Minh Huyễn giải thích khiến Ngưng Sương đối với người tới bộc phát hứng thú, nàng nóng lòng muốn thử cấp Xích Viêm một cái ánh mắt cảnh cáo,
để cho bọn họ đều trở về không gian. Còn chính mình thì lại im lặng cẩn
thẩn cảm ứng không khí đang lưu động .
Đột nhiên, một đạo băng
tiễn lam sắc từ đầu ngón tay nàng toát ra, hướng phía đối diện nàng,
thẳng tắp bắn tới. Chỉ nghe ‘ A ’ một tiếng hét thảm, một con hổ màu
trắng thuần xuất hiện ở trong sơn cốc, trên tai của nó đang chảy ra một
chút máu đỏ tươi, tô điểm một thân lông mao thuần trắng của nó , đặc
biệt chói mắt.
“Nhân loại đáng chết, xông vào lãnh địa của bổn
hoàng, lại còn dám đánh lén bổn hoàng!” hai mắt màu hổ phách của nó nhìn chằm chằm Ngưng Sương, hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ làm
tiêu cơn giận trong lòng nó. Nó vẫn lấy lông mao làm kiêu ngạo a, nhưng
lúc này cư nhiên lại bị hỗn đản này làm hỏng rồi.
“Đánh lén ngươi?” Ngưng Sương mỉm cười.” Không biết là ai lén lén lút lút từ phía sau lưng xuất hiện, hơn nữa còn ẩn thân?”
Bạch Hổ mặt không đổi sắc, ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng sáng bóng.”Địa bàn của ta do ta làm chủ, ngươi đã xâm nhập lãnh địa của ta, ta sao có thể
tha cho ngươi? Nhân loại đê tiện, chịu chết đi!”
Ngưng Sương
không sợ hại, ngược lại nàng còn không chút kiêng kỵ quan sát bộ lông
mềm mại của Bạch Hổ, ánh mắt sáng rực phủ lên mấy phần ý mừng.”Ha ha, bộ lông này, đem làm gối ôm sẽ rất ấm áp, thật là có thể gặp mà không thể cầu a!”
“ Tiểu Lão Hổ xinh đẹp, ta muốn ngươi khế ước cùng ta!” Ngưng Sương ngạo nghễ nhướng mày, cười to nói.
“Hừ! Nghĩ rất tốt! tôn nghiêm của bổn hoàng há lại có thể để cho loài người
nho nhỏ như ngươi chà đạp!” Bạch Hổ giận quá phản kháng, theo nó gầm lên giận dữ, vạn đạo phong nhận hướng Ngưng Sương bay tới.
“Băng Chi lá chắn!” Ngưng Sương khẽ quát một tiếng, một đạo tường băng đem tất cả phong nhận cản lại, phong nhận vù vù đánh vào trên tường băng, phát ra
tiếng va chạm bén nhọn. Bạch Hổ kinh ngạc, nhân loại đáng chết này, quả
nhiên không phải người bình thường.
“Nộ phong trảm” Bạch Hổ chợt
quát một tiếng, trong phút chốc, trong không khí phong nguyên tố giống
như bị vật gì đó triệu hoán hướng Bạch Hổ vọt tới, gió ôn nhu vào trong
tay Bạch Hổ liền hóa thành một cỗ bão tố, bão tố mang theo lực đạo dời
núi lấp biển hướng Ngưng Sương hung hăng bổ tới.
Tay Ngưng Sương
liên tục kết ấn, một cái tử minhThần Long nhanh chóng hiện ra, chính
diện đón nhận bão tố, một ngụm đem nó nuốt xuống. Há mồm phun ra một
ngụm long tức, uy áp cường đại từ bốn phương tám hướng hướng Bạch Hổ
đánh tới, Bạch Hổ cũng không yếu thế chút nào, đột nhiên nhảy lên một
cái, cuốn theo một đoàn gió lớn hướng tử minh Thần Long nhào tới, gió
lớn cuồn cuộn cuốn theo nước trong hồ nước hóa thành một thanh lợi kiếm
cắm thẳng vào trái tim của Thần Long.
