giống như là ăn phải ruồi vậy, hết sức đặc sắc.

Nguyễn Tương Nam nhét báo cáo xét nghiệm vào trong túi xách, ngồi trên xa dành riêng cho bệnh viện đến chỗ tiếp theo, lần này Tạ Duẫn Thiệu không theo cô nữa, anh đối với vị hôn thê danh tiếng của Trác Diễm có chút hứng thú, leiquUyddOn nhưng hiện tại hứng thú này đã bị thiêu sạch rồi. Đến bệnh viện thứ hai, cô theo thường lệ lấy báo cáo xét nghiệm tương tự, tiếp theo đi đến bệnh viện thứ ba.

Cô cũng làm xét nghiệm HIV ở bệnh viện Tứ gia, cô làm xét nghiệm lần thứ nhất, sau đó lập tức xét nghiệm lần thứ hai, cầm kết quả theo thứ tự kiểm tra. Bốn bản kết quả xét nghiệm, giấy trắng mực đen, kết quả đều giống nhau. Cô chăm chú nhìn một lúc lâu, phản ứng chậm mất một nhịp, thì ra vận khí của cô thật sự không tồi tệ đến vậy.

Cô ngồi lắc lư trên chuyến xe riêng của bệnh viện, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trác Diễm, nhưng âm thanh bên kia, từng tiếng tút dài vang lên thật lâu, vẫn không có ai nhấc máy. Cô gọi lại hai lần, cuối cùng đều là tự động ngắt liên lạc.

Nếu là sớm biết hóa nghiệm sẽ cho ra kết quả này, ban đầu cô cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, thậm chí phá hỏng tất cả đường lui của mình.

Nguyễn Tương Nam nghĩ ngợi chốc lát, người điện thoại gọi cho An Nhã: “Tôi gọi cho Trác Diễm, nhưng anh ấy không nhận, cô có thể chuyển máy giúp tôi được không?”

An Nhã ở bên đầu điện thoại kia ấp úng một hồi, cuối cùng thở dài: “Em nói thật, Trác tổng đúng là cố ý không nhận điện thoại của chị, mấy ngày nay anh ấy. . . . . . Tâm tình không tốt.”

“Nhưng là, tôi thật sự có lời muốn nói với anh ấy. . . . . . Nếu không tôi sẽ đến đó.” Dù sao cô vẫn còn trong ngày nghỉ, thừa dịp chủ nhiệm vẫn trong thời kỳ ôn hòa áy náy với cô, một hơi bù đắp lại toàn bộ ngày nghỉ, mặc dù dáng vẻ dửng dưng nghỉ phép của cô làm cho tất cả đồng nghiệp khoa ngoại ở sau lưng cắn nát răng, chủ nhiệm cũng phải nhịn.

Giọng An Nhã chợt trở nên quái dị: “A, chị đừng tới ——”

“Hả?” trực giác Nguyễn Tương Nam cảm thấy có chỗ không đúng.

“Không phải, ý của em là là, Trác tổng phải lập tức lên đường tới vùng khác sang tuần mới về, không phải là em không cho chị tới đây, mà là chị tới đây cũng vô ích.”

“Anh ấy chuẩn bị đi đâu?”

“Hình như là ông ngoại, hay là bà ngoại? Em cũng không nghe rõ lắm.”

Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Được, tôi hiểu rồi.” Jesse-ddIeendAnnn Cô cúp điện thoại, sẽ dùng điện thoại di động bắt đầu đính khách sạn, không nhìn giá tiền cũng không nhìn khách sạn kích thước, chỉ cần là ở Trác Diễm nhà bà ngoại phụ cận là được. Cô rất nhanh dự định tốt gian phòng, trên đường nhảy xuống bệnh viện đường tàu riêng, lập tức thuê xe về nhà dọn dẹp.

——

An Nhã để điện thoại di động xuống, nói: “Trác tổng, anh cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi có đáng được thưởng thêm tiền lương hay không?”

Trác Diễm vừa ký tên lên tài liệu, vừa trả lời: “Biểu hiện của cô không bị trừ tiền là tốt lắm rồi.”

An Nhã ồ một tiếng, lúc đi tới cửa lại không nhịn được lầm bầm lầu bầu: “Thật là keo kiệt, ghét nhất đàn ông keo kiệt, dáng dấp đẹp trai đi nữa cũng không thể chịu đựng được. . . . . .”

“Cô có thể phóng đại âm lượng lặp lại một lần nữa.” Mặc dù Trác Diễm nghe không rõ, nhưng cũng biết cô thầm rủa anh, “Chút nữa tôi ký xong tài liệu sẽ gọi nội bộ cho cô, thời gian nghỉ ngơi chủ nhật, cho dù có bất cứ vấn đề gì phải tìm tôi, chờ thứ hai hãy nói.” Nguyễn Tương Nam đột nhiên chủ động liên lạc với anh, vậy cũng chỉ có một khả năng duy nhất, chính là kết quả kiểm tra của cô rất tốt. Nếu không, e rằng cô tiếp tục trốn tránh anh, đồ tiểu quỷ nhát gan này.

An Nhã ở trong lòng lặng lẽ chúc phúc cho anh: cầu cho người đàn ông keo kiệt, thích giở thủ đoạn này bị Nguyễn tiểu thư ép tới trọn đời không thể vươn mình.

——

Nguyễn Tương Nam chưa bao giờ đánh trận mà không cầm theo vũ khí. Trác Diễm nhìn xuyên qua lớp kính xe, nhìn thấy cô đứng bên ngoài cửa nhà anh, giữa gió xuân se lạnh an tĩnh đứng đó, thỉnh thoảng giơ tay lên, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay.

