Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 153: Q.4 - Chương 153: Thả lưới to đợi cá vào




Ads

“Cái này thì… rất khó nói…” Sở Dương ngập ngừng có vẻ khó xử: “Phải biết rằng trong thành Thiết Vân này có cả mấy chục vạn người, trong đó có năm khu lớn. Khu mà quý tộc tập trung còn dễ tìm một chút. Nhưng là khu dân nghèo ở thì không giống như thế. Cho dù là một nghìn người trà trộn vào thì cũng như cá vào biển rộng, hổ nhập rừng sâu. Nếu muốn tìm ra được… e rằng phải tổng động viên toàn thành, tất cả quân đội và nhân dân đều phải tham gia, điều tra kiểu trải thảm thì mới được. Công sức và tiền của bỏ ra là một con số cực lớn…”

“Nếu có thể tìm ra tên này, bổn tọa có thể đại biểu cho gia tộc Hắc Ma đồng ý với ngươi một việc!” Đao Vương vội vàng ngắt lời. Nếu để cho gã Sở ngự tọa này nói tiếp thì chắc cả gia tộc Hắc Ma đều đi làm công cũng không trả nổi khoản nợ này.

“Ối, tiền bối nói những điều này là không đúng rồi! Vãn bối đâu phải cái loại giúp đỡ người khác để đòi báo đáp chứ?” Sở Dương đáp có vẻ không vui: “Những lời này không khỏi coi thường tôi rồi!”

Trong lòng Đao Vương đầy phẫn hận, thầm nghĩ: Mày rõ ràng là dùng chiêu sư tử há mồm lại còn bảo mình không phải người làm ơn đòi báo đáp…

Sở Diêm Vương khẽ đảo mắt, quay đầu lại, mặt lập tức chuyển sắc sang vẻ ưu tư: “Nhưng mà trước mắt Thiết Vân đang ở trong cảnh thù trong giặc ngoài, tình thế thật sự rất bấp bênh. Kim Mã Kỵ Sĩ Đường của Đại Triệu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bổ Thiên Các của tôi. Hơn nữa bọn chúng lại có Vương cấp cao thủ tọa trấn. Cái này… khó xử lý quá!”

“Ngươi muốn chúng ta đối phó với Kim Mã Kỵ Sĩ Đường giúp ngươi?” Đao Vương liền cự tuyệt: “Cái này thì không thể được!” Trong lòng lão vừa bực mình vừa chẳng biết phải làm sao. Thằng nhãi này câu trước còn hiên ngang lẫm liệt, câu sau đã chuyển sang kêu than kể khổ.

“Không, không không! Cũng không phải như vậy!” Sở Ngự Tọa đáp với bộ dạng đầy tâm sự: “Nhưng mà thời gian tới đây Kim Mã Kỵ sỹ đường chắc chắn sẽ đưa ra hành động với Bổ Thiên Các chúng ta. Người tới cũng không nhiều, cùng lắm chắc chỉ hơn mười người mà thôi. Tiền bối, người chỉ cần giúp ta giải quyết những tên này là được rồi.”

“Chỉ có mười mấy người thôi sao? Cũng không nhiều lắm!” Trong lòng Đao Vương thầm suy tính một lúc, cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Chẳng qua là giết hơn chục tên quan lại thế tục hoặc cao thủ thông thường mà có thể đổi lấy tính mạng của một tên Vương tọa của Mạc thị… Vụ làm ăn này nên làm.

“Vậy là tiền bối đáp ứng rồi?” Sở Ngự Tọa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, phải chắc chắn được chuyện này.

“Ừ, ta đáp ứng!” Đao Vương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý.

“Tiền bối quả nhiên là đại nhân đại nghĩa! Cứu vạn dân đang trong cảnh dầu sôi, xoay chuyển tình thế hiểm nghèo, nghĩa cao tận trời mây, tấm lòng nghĩa hiệp gan dạ khiến Sở mỗ tôi sùng kính không thôi! Vạn vạn dân chúng của Thiết Vân đều cảm ơn ân đức của ngài!” Sở Ngự Tọa cảm động đến rơi nước mắt… Con mẹ nó… Cuối cùng thì hôm nay cũng đã giải quyết xong chuyện làm ta lo lắng bao nhiêu lâu này rồi!