Tử minh Thần Long một chiêu phi long tại thiên, khó khăn tránh thoát thủy kiếm của Bạch Hổ. Một
kích không trúng, Bạch Hổ không những không nổi giận, ngược lại, lại
sinh ra một loại vui sướng khi gặp được kỳ phùng địch thủ .
Bạch
Hổ tung người nhảy một cái, mượn lực gió thổi đuổi theo tử minh Thần
Long, chân trước mở ra, hung hăng hướng tới đuôi của tử minh thần long
bắt lấy.
Tử minh Thần Long một chiêu thần long bãi vĩ ( thần long vẫy đuôi), bay lên trời, thoát khỏi lợi trảo của Bạch Hổ, sau đó thuận
thế dùng đuôi rồng hung hăng hướng Bạch Hổ đánh tới. Bạch Hổ đột nhiên
lui về phía sau mấy bước, tránh được một kích của thần long.
Bên
ngoài nhìn, thì thấy Thần Long cùng Bạch Hổ cũng coi như cân sức ngang
tài, nhưng Ngưng Sương người thao túng Tử Minh thần long thì lại khổ
không thể tả, huyền lực của nàng giống như thác nước chảy rất nhanh, mới đấu hơn mười hiệp, nàng liền đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Bạch Hổ ở phía sau tử minh Thần Long đuổi theo không buông, vì thực lực bản thân cường hãn khiến cho hắn đuổi đến bất diệc nhạc hồ, Phong Nhận,
Thủy Kiếm thay nhau ra trận. Nếu không đem Thần Long đánh bại, hắn thề
không bỏ qua.
Tử minh thần long phản ứng càng ngày càng chậm,
Ngưng Sương lúc này mới ý thức được thú hoàng cường đại, tại đây dưới
tình huống không dựa vào Xích Viêm, nội trong trăm chiêu nàng sẽ thua
Bạch Hổ .
Ngưng Sương cau mày, hướng Bạch Hổ kêu lên: “Tiểu Lão Hổ, ngươi đã không chịu đi vào khuôn khổ, vậy ta đây sẽ không khách khí.”
Hai tay kết ấn, một đám hỏa diễm màu tím nho nhỏ xuất hiện tại đầu ngón tay của nàng. Nàng hừ lạnh một tiếng, tử diễm nhanh chóng lớn mạnh, hóa
thành một cái Hỏa Long hướng Bạch Hổ đánh tới.
Cùng lúc đó,
Phượng Ngâm kiếm một tiếng hét lớn, hoa hoa lệ lệ chặt đứt thủy kiếm của Bạch Hổ đang tập kich tử minh thần long. Dưới ánh mặt trời kéo theo một đạo ánh sáng nóng bỏng, giống như thải hồng phía chân trời.
Phượng Ngâm kiếm phát ra cường đại sát ý khiến đáy lòng Bạch Hổ sinh ra cảm
giác nguy hiểm, nó thu hồi sự không chút để ý lúc trước, cẩn thận quan
xát trong chốc lát.
Ai ngờ Ngưng Sương lại thu hồi Phượng Ngâm
kiếm, để cho Tử Liên thần hỏa hóa thành Hỏa Long trên không trung cùng
Bạch Hổ đối chiến .
Thấy Ngưng Sương thu hồi thanh kiếm khiến nó
sợ hãi kiếm, gánh nặng trong lòng Bạch Hổ liền được giải khai. Ai ngờ
hắn còn chưa kịp thở, thì lại gặp được một hỏa long mang theo vạn quân
khí thế mà đến , Bạch Hổ đột nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Chỉ nghe ‘ xích ’ một tiếng, màu lông thuần trắng của Bạch Hổ dính vào
điểm điểm hỏa tinh, mùi cháy khét theo gió phiêu tán ra . Bạch Hổ vẫn
luôn coi trọng bề ngoài, nên lúc này ánh mắt màu hổ phách của nó thoáng
chốc phủ lên một tầng khát máu, nó cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm
Ngưng Sương rống giận: “Nhân loại đáng chết, bổn hoàng muốn đem ngươi
băm thây vạn đoạn.”
