Hết thảy sau khi chuẩn bị ổn thỏa xong, nàng lập tức điều chỉnh tốt trạng
thái của mình, thả ra tinh thần lực bắt đầu quan sát bốn quang cầu bên
trong đan điền, cẩn thận đem các quang cầu đến gần với nhau.
“Nha đầu, trước đem hỏa nguyên tố cùng quang nguyên tố dung hợp, sau đó đem
băng nguyên tố cùng ám nguyên tố dung hợp, cuối cùng mới có thể đem hai
quang cầu dung hợp thành một.” Minh Huyễn dùng tinh thần lực dò xét
tình huống bên trong cơ thể của Ngưng Sương, đúng lúc lên tiếng chỉ đạo
nói.
Ngưng Sương theo lời mà làm, quả nhiên hai loại nguyên tố
không bài xích nhau rất nhanh liền tới gần nhau, nàng không thể không
thừa nhận, cái này so với nàng lỗ mãng đem bốn loại nguyên tố cùng nhau
dung hợp tỷ lệ thành công lớn thêm không ít.
Cuối cùng, bốn quang cầu biến thành hai quang cầu, nhưng hai quang cầu này lại mỗi quang cầu chiếm cứ một góc trong đan điền, gay gắt bài xích lẫn nhau. Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là gia tăng tinh thần lực, từ lúc tinh thần
lực gia tăng, hai quang cầu từ từ phân ra một luồng ánh sáng thật dài,
hai luồng ánh sáng dưới tình huống bị tinh thần lực cường đại áp chế, từ từ đến gần nhau, cuối cùng hòa làm một thể.
Mắt thấy có hi vọng
thành công, khóe môi Ngưng Sương không khỏi hiện lên một nụ cười nhẹ.
Không ngừng lặp đi lặp lại vài lần như vậy, nàng phát hiện muốn dung hợp hai loại nguyên tố đối lập này là không thể nóng vội, nếu không rất có
thể khiến cho nguyên tố bạo động, chỉ có thể chậm rãi đem từng sợi ánh
sáng tách rời rồi dung hợp, quá trình chậm rãi như vậy chính là vô cùng
tiêu hao tinh thần lực.
Hiện tại Ngưng Sương rõ ràng cảm thấy
tinh thần lực của chính mình đang nhanh chóng bị xói mòn, nàng xoa xoa
mồ hôi trên đầu, nội tâm thấp thỏm lo âu. Quang cầu đã dung hợp được gần một nửa, nhưng tinh thần lực cũng đã xói mòn hơn phân nửa, cứ tiếp tục
như vậy, sợ rằng tinh thần lực của nàng sẽ không chống đỡ được đến lúc
dung hợp hoàn thành. Đã dung hợp được một nửa quang cầu cũng không thể
dừng lại, nếu không nhất định sẽ dẫn tới nguyên tố bạo động, vậy nàng
tất cũng phải bạo thể mà chết.
Trước mắt cũng chỉ có thể đi một
bước nhìn từng bước, dù sao quá trình dung hợp cũng coi như thuận lợi,
cũng không có xảy ra phản ứng gì bất thường, chỉ cần cắn chặt hàm răng,
chống được đến cuối cùng thì mọi sự liền đại cát.
Mắt thấy quang
cầu dùng hợp càng lúc càng lớn, y phục trên người Ngưng Sương sớm đã bị
ướt đẫm mồ hôi. Tinh thần lực tiêu hao khiến cho nàng cảm thấy linh hồn
như bị xé rách, đầu choáng váng càng lúc càng lợi hại. Chỉ kém một chút
cuối cùng nữa thôi, nhất định nàng phải chịu đựng!
Minh Huyễn
đứng ở một bên nhìn Ngưng Sương sắc mặt khổ sở cùng bộ dáng mồ hôi lạnh
to như hạt đậu chảy xuống, trong lòng cũng là thấp thỏm lo lắng, tại lúc tinh thần lực của Ngưng Sương sắp khô kiệt, hắn liền đem một viên ngưng thần đan đút cho nàng, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng mà
thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Ngưng Sương ngày càng
tái nhợt, Minh Huyễn tim cũng nhảy lên cổ họng, tuy rằng hắn đối
với lần dung hợp nguyên tố này của Ngưng Sương là tràn đầy lòng tin,
nhưng từ trước tới giờ hắn cũng chưa thấy qua có người thành công.
ầm ầm. . .
Theo cấp độ tiến giai phong bạo ánh sáng bao quanh, ánh sáng tiến giai bao
phủ từ trên đỉnh đầu, thẳng tới khi lan tràn đến lòng bàn chân ở dưới
đất.
Trên đỉnh đầu Ngưng Sương lập tức xuất hiện một vòng ánh sáng hồng sắc tượng trưng cho tinh huyền sư vây quanh
Nhìn thấy Ngưng Sương thành công lên cấp, Minh Huyễn thở phào một hơi, nha đầu này, cuối cùng cũng dung hợp thành công.
