Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 154: Q.4 - Chương 154: Cố Độc Hành trở về.




Ads

Đột nhiên, một giọng nói khô khốc vang lên: “Sở Ngự Tọa không cần kẻ không nghe lời, Thái Tử điện hạ cũng không cần kẻ không nghe lời!” Lời nói còn chưa dứt, một bóng người đã từ không trung rơi xuống. Trên đỉnh đầu người này bất chợt biến ảo ra hình một chiếc vương miện!

Cái vương miện này vô cùng thực chất.

Một mảnh sương mờ cũng đột ngột buông xuống, trong nháy mắt biến thành hình một bàn tay khổng lồ, chụp xuống đỉnh đầu của Cù Thiệu Ba.

“Ảnh đại gia…” Cù Thiệu Ba còn chưa kịp cầu xin thì đã hóa thành một bãi thịt nát dưới bàn tay khổng lồ kia. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, đám cao thủ nghe Sở Dương hạ lệnh đang lao lên, thân hình còn ở giữa không trung thì việc cũng đã xong rồi.

Bàn tay to lớn kia chậm rãi thu về, đến giữa không trung thì biến lại thành một đám sương mù. Một bóng người như thật như ảo trôi lơ lửng giữa đám sương cất giọng nói: “Sở Ngự Tọa, Thái Tử căn dạn rằng: Kẻ nào không phục thì cứ giết!”

Sở Dương cười cười đáp lại: “Xin nói lại với Thái tử rằng ta đã biết!”

Giữa một mảnh mịt mờ, bóng người khẽ gật đầu. Tiếng phần phật khẽ vang lên, bóng người đã biến mất không còn dấu vết.

Phải nói bóng người kia ra tay như vậy đã mang lại sự kinh sợ cực lớn! Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Sở Dương đều biến thành dè chừng và sợ hãi!

Sở Dương thầm cười khổ một tiếng, trong lòng thầm than thở. Lần này coi như Thiết Bổ Thiên khéo quá hóa vụng, vẽ rắn thêm chân mất rồi. Vốn dĩ bản thân mình hoàn toàn có thể xử lý chuyện này. Nhưng Thiết Bổ Thiên lại xen tay vào như vậy, tuy biết rõ đấy là ý tốt nhưng vô hình lại suy yếu đi quyền uy của mình.

Nếu dựa theo cách làm của mình, để cho những người ở đây vây giết Cù Thiệu Ba thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Bước vào trong phòng giam, nhìn người đang nằm cuộn tròn ở trong đó, Sở Dương im lặng không nói gì. Phạm nhân ở bên trong là một phạm nhân bị phán tử hình, đã bị tra tấn không còn hình người, cũng mất đi năng lực nói chuyện. Theo ý của Thiết Bổ Thiên thì để cho người này giả làm Đường Tâm Thánh. Nhưng Sở Dương vẫn cảm thấy có chút không ổn.

“Đây là cơ hội tốt nhất!” Sở Dương im lặng ngắm nhìn phòng giam u ám, trong lòng âm thầm tính toán: “Nhưng mà đóng giả ở chỗ này cũng quá nguy hiểm. Làm sao phải nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường mới được.”

Sở Dương cau mày suy nghĩ thật lâu. Những người khác đều yên lặng đứng im sau lưng hắn, không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy suy nghĩ của hắn.

“Đem tất cả cạm bẫy ở đây bố trí hoàn thiện lại. Lần sau nếu ta đến mà còn thấy một cái bẫy nào sắp đặt không hợp cách, vậy thì người bố trí cạm bẫy đó có thể rời đi.” Đến lúc chuẩn bị rời khỏi, Sở Dương mới để lại một câu.

Nhưng chỉ một câu như vậy cũng đủ để khiến đám cao thủ kia phát run rồi.

Mấy ngày tiếp theo, sáng thì Sở Dương vội vàng đi lại lo việc sắp đặt bắt Âm Vô Pháp, buổi chiều thì tiếp tục thì đi khiêu chiến. Cuối cùng thì biết bao công sức của hắn cũng được đền đáp. Nhu thủy chi lực của Sở Dương dần dần cũng đã có thể vận dụng vào trong chiêu thức.