“Ừ! Ngươi cứ yên tâm! Tuy chúng ta không thể giúp ngươi đối phó với toàn bộ Kim Mã Kỵ Sĩ Đường. Nhưng nếu như bọn chúng phái người tới nơi này thì bổn tọa có thể vỗ ngực cam đoan rằng bọn hắn có đi không có về! Đến một tên chết một tên, đến hai tên thì chôn một đôi!” Đao Vương nói một cách hùng hồn.

Sở Dương cười ha ha đáp: “Đúng thế! Tiền bối thần uy cái thế. Cho dù bọn Kim Mã Kỵ Sĩ Đường có tới mấy trăm người thì cũng chỉ làm cho bọn hắn nhiều thêm mấy trăm cái tấm bài vị!”

“Mấy trăm người? Vừa rồi không phải ngươi nói có mười mấy người hay sao?” Đao Vương chau mày hỏi.

“Ý hạ quan là… nhóm người lần này.” Sở Dương lại thở dài đáp: “Ai biết được bọn hắn đến một người hay mười người, hay là cả trăm người… Cái này khó mà tính được…”

Đao Vương thấy cực kỳ uất ức rồi! Vừa rồi tên này còn nói rằng nhiều nhất cũng chỉ mười mấy người. Mà chỉ trong nháy mắt, cũng từ miệng của hắn đã tăng lên gấp chục lần, hơn nữa còn chưa xác định rõ số lượng.

Con mẹ nó, đây còn là miệng người hay sao? Nói lên nói xuống một hồi, cái gì cũng nói ra. Lúc trước còn là đen đấy, lát sau đã biến thành trắng rồi…

Thảo nào mà hắn còn trẻ như thế đã làm quan, hơn nữa còn làm Ngự Tọa. Bà nó chứ, chỉ riêng với cái tài mồm mép này cũng có thể làm Tể tướng cmnr!

Sau khi ra khỏi Bổ Thiên các Đao Vương gần như là chạy trốn vậy! Sắc mặt lão tái nhợt!

Làm xong vụ giao dịch này, từ nay về sau ta không bao giờ có quan hệ gì với tên Sở Diêm Vương này nữa! Lừa người quá đáng rồi!

Cái gì từ miệng tên Sở Ngự Tọa đi ra thì cũng là hợp tình hợp lý lại còn hợp pháp nữa chứ! Trước tiên hắn nâng mình lên thành anh hùng hiệp sĩ đại nhân đại nghĩa, khen ngợi thổi phồng làm cho bản thân như lọt vào sương mù. Nhưng một lát sau ngươi sẽ phát hiện ra, thật ra hắn đang khen ngợi chính bản thân mình.

Bản thân mình vốn chỉ đáp ứng hắn một việc. Mà về sau chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, quanh co một hồi lại thành mình đã đáp ứng làm cho hắn vài chuyện mất rồi!

Nhất là câu nói cuối cùng kia: “… Đao Vương tiền bối yên tâm đi! Về chuyện này tuy chúng ta ít người lực mỏng nhưng vì Đao Vương tiền bối, cho dù hạ quan đầu rơi máu chảy, lên núi đao xuống biển lửa, cho dù bị kiếm đâm đao chém cũng sẽ không chối từ! Cái này còn cần gì đến thù lao nữa? Ở đây còn cần điều kiện trao đổi nữa hay sao? Nói mấy lời này không chỉ là coi thường bản thân ta, mà còn vũ nhục tiền bối ngài! Tiền bối, ngài nói xem ta nói có đúng không? Chúng ta mới gặp như đã quen, chỉ hận gặp nhau quá muộn. Hai chúng ta… còn phải phân biệt ai với ai hay sao…”

Nghĩ đến bộ dạng của Sở Diêm Vương vỗ ngực ra vẻ chúng ta là bạn tốt, Đao Vương thấy chân của mình như bị rút gân luôn rồi. Thế này mà còn chưa tính là điều kiện trao đổi hả?

Cuối cùng, Sở Diêm Vương còn nói một câu khiến cho Đạo Vương chạy trốn chết: “… Đúng rồi, một có một chuyện làm cho hạ quan đau đầu suy nghĩ lâu nay…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì Đao Vương đã bật dậy, liên tục nói cáo từ… Con mẹ nó, ngươi nói ra bảy tám chuyện làm ngươi khổ não, ta cũng giải quyết hết sạch cho ngươi xong rồi. Bây giờ ngươi lại còn nói có chuyện làm ngươi khổ não… Ngươi có để yên cho ta sống hay không hả?

