Ads "Nếu không biết, vậy thì chết đi."
Nguyệt Linh Tuyết cuồng nộ thét dài một tiếng, một cước đá văng Lan
Xướng Ca ra ngoài, ở giữa không trung đã tứ phân ngũ liệt, mưa máu phiêu tán khắp mặt đất.
Hắn cuồng nộ hét lớn một tiếng: "Tất cả những kẻ ở đây hôm nay đều có
phần. Nếu không giao đồ đệ ta ra, ai cũng đừng hòng sống sót rời khỏi
đây."
Những lời này vừa nói ra, đám người Tiêu gia Thạch gia Lệ gia... lập tức mặt vàng như đất.
Con mẹ nó, lần này bị hại chết rồi.
Hiện giờ mọi người đều đã biết, chuyện tối nay, hoàn toàn là một siêu
cấp hiểu lầm, cũng có thể nói, là bị người hung hăng chơi một vố.
Tối nay căn bản không có chuyện gì mà "Thánh Tộc trưởng lão", hoàn toàn
chỉ là chuyện Lan gia bắt cóc đồ đệ Nguyệt Linh Tuyết, giá họa cho Dạ
gia, để giảm bớt một đối thủ mà thôi.
Chỉ là đám người mình thế nào lại đần độn, u mê đạp một cước chui vào.
Cục diện bây giờ đã hình thành, muốn bứt ra thì hoàn toàn không có khả
năng.
Nguyệt Linh Tuyết hiện tại rõ ràng đã nửa điên nửa khùng rồi.
Người nào dám nhúc nhích?
Nhớ tới gia tộc mình không ngờ lại vì một chuyện hỗn trướng, chó má,
không liên quan gì tới mình, không những kết xuống đại thù, mà còn phải
trả giá mấy chục cao thủ, cả đám đều không khỏi khóc không ra nước mắt.
Đây là chuyện gì ....
Thân ảnh mềm mại của Phong Vũ Nhu đã giống như một tia chớp, dạo quanh
Bình Thúy hồ một vòng trở về, trầm trọng lắc đầu: "Không có."
Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết âm trầm, chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung.
Hơn một vạn năm qua, phu thê mình chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như
thế? Không ngờ bị người ta bỡn cợt trong lòng bàn tay, bị người ta lừa
gạt xong mà còn bị người ta tiếp tục lợi dụng. Hơn nữa kẻ chủ mưu còn là Lan gia - kẻ có quan hệ không tệ với phu thê mình.
Điều này đối với Phong Nguyệt mà nói, quả thực là một đả kích không thể tưởng tượng.
Ái đồ mất tích, không biết hạ lạc nơi nào, càng khiến cho hai người bạo phát toàn bộ.
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...."
Liên tiếp chín tiếng vang trầm đục vang lên, Nguyệt Linh Tuyết đã phi thân trở về.
Trong chín tiếng vang trầm đục này, các đại gia tộc, mỗi nhà đã chết mất một vị cao thủ thánh cấp bát phẩm.
Huyết khí di thiên mà lên. Sắc mặt tất cả mọi người đều sợ hãi, hoảng sợ nhìn Nguyệt Linh Tuyết. Một trong ngũ đại chọc không nổi, giờ phút này
rõ ràng đã nổi điên rồi.
Không ngờ cũng bắt đầu đại khai sát giới.
Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết âm trầm, đứng giữa trường, ánh mắt tràn ngập
sát khí nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ các ngươi vô tội hay
có tội. Hôm nay, nếu tới nơi này, vậy mục đích của các ngươi quá rõ
ràng. Đơn giản là lợi dụng đồ đệ của ta, muốn bức bách phu thê Nguyệt
Linh Tuyết ta, không hơn."