Nói là thế, nhưng nó lại không có đối với
Ngưng Sương phát động công kích, trái lại là ở trên cỏ lăn lộn. Sau đó
lại nhảy vào trong hồ, nhưng hoả trên người không chỉ có không có bị dập tắt, ngược lại là lấy tốc độ lửa chảy lan đồng cỏ nhanh chóng lan khắp
toàn thân.
Ngưng Sương nhìn nó, trên gương mặt vẽ ra một chút ý
cười, trêu tức nói: “ chiêu này của ta gọi là hỏa thiêu lão hổ, tư vị
như thế nào?”
Ánh mắt Bạch Hổ phẫn hận nhìn chằm chằm Ngưng
Sương, nó cũng không có lực phản bác, ngọn lửa này giống như là có linh trí vậy đem lông mao toàn thân nó, nơi này một chút nơi kia một chút
đốt sạch hoàn toàn.
Bạch Hổ đột nhiên sinh lòng hối hận, sớm biết nhân loại đáng chết này khó dây dưa như thế, hắn liền mặc nàng muốn ở
chỗ này làm gì thì làm, chính mình tội gì phải chạy đến đây tìm tai họa! Giờ thì tốt rồi, Bạch Hổ hoàng ngạo thế đại lục ,rốt cuộc biến thành
một con hổ nướng rồi !
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” giọng nói của Bạch hổ tuy rằng có chút cực kỳ tức giận, nhưng khí thế lại yếu đi mấy phần.
Ngưng Sương ngạo nghễ nhìn Bạch Hổ một khắc trước còn hùng hổ dọa người , không khỏi cảm khái, quả nhiên là cường giả vi tôn!
Chỉ cần ngươi đủ cường đại, đại địa ( khắp nơi, cả vùng đất) cũng sẽ phải ở dưới chân ngươi run sợ
“Ta nói, chỉ cần ngươi và ta ký khế ước, ta liền dập tắt hỏa diễm trên
người ngươi, đây chính là thần hỏa đỉnh cấp, ngoại trừ ta ra không ai có khả năng dập tắt.” Quan sát cẩn thận vẻ mặt của Bạch Hổ, Ngưng Sương
tiếp tục hù dọa nói: “Ngươi hẳn là nên biết, hỏa diễm này không chỉ có
thể cháy hỏng da lông của ngươi, mà thậm chí còn có thể đả thương thần
hồn của ngươi, thẳng đến khi phi hôi yên diệt mới thôi.”
Lấy tu
vi của Bạch Hổ, Tử Liên thần hỏa nhiều nhất cũng chỉ đốt được một thân
da lông của nó mà thôi, ngược lại là nếu như nó không quan tâm, Ngưng
Sương căn bản không có cách nào thắng được nó.
Đúng là nàng có
suy nghĩ này, Ngưng Sương vừa muốn thử dùng một chút công tâm kế, nếu
như không thành, cũng đành chỉ phải mượn thực lực của Xích Viêm .
Bạch Hổ quan sát thân thể bị cháy đến khó coi, trong mắt thoáng qua một đạo
tinh quang, “Ta đồng ý, kính xin chủ nhân xinh đẹp trước dập tắt hỏa
diễm trên người của ta.”
Bạch hổ đột nhiên biến chuyển khiến
Ngưng Sương sinh lòng nghi ngờ, bởi vì có Xích Viêm làm lá bài tẩy, nên
nàng thật cũng không quá lo lắng, lúc này nàng thu hồi Tử Liên thần hỏa.
Cảm thấy hỏa diễm trên người biến mất, Bạch Hổ xoay người nhảy lên, thân
hình hóa thành một cổ gió nhẹ trốn đi, trong nháy mắt liền biến mất.