Sở Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xong!

Nhưng mà, chuyện này còn chưa xong! Vẫn còn mấy việc sau đó nữa. Nếu như bầu trời lại rơi xuống miếng bánh thịt to như vậy, đương nhiên mình phải bắt được rồi.

Tiếp đó, Sở Dương liền tới đại lao. Đại lao được canh gác đề phòng có thể nói là chặt chẽ nhất, nghiêm ngặt nhất kể từ khi thành lập Thiết Vân quốc đến nay! Nhưng Sở Dương vẫn cảm thấy không đủ.

Cau mày đi vào, đến khi nhìn xong một ít cạm bẫy bố trí thì Sở Ngự Tọa giận tím mặt, bắt lấy mấy người phụ trách ở chỗ này, mắng chửi một trận: “Cái này cũng gọi là cạm bẫy? Các ngươi đang làm bẫy chim bẫy chuột hả?”

Đem mấy tên Võ Tôn mắng cho một trận, mắng đến mức tên nào cũng nghiến răng nghiến lợi, trán nổi cả gân xanh.

Ở trong mắt Sở Diêm Vương, những thứ cạm bẫy này liếc mắt là có thể nhìn ra, vốn không thể lừa được người khác. Hơn nữa uy lực còn quá nhỏ, không làm khó được cao thủ… Tóm lại là chỗ nào cũng có khuyết điểm.

Một gã trong đó là người của phủ Thái Tử được mượn tạm qua, cư nhiên mở miệng nói một câu: “Chúng ta không bố trí được, giỏi thì ông tới làm cho tôi xem nào? Cái gì cũng không làm, dùng miệng nói thì ai mà chẳng nói được chứ!”

Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn rồi đáp: “Nhìn này!”

Nói làm là làm! Tiếp đó Sở Ngự Tọa chính mình ra tay xử lý cạm bẫy. Xóa bỏ hết dấu vết ngụy trang cũ nhưng vẫn giữ lại những mũi đao ở phía dưới. Tiếp đó lại bôi kịch độc lên mũi đao, lại đổ đầy nước vào, chỉ lộ ra một chút mũi đao. Trong nước còn hòa vào thêm thuốc mê. Sau đó lại bẻ mấy cành cây, dứt ít lá thả lên giống như lá rụng. Vung tay lên cuốn theo một ít bụi đất, nhẹ nhàng phủ lên bề mặt. Bàn chân chầm chậm đặt lên, tạo thành một dấu chân mờ nhạt…

Sau đó còn sắp xếp một ít đồ ngụy trang ở trên không, đảm bảo khi có người dẫm lên cạm bẫy thì nóc nhà trên đỉnh đầu vốn bình an vô sự đột nhiên rơi xuống một miếng. Hơn nữa bên trong còn có khói mê hồn, phấn tán công… Bố trí xong đủ các loại rồi mà gã còn thấy chưa đủ, lại sắp xếp thêm chục cái tên nỏ tự động loại mạnh nhất.

Đông Tây Nam Bắc, bốn phương tám hướng cũng tăng thêm không ít những thiết kế ác độc. Nói cho gọn lại thì cái bẫy rập này hầu như tụ tập hết những trò ác độc nhất từ trước tới nay.

Điều kỳ quái nhất là khắp nơi còn được rãi đầy xuân dược…

Theo giải thích của Sở Ngự Tọa thì: “Khi công lực đã đạt tới cấp bậc Võ Tôn thì mấy thứ như tán công phấn,thuốc mê … sẽ không có tác dụng gì mấy. Nhưng xuân dược thì ngay cả Hoàng cấp cao thủ trúng phải cũng không thể giải quyết được.

Mọi người tưởng tượng đến tình cảnh của địch nhân khi lọt vào cạm bẫy này. Trong chiến đấu mà nửa người dưới của kẻ nào cũng căng phồng, mặt mũi đỏ hồng, hai mắt đầy khát vọng… Nghĩ đến thế, bọn họ đều không khỏi rùng mình.

Cuối cùng, Sở Diêm Vương còn nói đầy tiếc nuối: “Haiz! Tiếc là thời gian gấp gáp. Nếu không có thể xếp đặt thêm mấy thùng cổn chú. Thời tiết bây giờ đã trở lạnh mất rồi, nếu không còn có thể bố trí thêm một ít độc xà, độc trùng nữa thì…”

Đám người này đã hoàn toàn choáng váng!

