Ngưng Sương giận quá hóa cười, linh trí của Thú Hoàng quả nhiên là không thể
khinh thường, cư nhiên dám lừa gạt nàng! Vậy thì ta liền vờ tha để bắt
thật, xem một chút chúng ta rốt cuộc cờ người nào cao hơn một chiêu!
Trong không khí vẫn còn tản ra mùi cháy khét, Ngưng Sương men theo mùi một
đường đi tìm, sau khi đi được một đoạn, mùi lại biến mất vô tung.
“Xích Viêm, ngươi có thể cảm ứng được nó đang ở nơi nào không?” ánh mắt Ngưng Sương sáng ngời tràn đầy hưng phấn, ta cũng không tin tiểu lão hổ ngươi có thể chạy thoát được lòng bàn tay của ta.
“Sương, nó nhưng là
thượng cổ huyết mạch thần thú —— Bạch Hổ, chỉ là trong cơ thể nó có
phong ấn, cho nên huyết mạch mới không thể thức tỉnh. Nhưng nó hiện tại
cũng đường đường là thú hoàng, Đại lục cao cấp tồn tại, trừ bỏ uy áp
huyết mạch, ta cũng không thể làm gì được nó.” Dừng chốc lát, Xích Viêm
đột nhiên nâng lên một nụ cười vui vẻ, “Sương, Tử Liên thần hỏa của
ngươi hình như là khắc tinh của nó.”
Giống như là không có nghe
ra trong giọng nói của Xích Viêm có ý trêu đùa, Ngưng Sương quan tâm lại là một câu nói khác của Xích Viêm .”Bạch Hổ là Thượng Cổ Thần Thú? Vì
sao Xích Viêm còn có thể đối với nó gây uy áp?”
Dường như biết
trong lòng Ngưng Sương có ghi hoặc, Xích Viêm tự nhiên cười nói: “Sương, là ai nói cho ngươi biết ta là Thượng Cổ Thần Thú? Mặc dù ta xác thực
không có nhớ rõ chính mình là ai, nhưng ta tuyệt đối không phải là
Thượng Cổ Thần Thú!”
Ngưng Sương trầm tư một lát , dường như Minh Huyễn cũng chỉ nói hắn có thể là Thượng Cổ Thần Thú!”Vậy ngươi là cái gì?”
“Ta nha! Là sinh mạng cùng hưởng với ngươi, linh hồn tương khế, đời đời
kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách . . . Người!” giọng nói vui vẻ của
Xích Viêm trực tiếp truyền vào đáy lòng của Ngưng Sương, Ngưng Sương dù
có nhiều nghi vấn hơn nữa, cũng chỉ có thể thôi.
Ai ngờ Xích Viêm lại truyền tiếp ra một tiếng thở dài sâu kín: “Sương, chung quy có một
ngày, ta và ngươi cũng sẽ biết được ta rốt cuộc là ai!”
Đối với
đồng bạn của mình lai lịch thần bí, Ngưng Sương đã sớm tập mãi thành
thói quen. Nhưng Xích Viêm thở dài lại khiến cho Ngưng Sương không biết phải làm sao, nàng chống đỡ được Xích Viêm dịu dàng, khí phách, thậm
chí là làm nũng với nàng, nhưng duy chỉ chống đỡ không được Xích Viêm
thương cảm như vậy.
“Ừm! Chung quy sẽ có một ngày sương mù bị đẩy ra để thấy trời xanh.” Ngưng Sương vừa như an ủi Xích Viêm, cũng vừa
tựa như an ủi chính mình.
“Tốt lắm, giúp ta tìm Bạch Hổ đi!”
Ngưng Sương không muốn Xích Viêm rơi vào những thứ hỗn loạn xa xa trong suy nghĩ kia, nàng vội vàng đổi chủ đề.
Xích Viêm trầm mặc một
lát, dừng một lúc lâu, mới lên tiếng.”Sương, trong vách đá đằng sau thác nước chắc có một động phủ, khí tức của Bạch Hổ chính là từ chỗ đó
truyền ra.”
