Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 889: Q.7 - Chương 889: Tinh Linh chi thành ( Sáu )




Ads

Sở Dương quay đầu lại nhìn, Úy công tử bên cạnh đã nhắm hai mắt lại, lộ biểu tình hưởng thụ.

Sở Dương trợn trừng mắt, cuối cùng cũng đành nhắm hai mắt lại. Thích ra sao thì ra, nhập gia tùy tục, thấy quái thì kệ nó, quái tự bại. Dù sao cũng không thể ngã chết được..

Đại gia ta mình đồng da sắt đó...

Cũng không biết là trôi qua bao nhiêu lâu rồi, trong tính toán của Sở Dương, quá trình này phải kéo dài tới trên dưới một canh giờ, thân thể cứ một mực rơi tới bây giờ mới có cảm giác mới.

Tựa hồ có một loại lực lượng mềm mại chậm rãi dị thường từ phía dưới bay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể hai người, khiến cho tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại trăm ngàn lần.

Giờ phút này, hai người tựa như hai chiếc lông chim, chậm rãi rơi xuống, phảng phất như hoàn toàn không có trọng lượng.

Tiếp đó...

Phốc phốc...

Hai người đều cảm thấy mình đáp lên một bãi cỏ mềm mại, toàn thân đừng nói là té thương, cho dù là một chút cảm giác khó chịu cũng không có.

Sở Dương mở to mắt, lập tức đứng dậy, quan sát cảnh tượng trước mặt, không khỏi thoáng dễ chịu thư thái, mà ngay cả tâm trí vô cùng trầm ổn kia, giờ phút này cũng không thể nói rõ, rốt cuộc trong lòng mình có cảm giác. Tóm lại là kinh diễm, chỉ có kinh diễm mà thôi.

"Đây là Tinh Linh chi thành trong truyền thuyết?" Sở Dương há hốc miệng, chỉ cảm thấy trong lòng không minh: "Thật sự là, thật sự là... quá đẹp..."

Tinh Linh chi thành, nơi cất giấu mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám.

Nhưng Sở Dương tuyệt đối không ngờ tới, Tinh Linh chi thành lại có bộ dáng thế này.

Khi từ trên không trung rớt xuống, Sở Dương đã sớm cảm giác được, sau khi mình thông qua thông đạo kia liền giống như lọt vào một vùng hư không bao la. Thậm chí không phải bình thường, mà chính là hư không vô tận.

Không gian xung quanh lộ rõ vẻ cổ lão thương tang, rộng lớn phi thường, rõ ràng chính là một vùng không gian khổng lồ, kéo dài tới hư vô mờ mịt.

Nhưng đợi đến khi chân chính mở mắt ra, vẫn thật không ngờ tới, cái gọi là "vùng không gian khổng lồ" này, lại có thể khổng lồ như vậy.

Chỉ thấy trước mặt mình, một miệng giếng tràn ngập lưu quang các loại màu sắc, nước bên trong trong suốt, tựa hồ ẩn chứa vô tận sinh mệnh thần bí. Đúng là Sinh Mệnh chi tuyền.

Từng đợt từng đợt nguyệt hoa chi lực nhè nhẹ, liên tục không ngừng từ trên hư không hạ xuống, dung nhập toàn bộ vào trong tuyền nhãn. Tuyền thủy nhẹ nhàng lay động, tạo ra vô số gợn sóng, vô số tia linh lực dày đặc dũng mãnh tràn ra, ôn dưỡng một thứ gì đó...

Sở Dương cúi đầu nhìn xuống, cái giếng này thật không biết sâu bao nhiêu. Phỏng đoán bảo thủ nhất, so với Sinh Mệnh tuyền thủy mà mình trút xuống thì nhiều hơn nhiều lắm...

"Thì ra Sinh Mệnh chi tuyền này kỳ thật còn chưa bị hủy diệt, vẫn tồn tại, chỉ thiếu khuyết một cơ hội khôi phục mà thôi...." Sở Dương lẩm bẩm: "Sinh Mệnh chi tuyền của ta chỉ là một cơ hội, một hoa tiêu mà thôi..."

Bên cạnh, Úy công tử bật cười một tiếng: "Như vậy mới hợp lý chứ? Nếu như Sinh Mệnh chi tuyền nơi này sớm bị hủy hoàn toàn, đừng nói là ngươi đổ ra bảy tám ngàn cân Sinh Mệnh chi tuyền, cho dù có đổ vào vào bảy tám vạn cân cũng có tác dụng chim gì?"

Sở Dương giận dữ: "Ngươi định qua cầu rút ván phải không? Dùng xong Sinh Mệnh chi tuyền của lão tử rồi, không ngờ quay đầu lại một cái đã nói không tác dụng chim gì? Mau xin lỗi ta, nếu không lão tử không để yên cho ngươi.."