Tuy rằng còn lâu mới có thể dung nhập vào công pháp nhưng đây cũng là một tiến bộ rất lớn.

Bên cạnh đó, cảnh giới công lực của hắn cũng không ngừng tăng lên. Chỉ qua năm sáu ngày ngắn ngủi đã trở thành Võ giả tam phẩm. Loại tăng lên này khiến cho Vương cấp cao thủ như Mạc Thành Vũ cũng phải tặc lưỡi!

Chưa từng gặp phải loại thăng cấp nhanh như thế này! Thằng này đúng là yêu nghiệt!

Vào chiều tối của mỗi ngày, Sở Dương đều dạy Mạc Khinh Vũ luyện đao, chỉ ra những chỗ yếu kém chưa được, sau đó là kể chuyện xưa. Một lớn một nhỏ trước đó còn đang lời lẽ khe khắt, sắc mặt nghiêm nghị, lát sau đã quấn quýt cùng một chỗ, vô cùng thân mật.

Trong khoảng thời gian này, công sức khắc khổ đọc sách của Sở Dương cuối cùng cũng có hiệu quả rõ rệt. Trong mắt Mạc Khinh Vũ, Sở Dương ca ca càng ngày càng học rộng hiểu nhiều nha!

Bất kể là chuyện trên trời dưới đất, chuyện xưa chuyện nay, chuyện tưởng tượng, chuyện tình yêu, chuyện… Tất cả các loại chuyện Sở Dương ca ca đều kể được!

Hiện giờ, tiểu Khinh Vũ càng ngày càng sùng bái Sở Dương ca ca rồi.

Tuy rằng Sở Dương ca ca yêu cầu hơi khắt khe trong việc luyện công của mình. Nhưng Mạc Khinh Vũ xuất thân từ đại thế gia nên cũng biết rõ, thực lực mới là tiền vốn duy nhất khiến cho người khác coi trọng mình! Nếu chỉ có tướng mạo xinh đẹp thì cũng chỉ là bình hoa mà thôi.

Cho nên nàng cũng không hề oán hận lời nào

Mà mỗi lần luyện đao xong thì nàng đều được nghe kể chuyện, chơi trò chơi, thả lỏng,….

Mạc Thành Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ ở bên kia. Một người kể, một người nghe toàn những câu chuyện thiếu nhi khiến mình nghe đến ê cả răng. Trong lòng lão lại càng ngày càng lo lắng, suy nghĩ hơn.

Nếu là trước đó thì còn chưa cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ thì không thể không suy nghĩ rồi.

Tốc độ tăng lên của Sở Dương căn bản không thuộc về loài người. Mạc Thành Vũ có thể tưởng tượng được, nếu tốc độ tăng lên vẫn cứ như thế này, coi như trong vòng một năm tên này lên tới Vương cấp thì bản thân hắn cũng không có nửa điểm hoài nghi rồi!

Tốc độ vẫn giữ nguyên như vậy… Thậm chí không cần giữ nguyên, hơi chậm hơn một ít cũng được. Mạc Thành Vũ tin tưởng chắc chắn rằng trong vòng hai mươi năm nữa, Sở Dương có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ!

Thiên hạ ở đây là bao gồm Hạ tam thiên, cũng bao gồm Trung tam thiên, thậm chí, kể cả Thượng tam thiên!

Bất kỳ ai cũng có thể thấy được Sở Dương cưng chiều Mạc Khinh Vũ nhiều như thế nào.

Mà lần này trở về gia tộc, liệu gia tộc có nghe lời của mình nói mà để cho Mạc Khinh Vũ tiếp tục được hưởng đãi ngộ của người mang Tam âm mạch hay không?

Mạc Thành Vũ không thể chắc chắn được!

Nhưng có một điều hắn có thể cực kỳ khẳng định.

Chỉ cần gia tộc có một chút không công bằng khi đối xử với tiểu thư thì sẽ khiến cho Sở Dương tức giận ngập trời! Không một gia tộc nào muốn đối đầu với một cao thủ trẻ tuổi có không gian phát triển vô hạn như vậy!