Khuấy động thác nước chẳng khác nào là tự khai, nhảy, bay , lặn xuống dưới, Ngưng Sương tự hỏi Bạch Hổ là làm như thế nào mà
có thể vô thanh vô thức xuyên qua tầng tầng màn nước tiến vào động phủ?
Buông ra thần thức, trải qua cẩn thận điều tra, Ngưng Sương xác định đường
tắt duy nhất tiến để vào động phủ chính là xuyên qua thác nước. Mặc dù
không biết Bạch Hổ rốt cuộc là làm như thế nào xuyên qua thác nước,
nhưng nhìn cũng biết Bạch Hổ không phải là tầm thường.
“Băng
phong tuyết vũ!” Theo một tiếng than nhẹ của Ngưng Sương, một chút lam
quang tự trong lòng bàn tay của nàng xông ra, nhiệt độ chung quanh đột
nhiên giảm xuống không ít. Trên bầu trời tung bay một chút bông tuyết,
nước đang chảy dần dần dừng lại tạo thành một cái bình phong trong suốt.
Ngưng Sương lộ ra một nụ cười hài lòng, nhưng tươi cười còn chưa hoàn toàn mở ra, thì liền bị một màn trước mắt làm cho chấn động đến ngây người.
Bình phong trong suốt vừa mới thành hình đã bị vỡ tung , nước lao nhanh chảy xuống dưới, Ngưng Sương liền thử lại mấy lần, nhưng lần nào cũng vậy,
cuối cùng nàng đành chấp nhận thất bại.
Đây chính là nước, nước
nhu nhược, nhưng chỉ cần thiên thời, địa lợi phối hợp thỏa đáng, liền
chính mình cũng có thể bẻ gãy nghiền nát, lực lượng kinh khủng vạn
người không thể khai thông. Đây chính là thiên nhiên, quỷ thần thiên
nhiên khó lường!
Hôm nay, chỉ một đạo thác nước, liền đã cản trở bước chân nàng tiến tới.
Nghĩ đến Minh Huyễn từng nói những thứ như một tay trở mình, một tay che
mưa, ngăn cản Trường Giang, dời núi lấp biển, viễn cổ đại năng.... Ngưng Sương liền rõ ràng nhận thức được chính mình là nhỏ bé như vậy, so với
cường giả chân chính, nàng giống như đom đóm so với ánh trăng, vốn là
không thể so sánh!
Vào lúc này, sau khi chân chính thấy được
thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, nàng liền hiểu rõ, ban đầu Mặc Nhiễm nói nàng cũng chỉ là hạt cát nho nhỏ, tuyệt không phải nói ngoa.
Nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy buông tha, đem công pháp chính minh tu
luyện cẩn thận tìm lại lần nữa. Đột nhiên, nàng nhớ tới trong ‘thần
thiên quyết’ có ‘ quang chi dực ’, nghe nói luyện đến cấp bậc cao nhất
sẽ có mười hai cánh chim trong suốt xuất hiện ở phía sau lưng.
Ngưng Sương không biết trong sách nói có phải thật hay không, nhưng hiện tại
nàng đã luyện được bốn cánh chim, có chức năng phi hành, phòng ngự, và
ẩn núp.
Buông ra thần thức, sau khi đem chu vi hơn mười dặm quét nhìn một lần, Ngưng Sương mới yên tâm thi triển quang chi dực.
Trong phút chốc, vạn đạo kim quang chậm rãi dâng lên ở chung quanh Ngưng
Sương, đem nàng bao lại, sau đó, bốn cánh chim trong suốt lóe ra nhàn
nhạt kim quang xuất hiện ở sau lưng nàng. Cánh xòe ra, một đoàn kim
quang chung quanh Ngưng Sương chậm rãi dâng lên, bay qua hồ nước hướng
thác nước đánh tới.
Trong lòng Ngưng Sương mang theo lo lắng thấp thỏm nhắm hai mắt lại, nàng đã từng mấy lần cố gắng xuyên qua thác
nước, nhưng thác nước mạnh mẽ thủy thế không lưu tình đem nàng bắn ra.
Nàng âm thầm cầu nguyện, duy nguyện lần này đạt được ước muốn!