Chỉ như thế này thôi cũng đủ để mọi người thấy cực kỳ đáng sợ rồi. Vậy mà trong mắt Sở Diêm Vương thì vẫn còn chưa đủ…

Hoàn thành xong tất cả, Sở Dương bình thản hỏi: “Thế nào? Có hài lòng với cái bẫy này không?”

“Hài lòng! Thật sự quá hài lòng!” Một đám cao thủ gật đầu như gà con mổ thóc. Ánh mắt nhìn vị Sở Ngự Tọa cũng tràn đầy kiêng kị. Đâu chỉ có hài lòng? Phải gọi là rợn cả tóc gáy mới phải!

Nghìn vạn lần không nên lọt vào trong tay tên này, bằng không thì quả là sống không bằng chết rồi…

“Ngươi tên là gì?” Sở Dương trừng mắt nhìn tên Võ Tôn cao thủ từ nãy đến giờ vẫn đang có vẻ không phục kia.

“Cù Thiệu Ba!” Vị Võ Tôn kia lạnh nhạt trả lời: “Sở Ngự Tọa có gì chỉ bảo?”

“Chỉ bảo thì không dám! Nhưng mà ngài có thể trở về chỗ của Thái Tử được rồi.” Sở Dương lạnh lùng nói: “Thuận tiện giúp ta nói với Thái Tử điện hạ rằng ta không dùng được người của hắn!”

“Cái gì?” Cù Thiệu Ba giật mình kinh hãi.

“Ngươi nghe đã vô cùng rõ ràng rồi, không có nghe nhầm đâu!” Sở Dương nói tiếp: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Chính xác là như vậy đấy!”

“Vì cái gì? Dù sao cũng phải cho ta lý do chứ?” Cù Thiệu Ba trợn trừng mắt lên hỏi. Hắn đã có chút lo lắng. Nếu như cứ thế mà trở về chỗ của Thiết Bổ Thiên thì chắc chắn hắn không hề gặp chuyện gì tốt đẹp cả.

“Người của ta phải phục tùng mệnh lệnh! Đối với một số kẻ không tuân theo, không cam lòng thì ta cũng chẳng nhân nhượng đâu!” Sở Dương vẫn thản nhiên nói tiếp: “Mà ngươi lại dám chống đối ta, nghi vấn ta! Vì vậy, ta không cần ngươi!”

“Chẳng lẽ ngươi thà rằng chọn một đám khúm núm biết nghe lời còn hơn chọn một vị cao thủ hay sao?” Trong lúc tức giận, Cù Thiệu Ba nói mà không thèm suy nghĩ. Những lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người xung quanh phẫn nộ.

“Sai rồi! Ta tình nguyện chọn một ít người bình thường chứ không muốn chọn một đầu heo không nghe lời!” Sở Dương không hề có chút băn khoăn, nể mặt nào mà nói tiếp: “Hiện giờ, lập tức cút ngay cho ta! Nếu còn dám nói thêm một câu nữa, giết không tha!”

Cù Thiệu Ba tức giận đến mức thở hổn hển, đôi con mắt dần dần đỏ lên. Hắn biết rất rõ rằng chỉ cần hắn rời đi thì hắn chẳng còn có tiền đồ, tương lai gì ở Thiết Vân nữa!

“Ngươi… Sở Diêm Vương, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Cù Thiêu Ba nhìn chằm chằm vào Sở Diêm Vương: “Ngươi sẽ phải hối hận!”

“Giết!” Sở Dương không hề do dự, trực tiếp ra lệnh. “Kẻ nào do dự cũng giết không tha, tru di cửu tộc!” Kẻ này không phục, cũng đúng lúc mình cần người để lập uy. Phải để cho người khác nhìn xem, coi như là thủ hạ của Thái tử thì Sở Diêm Vương ta nói giết, là giết!

Từ nay về sau ai dám không nghe lời? Đây chính là tấm gương! Hơn nữa bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, thái độ của bất cứ kẻ nào cũng có thể ảnh hưởng đến việc thành công hay thất bại của chuyện lớn lần này. Sở Dương làm sao có thể để cho một kẻ như vậy ở tại chỗ này?

Không giữ được, cũng không thả được, chỉ có thể giết!

Mặc dù có lúc Sở Dương mềm lòng nhưng hắn trước giờ vẫn chưa từng nương tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.