Nếu Mạc Khinh Vũ thật sự chịu ủy khuất tại gia tộc thì hiện giờ, khi thực lực của Sở Dương còn nhỏ bé cũng không tạo thành uy hiếp gì. Nhưng đợi đến khi hắn có năng lực rồi thì đó tuyệt đối là tai nạn của cả gia tộc họ Mạc.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, làm sao Mạc Thành Vũ có thể không thấy được tính cách của Sở Dương? Hắn tuyệt đối là kẻ coi trời bằng vung, hơn nữa còn là người có thù tất báo!

Hơn nữa, khi mà hắn còn trẻ như thế này, lại không có bất kỳ bối cảnh gì mà đã có quyền thế ngập trời tại Hạ tam thiên! Ai biết được khi đến Trung tam thiên hắn còn sẽ thế nào nữa?

Nhưng có thể khẳng định một điều rằng, chỉ cần tốc độ tu luyện của Sở Dương truyền ra ngoài. Tất cả các gia tộc của Trung tam thiên sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để mời chào hắn!

Lấy tính cách của Sở Dương, hắn nhất định sẽ không gia nhập bất kỳ gia tộc nào. Hắn sẽ tự thành lập thế lực của chính mình. Về điểm này Mạc Thành Vũ thấy rất rõ.

Nhưng nếu Mạc thị gia tộc… bức bách quá mức, Sở Dương cũng sẽ bí quá hóa liều, vì trả thù mà không để ý đến gì cả.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Sở Dương cực kỳ quan tâm đến tiểu thư! Dường như quan tâm tới mức không thèm để ý đến thứ gì, thậm chí là không để ý đến bản thân mình.

Quan tâm tới mức như vậy quả là cực kỳ đáng sợ. Mạc Thành Vũ mơ hồ có cảm giác rằng, nếu như Mạc Khinh Vũ xảy ra chuyện gì không hay ở trong gia tộc, vậy thì Sở Dương sẽ chắc chắn sẽ báo thù, không chết không thôi!

Nếu Sở Dương lộ ra tư chất của mình, nói ra một câu: “Ai diệt gia tộc họ Mạc, ta sẽ đi theo phục vụ người đó!”

Mạc Thành Vũ khẽ rùng mình, ngăn không cho mình suy nghĩ nữa. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng. Nếu như Sở Dương phát hiện ra hắn không thể đối phó được với gia tộc Mạc thị, hắn tuyệt đối có khả năng làm ra chuyện như thế.

Nếu tiểu thư không có việc gì, gia tộc họ Mạc sẽ vì vậy mà có được sự trợ giúp to lớn. Nhưng nếu tiểu thư có chuyện gì vậy thì gia tộc sẽ gặp phải một kẻ thù đáng sợ nhất thế gian!

Mạc Thành Vũ cười khổ. Vấn đề ở chỗ liệu gia tộc có ai sẽ tin tưởng những gì mà mình nói hay không?

Chỉ sợ rằng bọn họ sẽ coi mình là kẻ điên mà thôi!

Ngày qua ngày, thương thế của Mạc Thành Vũ ngày càng tốt lên, nhưng càng ngày lão càng phải suy nghĩ lo lắng. Khi mà lão phát hiện Sở Dương không biết khi nào đã đột phá Tứ phẩm võ giả thì lão càng thêm suy nghĩ, khúc mắc hơn. Loại khúc mắc này càng về sau càng nghiêm trọng, gần như đã biến thành mối tâm bệnh của lão.

Còn có một tâm sự khác chính là đến bây giờ tại sao còn không thấy tung tích, không có tin tức gì của hai vị thiếu gia Mạc Thiên Cơ và Mạc Thiên Vân. Rốt cục bọn hắn đã xảy ra chuyện gì?

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua ba ngày.

Sở Dương cũng không đi ra ngoài nữa. Bởi vì từ Đại Triệu đến Thiết Vân, nếu như dùng ngựa nhanh chạy hết cỡ thì chỉ chín ngày là tới nơi. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu làm việc nhanh chóng thì chậm nhất là chiều tối ngày hôm nay, cao thủ của Kim Mã Kị Sĩ Đường sẽ tới Thiết Vân!