Thời gian từng chút chậm rãi trôi qua, Ngưng Sương cảm giác hai chân như
muốn dính luôn vào đất mới mở mắt ra, nhất thời mừng rỡ như điên. Đập
vào mi mắt là trái phải một cái cửa động như nhau, thì ra là quang chi
dực đã vô thanh vô thức xuyên qua thác nước.
Quả nhiên, ở cửa
động liền cảm ứng được khí tức mạnh liệt của Bạch Hổ, lợi dụng quang chi dực, Ngưng Sương lặng yên không tiếng động ẩn núp ở sau cửa động bên
cạnh cự thạch. Sau đó thả ra rất nhiều Tử Liên thần hỏa, hỏa theo cửa
động một đường lan tràn vào bên trong.
Kiên nhẫn chờ đợi trong
chốc lát, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm tức giận xen lẫn sợ hãi
của Bạch Hổ hô lên, “Nhân loại hèn hạ, nhân loại vô sỉ, trừ gương mặt
lớn lên xem như có thể chấp nhận được ra, thì còn lại, ngươi một không
mông hai không ngực, bản đại gia đầu óc hư mới cùng ngươi ký khế ước
đấy. . .”
Lời ấy vừa nói ra, ba người Xích Viêm, Phượng ngâm cùng Minh Huyễn hung hăng run rẩy, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Ngưng
Sương, nhìn ý cười của nàng trong nháy mắt đen lại.
Sắc Hổ, là thật là cường đại a!
Ngưng Sương trầm mặt, không biến sắc gia tăng Tử Liên thần hỏa, chỉ qua một
lát, mùi cháy khét nồng đậm bay ra. Ngưng Sương lộ ra một nụ cười tà tà, “Hừ! Sắc hổ, xem cô nãi nãi ngươi có đem ngươi thiêu đến da tróc thịt
bong hay không?!”
“Chủ nhân, cứu mạng a!” Dưới tình thế cấp bách, Bạch Hổ không thể không cắn răng nghiến lợi kêu ra một tiếng chủ nhân.
Ngưng Sương cười lạnh, trên đời sao lại có Thượng Cổ Thần Thú vừa háo sắc vừa vô sỉ như vậy? Thế giới rất lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ.”Tiểu Lão Hổ, ta không phải là chủ nhân của ngươi, giống như ta vậy, vừa không có mông lại không có ngực, nơi nào có tư cách làm chủ nhân của đương lão
nhân gia ngài a!”
Nghe ra trong giọng nói của Ngưng Sương lạnh
nhạt, Bạch Hổ bị dọa sợ, nhưng, đáng chết! Hôm nay nó bị nước đổ vào đầu rồi, tự dưng lại đi trêu chọc cái vị ôn thần này làm chi!
“Chủ
nhân, là tên khốn kiếp nào chê bai ngài như vậy?, ngài nhưng là nữ thần
trong lòng của tiểu nhân a! Hoa vi dung, nguyệt vi mạo (diện mạo như hoa như trăng), ; băng cơ ngọc cốt (thanh cao thoát tục); phiên nhiên như
tiên (nhẹ nhàng, uyển chuyển như tiên). Tiểu nhân đối với ngài kính
ngưỡng giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt. . .
Có thể cùng ngài khế ước, là phúc khí tiểu nhân phải tu luyện mấy đời mới có được! Ngài nhưng là đã đáp ứng cùng với ta khế ước, ta bất quá chỉ
là về nhà thu thập một phen hành lý, ngài cũng không thể không quan tâm
ta a!” Bạch Hổ vừa nói vừa ô ô nức nở, bị người không biết nhìn thấy,
còn tưởng rằng nó bị thiên đại uất ức.
Tình cảnh này, bất luận là Ngưng Sương hay là ba người Xích Viêm, cũng cả kinh nửa ngày không ngậm miệng được. Đối với năng lực ứng biến của nó bội phục sát đất, quả
nhiên, không có vô sỉ nhất chỉ có vô sỉ hơn!
Nhất là Minh Huyễn,
thẳng thắn than thở, vạn năm thời gian, thế sự xoay vần, liên ngay
cả thượng cổ thần thú cũng tu luyện được chiêu biết co biết dãn như
vậy!