Nguyệt Linh Tuyết tàn khốc nói: "Nhưng phu thê chúng ta hơn một vạn năm
qua, chưa từng chấp nhận bất cứ uy hiếp nào. Từ giờ trở đi, cứ qua ba
lần hô hấp, chỉ cần đồ đệ ta không xuất hiện, vậy cửu đại gia tộc các
ngươi lại chết đi một người. Cứ thế cho đến chết sạch. Chết sạch rồi, ta lại tới từng nhà một tính sổ."
"Hơn nữa, còn là thần hình câu diệt. Các ngươi biết rõ là ta không nói
chơi." Nguyệt Linh Tuyết chậm rãi đi lại, thản nhiên nói: "Hơn một vạn
năm qua, đây là lần đầu tiên ta phát hỏa như vậy. Các ngươi có thể bức
ta tới tình trạng này, coi như hiếm thấy, rất không tệ, rất bản lãnh,
hảo thủ đoạn, hảo tâm cơ, rất có đảm lượng."
Mỗi một câu hắn nói, lại tăng thêm một phần khẩu khí, càng về sau, đã
biến thành dữ dội, câu câu ầm ầm như sét đánh, chữ chữ giống như chớp
giật ngang trời.
Một vị chí tôn của Tiêu gia cả gan nói: "Nguyệt tôn giả, chuyên này
chúng ta thật sự không biết. Đây là một hiểu lầm, chúng ta vốn...."
Nguyệt Linh Tuyết không thèm quan tâm lý lẽ, dựng lên ba đầu ngón tay:
"Thời gian ba hơi thở, hiện tại bắt đầu. Chỉ cần đồ đệ ta xuất hiện, ta
chỉ truy cứu kẻ đầu sỏ, nếu như không xuất hiện, các ngươi chớ trách ta
tâm ngoan thủ lạt."
Hắn ngửa mặt lên trời, hét lớn một tiếng: "Một."
Gập một ngón tay.
Đám người xôn xao. Có người không nhịn được kêu lên: "Ai mang Ô tiên tử
đi rồi? Còn không mau mau giao ra. Chẳng lẽ muốn liên lụy tất cả mọi
người cùng nhau toi mạng hay sao?"
Người này vừa nói, mọi người cùng phụ họa.
Giờ khắc này, mọi người cũng không quá trách cứ Nguyệt Linh Tuyết. Suy
bụng ta ra bụng người, nếu như mình là Nguyệt Linh Tuyết, chỉ sợ so với
bây giờ còn hùng hổ, nguy hiểm hơn.
Không chỉ bị người mình tín nhiệm lừa gạt mà đồ đệ vừa lòng duy nhất còn hạ lạc không rõ. Đổi lại là ai cũng phải tức giận như thế thôi.
Mọi người đều chửi mắng, rốt cuộc là kẻ nào thiếu đạo đức như vậy? mẹ
nó, ngươi muốn chết không nói, thế nào lại liên lụy chúng ta cùng nhau
chịu tiếng xấu thay người khác.
"Hai." Nguyệt Linh Tuyết lại nổi giận rống lớn, gập một đầu ngón tay xuống.
"Nguyệt tôn giả." Một vị trưởng lão Diệp gia hoảng loạn, nói: "Nguyệt
tôn giả, ngài nói chính là thời gian ba hơi thở mà. Thời gian một cái hô hấp làm sao lại nhanh như vậy? Nguyệt tôn giả... Ngài tính nhanh...."
Nguyệt Linh Tuyết lạnh lùng nói: "Ta nói là thời gian ba hơi thở của
người thường. Chẳng lẽ ta lại nói thời gian ba hơi thở của chí tôn? Như
vậy chẳng phải ta phải chờ chỗ này ba tháng nữa? Ta không có nhiều thời
gian rảnh rỗi như vậy đâu."
Mọi người im lặng không biết nói gì.
Thì ra ngài nói chính là hơi thở của người thường... Đây toàn là chí tôn thánh cấp, không ngờ lại còn tính thời gian như vậy.
"Đã lâu rồi ta không đại khát sát giứi, xem ra thế giới này quên ta
rồi." Nguyệt Linh Tuyết cười ha ha một tiếng, lạnh lùng quát: "Ba, động
thủ."