Một trận đại chiến trong tối ngoài sáng cực kỳ hung hiểm sắp xảy ra.

Sau trận chiến này, Thiết Vân sẽ ở trong cục diện thanh trừ sạch sẽ. Sau trận chiến này, những kẻ mà Sở Dương nhắm tới kia sẽ bị giết sạch!

Sáng sớm ngày thứ tám, Sở Dương còn chưa kịp rời giường thì bên ngoài Thiên Binh Các đã vang lên vô số tiếng động truyền đến, dường như là có người đi vào.

Sở Dương vội vàng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Cố Độc Hành dẫn theo vài người đi tới. Khuôn mặt Cố Độc Hành vẫn lạnh lùng như trước, đi đứng thẳng tắp như cương thi. Sau khi nhìn thấy Sở Dương thì ánh mắt bỗng trở nên sáng ngời, mơ hồ còn có thêm một chút nóng rực!

“Đại ca, ta đã không phụ sự ủy thác của ca rồi!” Cố Độc Hành tiến lên, cúi người thật thấp cung kính nói.

Cố Độc Hành đương nhiên biết rõ, mình với Sở Dương không cần phải lễ phép và cung kính thế này. Nhưng đám tiểu tử kia vừa tới, cần phải để Sở Dương có uy quyền tuyệt đối! Nhất là hiện giờ công lực của Sở Dương vẫn không bằng bọn hắn, hành động này của mình là cực kỳ cần thiết!

Quả nhiên, chỉ một cái cúi đầu này đủ để cho năm người phía sau hắn phải bàng hoàng kinh hãi.

Cố Độc Hành là người nào? Ở trong đám bọn họ, tiến cảnh công lực của Cố Độc hành là nhanh nhất, cũng là người cô độc nhất, hơn nữa còn cực kỳ kiệt ngạo bất tuân, không chịu bất cứ sự quản thúc.

Vậy mà hiện giờ Cố Độc Hành lại bày tỏ sự tôn kính rõ ràng như thế với thiếu niên này! Chỉ trong giây lát, trong lòng mỗi người đều có chút kính sợ.

“Mấy tiểu tử này chính là thủ hạ mà ta tìm đến!” Cố Độc Hành khẽ chỉ tay giới thiệu, giọng nói vẫn lạnh tanh.

“Này này, Cô Độc! Ta đã nói từ trước rồi mà, ta chỉ tới giúp thôi!” Kỷ Mặc bất mãn kêu lên.

“Câm miệng!” Cố Độc Hành quay đầu lại, trừng mắt đầy vẻ hung ác: “Ngươi còn nói nữa thì có tin ta đánh cho người một trận hay không?”

Kỷ Mặc rụt cổ lại, lẩm bẩm: “Ngoài dùng việc này uy hiếp ta, ngươi không còn biết làm gì sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Cố Độc Hành quát lên một câu. Kỷ Mặc lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

“Tên này gọi là Kỷ Mặc, là một kẻ lông bông, là nhị thiếu gia của Kỷ thị gia tộc, cũng là nơi trút giận của Đại thiếu gia Kỷ Vô Thiên. Một kẻ lười lôi không đi, kéo không quay lại. Nhưng mà rất sợ đánh!” Cố Độc Hành trịnh trọng giới thiệu: “Hắn cũng sử dụng kiếm nhưng dùng cũng chả giỏi gì! Còn kém đệ rất nhiều!”

Những lời này lập tức khiến cho mấy người đằng sau cười ha hả.

“Ngươi nói bậy gì đấy?” Kỷ Mặc đỏ mặt tía tai nhìn vế phía Cố Độc Hành: “Chẳng để cho ta chút mặt mũi nào cả!”

“Kỷ Mặc?” Sở Dương nhìn đến Kỷ Mặc, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Vị bạn hữu này rất thú vị! Khăn đội đầu màu xanh, trường bào màu xanh, trang phục màu xanh, giầy cũng màu xanh nốt.

Đúng là xanh từ đầu đến chân nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.