Anh giảm bớt tốc độ xe, chậm rãi chạy qua bên người cô, xe dừng trước cửa lớn. Trong khi chờ đợi người giúp việc mở cửa giúp anh, anh kéo cửa xe xuống, nhìn thoáng qua cô, dè dặt hỏi: “Em tìm anh có việc?”

Nguyễn Tương Nam khẽ gật đầu, nụ cười có chút không kìm nén được: “Ừ. . . . . . Em có chuyện muốn nói.”

Trác Diễm nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một hồi, cô mặc áo khoác ngoài màu nâu nhat, cổ áo viền lông, còn có đồ trang sức trang nhã, trên tay không có hành lý, xem ra đã sớm thu xếp xong ở khách sạn: “Đợi lâu chưa?”

Nguyễn Tương Nam nói: “Vẫn chưa tới hai tiếng.”

“Sao không vào trong nhà?”

Dáng vẻ Nguyễn Tương Nam như kiểu vợ bé tủi thân oan ức lại dịu dàng: “Em sợ anh ghét, lại nói. . . . . . đợi cũng không lâu lắm.”

Cửa lớn được mở ra, Trác Diễm buông phanh xe, lái xe tiến vào.

Thật sự cô rất hiểu anh, vừa bắt đầu đã khơi gợi tình yêu và sự yếu đuối, từng bước của cô đều chạm đến chỗ mềm yếu trong anh. Trác Diễm dừng xe xong, lên lầu cùng bà ngoại nói chuyện một lúc, l3iiqUUydd000n đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, liền bắt gặp Nguyễn Tương Nam lẻ loi đứng không xa hàng rào sắt bên ngoài, đưa lưng về phía anh, khẽ ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Trác Diễm cầm bà ngoại tay, nhẹ giọng nói: “Cháu còn hẹn bạn, không ở nhà ăn cơm ạ.”

Bà ngoại trêu ghẹo anh: “Cháu ở đây mà vẫn có bạn? Khi nào thì giới thiệu bạn đây?”

Trác Diễm cười cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cháu sẽ trở về sớm, bà ngoại không cần chờ cháu.”

Bà ngoại chỉ than thở: “Đứa bé trưởng thành, bắt đầu không quan tâm đến bà ngoại nữa.” Nhưng vẫn bảo dì giúp việc cầm một cái áo khoác ngoài cho Trác Diễm, để anh mang theo. Xung quanh đây đến buổi tối, nhiệt độ đặc biệt thấp.

Trác Diễm giắt áo khoác ngoài trong khuỷu tay, chậm rãi đi xuống cầu thang, trong nhà và bên ngoài quả thực là hai thế giới khác nhau, lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, sắc trời sẽ rất nhanh trở tối. Anh đi tới bên cạnh Nguyễn Tương Nam, hỏi “Đã ăn cơm chưa, nếu không thì ăn chung?”

Nguyễn Tương Nam cười với anh, nụ cười ấy rất là rực rỡ: “Được, em mời anh.”

Trác Diễm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, xoay người đi về phía trước, không chút để ý hỏi: “Đi đâu?”

Nguyễn Tương Nam nhất thời trả lời không được, đây là địa bàn quen thuộc của Trác Diễm, cô cho là anh sẽ chọn địa điểm, kết quả Trác Diễm đẩy ngược vấn đề này cho cô. Cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm quán ăn gần đây. Trác Diễm ôn hoà mở miệng: “Sao vậy, em bảo mời anh ăn cơm mà chưa chọn địa điểm sao?”

Nguyễn Tương Nam đành phải hỏi: “Hải sản thì sao?”

Trác Diễm nói: “Không sao cả, cũng không sai biệt lắm. Lại nói buổi tối trước khi em sang anh mua đồ hải sản nướng cho anh, hôm sau tiêu hóa liền không tốt.”

Lúc đó anh không nói, làm sao cô biết.

Nguyễn Tương Nam tìm quán ăn lân cận một lần nữa, cuối cùng lựa chọn nhà hàng đồ ăn Nhật. Nhưng đột ngột đến, phòng ăn riêng không còn, đành phải lựa chọn góc tương đối an tĩnh trong đại sảnh. Ít người đi lại, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến thời điểm cô thao thao bất tuyệt.

Cô ngồi mặt đối mặt với anh, phục vụ đi đến châm trà, lại đưa thực đơn tới. Bình thường đều là đàn ông nhận thực đơn trước, thế nhưng Nguyễn Tương Nam cầm thực đơn ở trong tay trước tiên, lật lật thực đơn, bắt đầu chọn món.

Trác Diễm yên vị một chỗ, chỉ thấy cô chọn món, dáng vẻ không dứt khoát.

Nguyễn Tương Nam cuối cùng lại gọi thêm bình trà ô long: “Trà Ô Long là ấm dạ dày.”

Anh biết hôm nay cô dồn sức triển khai chiến lược chiếm lấy trái tim của anh, bất luận làm cái gì cũng đặc biệt thân thiết, thực sự là cô có năng lực này. Ban đầu anh bị cô chơi đùa xoay mòng mòng, tâm tình đó giống như cáp treo rơi thẳng xuống đung đưa không ngừng, lee^qu.donnn cho dù biết rõ cô đang dùng chút thủ đoạn, nhưng vẫn không có biện pháp. Anh rất nghi ngờ, nếu như cô thật sự muốn thu phục người đàn ông nào, sợ rằng tỷ lệ không thành công cực kỳ thấp.

Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Em nói muốn mời anh ăn cơm, bây giờ trên người em có mang đủ tiền không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.