Phong Vũ Nhu ứng tiếng mà ra.
"Chậm đã." Một vị chí tôn Thạch gia hét lớn một tiếng: "Nguyệt tôn giả,
Pháp tôn đại nhân ở nơi này, chẳng lẽ Nguyệt tôn giả không lưu chút mặt
mũi cho Pháp Tôn đại nhân hay sao?"
Nguyệt Linh Tuyết lạnh lùng cười: "Cho dù bây giờ Pháp Tôn có đang cưỡi
trên đầu ngươi, hôm nay ta cũng muốn giết ai thì giết. Pháp Tôn? Ta tại
sao phải cho hắn mặt mũi? Người khác không cho ta mặt mũi, người khác
dựa vào cái gì mà có mặt mũi?"
"Giết!" Nguyệt Linh Tuyết lạnh lùng hạ lệnh.
Thân hình Phong Vũ Nhu khẽ lay động, ung dung bay lên, đột nhiên từ
trong tay tràn ra vạn đạo kiếm quang, ập tới giống như trường giang đại
hà, mênh mông mãnh liệt vô cùng.
Vị chí tôn vừa nói tới mặt mũi Pháp Tôn bị Phong Vũ Nhu giết chết đầu
tiên, cả người bị chém thành thịt nát, lập tức, người của tám nhà còn
lại cũng đều chết mất một vị thánh cấp cao thủ.
Ngươi sĩ diện, ta liền cho ngươi thể diện, cho ngươi chết trước.
Không khí lại càng thêm trầm trọng.
"Một." Nguyệt Linh Tuyết giơ tay phải lên, lại dựng ba đầu ngón tay, khóe miệng treo một nụ cười tàn khốc.
Mọi người lại xôn xao, không ít người bi phẫn chửi ầm lên.
"Là ai bắt Ô tiên tử đi? Còn bà tổ tông mười tám đời nhà người, dám làm
dám chịu, thế nào lại không dám thừa nhận, chỉ để người khác chịu tội
chết thay ngươi, tính là bản sự gì? Đồ vương bát đản sinh con không có
chim."
"Đồ hỗn trưỡng, mau mau giao Ô tiên tử ra."
"Mau mau giao ra đi. Ngươi bắt Ô tiên tử để làm gì? Nguyệt Linh Tuyết không chịu uy hiếp đâu...."
"Rốt cuộc là tên vương bát đản thiên đao vạn quả nào."
....
Trong tất cả, người của Gia Cát gia tộc là oan uổng nhất. Bọn họ đến
khuyên can, tới khuyên giải, nhưng lại ù ù cạc cạc bị Nguyệt Linh Tuyết
lôi vào trong, ăn phải đòn sát thủ.
Oan uổng như vậy mà nói chẳng đặng.
Đám người kêu loạn một trận, tuy không dám động, nhưng miệng mọi người
lại không nhàn rỗi, một đám chửi ầm lên, ô ngôn uế ngữ ùn ùn phun ra.
"Hai." Sát khí trên mặt Nguyệt Linh Tuyết càng lúc càng nặng.
"Chậm đã." Một thanh âm vang lên.
Lập tức, mấy bóng người sưu sưu bay tới.
Người quen.
Dạ Đế, Tiêu Sắt, Thạch Kinh, Lệ Tương Tư, Lăng Phong Vân, Trần Mộng Trì, Diệp Khinh Sầu.
Bảy người cùng đứng trước mặt người của gia tộc mình. Trên mặt Dạ Đế lộ
một nụ cười khổ: "Nguyệt tôn giả, xin hãy nén giận, tạm thời đừng tức
giận. Chuyện này là chúng ta sai. Mong Nguyệt tôn giả có thể nể mặt gia
tộc chúng ta, thư thả một chút được không?"