Úy công tử cứng lưỡi, thật không biết nên trả lời câu này thế nào mới ổn. Nếu như nói hữu dụng, con hàng này khẳng định sẽ chà đạp thể diện của mình, thậm chí còn trực tiếp mắng mình là điểu nhân. Không chừng còn lấy điểu nhân đặt luôn làm ngoại hiệu cho mình.. Nhưng nếu nói không tác dụng chim gì... thì đúng là trái lương tâm, qua cầu rút ván thật rồi....

May mà Sở ngự tọa không tiếp tục lằng nhằng ở chuyện này, bởi vì hắn phát hiện một vài thứ thú vị mới. Sở Dương rơi xuống chỗ này, không ngờ vừa vặn ở bên cạnh Sinh Mệnh chi tuyền, tất cả những gì xung quanh liên quan tới Sinh Mệnh chi tuyền, đều nhìn thấy được hết.

Ở xung quanh miệng giếng, cứ cách chín trượng lại có một gốc cây nho nhỏ. Tổng cộng là chín gốc. Những gốc cây này thật sự là rất nhỏ. Mỗi một gốc nhiều nhất cũng chỉ lớn bằng ngón tay út mà thôi. Nhưng tất cả lại đang sinh trưởng với tốc độ cực kỳ chậm rãi. Tuy dấu hiệu phi thường không rõ ràng, cho dù cứ nhìn chằm chằm, cũng có thể nào nhìn thấy dấu vết nó sinh trưởng, nhưng chỉ cần quay đi một lát rồi nhìn lại, lại có thể cảm giác được mấy gốc cây này đã lớn thêm một chút rồi....

Về phần phía trên Sinh Mệnh chi tuyền, lại có một gốc cây khổng lồ, thân cây đã khô héo ít nhất tám phần. Gốc cây này rất lớn, đường kính thân cây phải lên tới năm mươi mấy trượng, mặt hướng ra bên ngoài đã phong hóa sáu bảy phần mười, càng lộ ra một đám hốc cây thật lớn. Chỉ có mặt ở gần Sinh Mệnh chi tuyền mới có chút sắc xanh, vẫn ương ngạnh vươn ra một tán cây, vì Sinh Mệnh chi tuyền mà ngăn trở không trung, phảng phất như một chiếc ô vĩnh cửu.

"Đây là Sinh Mệnh cổ thụ trong truyền thuyết." Úy công tử nhìn gốc cổ thụ này, trong thanh âm lộ ra cảm tình nồng đậm: "Chính Sinh Mệnh cổ thụ này vẫn một mực đời đời kiếp kiếp hộ vệ, sản sinh Tinh Linh nhất tộc... Nhưng cho tới bây giờ, cũng chỉ còn lại một gốc cổ thụ này thôi, hơn nữa còn đánh mất hơn phân nửa Sinh Mệnh lực, miễn cưỡng kéo dài chút hơi tàn..."

Hắn thở dài một hơi: "Theo ta biết, nguyên bản... xung quanh nơi này, hẳn là còn có vô số sinh mệnh cổ thụ khác, nhưng trải qua vô tận năm tháng, lần lượt mai một rồi..."

Sở Dương buồn bực nói: "Ý tứ ngươi là, chín gốc cây nho nhỏ kia kỳ thật chính là Sinh Mệnh thụ?"

"Đúng, mấy gốc cây nho nhỏ này chính là Sinh Mệnh thụ. Chuẩn xác mà nói, chính là Sinh Mệnh thụ mới nảy mầm từ khi Sinh Mệnh chi tuyền phục sinh." Úy công tử lộ ánh mắt đau thương: "Phải đợi đến khi những gốc cây nhỏ này chân chính trưởng thành, đạt tới mức độ có thể dựng dục ra tinh linh, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất hai ngàn năm...:

"Cái gì? Để mấy cái cây này dựng dục ra Tinh Linh?" Sở Dương giật mình: "Ta có thể hiểu như thế này không? Cái gọi là tinh linh, kỳ thật chính là quả trên những cái cây này? Trái cây?"

Úy công tử hoàn toàn chán nản: Cái gì gọi là trái cây? Quả? Gọi là sinh linh có được không!

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, vẫn bất đắc dĩ gật đầu: "Nếu bảo ngươi không nên nói như vậy thì chưa chắc đã đúng. Sau khi những sinh mệnh thụ này trưởng thành lên, sinh mệnh lực bản thể đạt tới một mức độ nhất định, trên tán cây của nó sẽ kết ra những thụ thai ( thụ: cây ), chờ đến khi thụ thai thành thục, sẽ có một tộc nhân tinh linh phá vỡ lớp vỏ chui ra, hàng lâm thế gian. Đây vốn là quá trình ra đời của tinh linh, so với cây cối kết trái, cũng giống nhau, chẳng qua sinh mệnh thụ là loài cây rất cao cấp mà thôi. Trên thực thế, cây cối trên thế gian cũng là một loại sinh linh, có thể sinh sản hậu đại vốn là chuyện đương nhiên. So với con người, không khác gì một bên là thực vật, một bên là động vật. Chỉ thế thôi."