Nguyệt Linh Tuyết hừ lạnh một tiếng, hạ tay xuống: "Dạ Đế, ngươi đã lôi
tổ tông ngươi ra, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Bất quá, ngươi cũng phải
hiểu một chuyện, đồ nhi ta là nữ hài tử. Nữ hài tử sợ nhất cái gì, ngươi nên biết."
Dạ Đế vội vàng nói: "Biết biết. Tiền bối yên tâm."
Trong mắt Nguyệt Linh Tuyết chợt lóe lên sát khí, nói: "Nếu như bởi vì
thư thả cho ngươi đồ nhi ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ tàn sát toàn bộ Dạ
gia ngươi, hiểu không?"
Trong đáy mắt Dạ Đế chợt lóe lên một tia phẫn nộ, nói: "Đa tạ tiền bố thư thả."
"Ngươi chỉ có thời gian một nén hương." Nguyệt Linh Tuyết khoanh tay
nói: "Sau một nén hương, ta muốn nhìn thấy kết quả, nếu như không có,
vậy thì đừng nói cái gì mà ba hơi thở nữa. Người ở chỗ này, có một tính
một, giết không tha."
Nói xong liền sóng vai cùng Phong Vũ Nhu đứng ra ngoài, đi tới chỗ các đó bảy tám trượng, quan sát bên này.
Đám người Dạ Đế thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng triệu tập người trong nhà tới, mau chóng thương nghị nên giải quyết thế nào.
Nhưng đám nhị tổ này nhìn thấy gia tộc mình người chết kẻ bị thương, vô cùng chật vật, đều thầm hít một hơi lạnh.
Đau lòng tới cực điểm.
Những người này đều là cao thủ tinh anh trong gia tộc, không ngờ lại
chết ở đây nhiều như vậy. Cửu Kiếp kiếm chủ sắp giết lên Thượng Tam
Thiên rồi, vậy mà lại tổn thất thực lực như vậy. Quả thực.. quả thực là
tai họa từ trên trời rơi xuống.
Nhất là Tiêu gia Tiêu Sát cùng Dạ Đế, hai người nghe xong bọn thủ hạ kể lại, đều đưa mắt liếc nhìn đối phương một cái.
Cái nhìn này, đầy ẩn ý.
Tiêu Sát, người của ngươi giết chắt trai ta. Đây chính là nhân tài mà gia tộc chúng ta gắng sức bồi dưỡng mới có.
Dạ Đế, người của ngươi cũng giết chắt trai ta. Đây là nhân vật trẻ tuổi hi vọng mà chúng mất bao công sức bồi dưỡng.
Nhưng bây giờ tính món nợ này thì rõ ràng là không khôn ngoan.
Lập tức, tất cả mọi người đều tập hợp tin tức lại một lần. Sau khi hiểu
mọi chuyện, Tiêu Sắt, Thạch Kinh, Lăng Phong Vân, Lệ Tương Tư, Trần Mộng Trì, Diệp Khinh Sầu sau người gần như muốn tức tới hôn mê bất tỉnh
đương trường.
Nếu như thật sự vì chuyện Thánh Tộc trưởng lão mà đánh nhau thì cũng
thôi, chuyện có thể hiểu. Nhưng ... vấn đề lại không phải như thế, mà là một cái bẫy lớn.
Căn bản là không hiểu sao mà đám người gia tộc mình giống như ăn phải thuốc lú, ù ù cạc cạc đánh tới.
Đánh tới, khiến bát đại thế gia đều thù hận bảy nhà còn lại. hơn nữa còn đắc tội Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu nữa. Cuối cùng, không ngờ trừ một bụng tức ra, cái gì cũng không đoạt được.
Thậm chí còn biến thành trò cười.
Cuối cùng, sau một phen lý luận, hết thảy đều xuất phát từ một con
đường. Tên một người, cùng lúc đó cũng chân chính tiến vào lỗ tai những
vị cường giả này.
Sở Dương.
Tin tức mấy nhà lấy được đều từ Sở Dương mà ra.