"Mà thụ thai này, tinh linh nhất tộc chúng ta bình thường đều gọi là 'mẫu thai'.”

Sở Dương hít thật sâu một hơi, ánh mắt trợn tròn lên: "Lại có việc này!"

CHuyện Úy công tử vừa kể có thể nói là cực kỳ khó tin, bất quá cũng cực kỳ đơn giản, giống như đạo lý chính là như thế.

"Nhà quê, ngươi thì biết cái gì chứ?" Úy công tử khinh bỉ nói, có chút khinh thường tên hai lúa trước mặt, nói: "Tinh linh ra đời như vậy, chính là tinh linh thuần khiết nhất do thiên địa tạo thành... Cũng là căn nguyên lực lượng để tinh linh nhất tộc sinh tồn phát triển.Sau khi tinh linh cổ thụ bắt đầu dựng dục lần đầu tiên, cứ cách năm mươi năm lại thành thục một lần, sinh sản ra tinh linh... tinh linh tộc cũng từ đó mà ra."

Úy công tử trầm giọng nói: "Cho nên, Tinh linh tộc từ trước tới nay đều lấy thiên tinh nguyệt hoa làm thần, lấy tinh linh chi tuyền làm phụ, lấy Sinh Mệnh chi tuyền làm mẫu!"

Trên mặt Sở Dương lộ ra thần sắc quái dị, nói: "Ta nói này... Tinh linh tộc các ngươi chẳng lẽ không có biện pháp sinh dục nào khác sao?" Hắn chớ chớp chớp mắt, nói: "Ví dụ như...." Nói tới đây là dừng, ánh mắt lộ ra ý dâm tiện, cười đểu không ngừng.

Úy công tử chần chừ, nói: "Ý ngươi là... nam nữ xx...?"

"Hạ lưu! Hạ tiện!" Sở Dương nhất thời phẫn nộ, mắng: "Thế nào mà ngay cả ý nghĩ xấu hổ, đê tiện đó ngươi cũng có thể nói ra. Còn mặt dày nói ngươi là tinh linh thuần khiết nhất. Ta nhổ vào... !"

Úy công tử tức tới thất khiếu bốc khói: Ngươi còn không biết xấu hổ phỉ nhổ ta? Vừa rồi căn bản là ngươi chưa nói hết lời, ta hảo ý thay người nói mà thôi... Độ vô sỉ đê tiện của thằng này thật khiến người ta không còn gì để nói nữa rồi...

Chẳng lẽ con hàng này đê tiện tới mức thiên hạ vô địch rồi?!

Úy công tử chán nản, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Vậy ta xin thỉnh giáo một chút, vừa rồi nên nói như thế nào? Mới không hạ lưu bỉ ổi?!"

Sở Dương chính khí lẫm liệt, nói: "Ít nhất cũng phải nói ý tứ một chút, ví dụ như ngươi có thể nói âm dương hòa hợp, thiên địa giao thái, hoặc là... xếp hình gì gì đó... Như thế mới có vẻ văn nhã, không đến lức hạ lưu bỉ ổi như ngươi nói!"

Úy công tử hộc máu: "Cái này cũng tính sao? Nói như vậy thì khác quái gì nhau?"

Sở Dương chà đạp người không biết mệt mỏi, vẫn còn ra vẻ chân thành khuyên giải: "Thế nào lại giống nhau? Ngươi nghe một chút...." Nói xong bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích.

Úy công tử vội vàng chặn miệng con hàng này lại, đen mặt nói: "Dừng! Cứ coi là như vậy đi... Hài tử mới được sinh ra, được gọi là tinh linh hậu thiên. Nói như vậy hiểu không? Tinh linh như vậy muốn đạt tới trình độ như tinh linh tiên thiên, phải trải qua rất nhiều lần tẩy gân phạt tủy. Đương nhiên, cũng phải cần tự mình cố gắng nữa... Nếu không thủy chung không thể nào đạt tới tiên thiên được..."

Thì ra là thế." Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ, sờ sờ cằm nói: "Thật sự khó tưởng tượng nha. Một đám quả mọc trên cây, không ngờ lại có thể sinh ra một tộc đàn khổng lồ. Thế sự khó lường nha, thật sự là đại thế giới không gì không có.."

Úy công tử tắt tiếng không nói gì.

Nếu như không phải bây giờ động thủ thì người ta nói là vong ân phụ nghĩa, hắn đã sớm đánh Sở Dương đến mức cửu kiếp cũng không nhận ra rồi.

Chẳng lẽ trời cao đều chiếu cố loại vô sỉ hạ lưu bỉ ổi hạ tiện kiêm thêm hèn lại như vậy sao?

Sở diêm vương vô tình hữu ý ngẩng đầu, phiêu đãng trên không trung không gian này, đều là hương khí mơ hồ mờ mịt. Phóng mắt nhìn ra xa, xa xa rộng lớn bát ngát. bất quá tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn rõ trong khoảng cách mười trượng. Xa hơn nữa thì bị linh vụ đầy trời che mất rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.