Lại đợi thêm một lát, nhưng vẫn chưa thấy Ngưng Sương mở mắt ra, Minh Huyễn liền tiến lên dò xét hơi thở của nàng, sau đó lại dò xét mạch đập của
nàng, hắn không khỏi cau mày suy ngẫm, nếu như đã thành công dung hợp,
làm sao lại không thấy nha đầu này tỉnh lại đây? Thấy hơi thở của nàng
thập phần ổn định, Minh Huyễn ngược lại cũng không phải là quá lo lắng.
Khi Ngưng Sương tỉnh lại, đã là ba ngày sau, hồi tưởng lại lần dung hợp
nguyên tố này, lúc quan trọng nếu như không phải Minh Huyễn đút cho nàng một viên ngưng thần đan, sợ rằng nàng sẽ phải bạo thể mà chết. Một màn
nguy hiểm này, hiện tại nghĩ lại, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Dùng thời gian vài ngày để củng cố tu vi, Ngưng Sương lại phát hiện sau khi trải qua dung hợp nguyên tố, tùy theo ý niệm của nàng, nàng có thể hợp làm
một thể, đồng thời cũng có thể tách ra riêng rẽ. Sự phát hiện này làm
nàng vô cùng hưng phấn, như vậy về sau khi đi ra ngoài, mình có thể lấy
một loại nguyên tố thuộc tính bất kỳ nào đó đối phó người. Cảm thấy
huyền thú trong quả trứng màu vàng muốn phá xác đi ra, nàng liền lấy một bộ sách luyện đan, ở một bên chờ đợi canh trừng.
Ở đáy vực ba
năm, trừ bỏ Minh Huyễn ra, nàng còn chưa có tiếp xúc qua vật nhỏ còn
sống khác. Minh Huyễn thủy chung tự cho mình là lão tiền bối, hơn nữa
hắn luôn bận tu luyện ngưng thực hồn thể. Nếu như có thêm một tiểu manh
thú, ngoài tu luyện ra ít nhất nó có thể bồi bồi mình nói chuyện, đúng
là chuyện tình đáng để mong chờ.
Quả trứng khổng lồ hơi phồng lên sau đó lại co rúc lại, cứ liên tục vừa giãn vừa co như vậy, các khe
rãnh ở vỏ trứng càng ngày càng rộng, phóng xuất ra ánh sáng màu vàng
cũng càng ngày càng thịnh, đến cuối cùng, toàn bộ không gian cũng bị ánh sáng màu vàng chói mắt bao phủ.
Ngưng Sương ánh mắt không chớp
nhìn chằm chằm quả trứng khổng lồ, không dám bỏ qua một chút biến hóa
nho nhỏ nào. Nàng có thể cảm thấy rõ ràng bên trong có một cổ năng lượng đang ngoan cường đánh thẳng vào vỏ trứng, mặc dù là luôn thất bại,
nhưng là cỗ năng lượng kia vẫn luôn không có buông tha, ngoan cường
không ngừng lặp đi lặp lại hành động của mình.
Cứ lặp đi lặp lại
như vậy, cái khe ở vỏ trứng càng ngày càng rộng, mắt thấy tình thế đang
rất tốt, lại đột nhiên trở nên yên lặng, hình như là đang chuẩn bị đánh
một kích cuối cùng .
“Phanh. . . . . .”
Vỏ trứng bị phá
ra, ánh sáng màu vàng chói mắt hóa thành từng vòng sáng nhanh chóng
khuếch tán, quả trứng màu vàng chia năm xẻ bảy, sau đó từng mảnh vụn vỏ
trứng nhanh chóng bị hòa tan, hóa thành từng đạo năng lượng màu vàng
hướng về giữa đoàn ánh kia vọt tới.
Sau khi đoàn ánh sáng cắn
nuốt năng lượng màu vàng kia, ánh sáng phát ra càng lúc càng chói mắt,
ánh mắt của Ngưng Sương bị thứ gì đó đâm vào không mở ra được , chỉ có
thể nhắm mắt lại thông qua thần thức tới điều tra tình huống bên trong.
“Chủ nhân.”
Đang lúc nàng nhắm mắt lại, buông ra thần thức điều tra thì một giọng nói non nớt vang lên.
Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt nhìn, sau khi ánh sáng màu vàng chậm rãi tiêu tán, đập vào vào mắt nàng là một con tiểu thú kỳ quái, nên nói như thế
nào đây?
Đầu của nó giống như Kỳ Lân, một đoàn hỏa diễm xích hồng bao quanh, bụng thì giống như sư tử, dưới bụng lại sinh ra kim long ngũ trảo, hai con mắt màu vàng lóe ra kim quang thần thánh, bộ lông dài mềm mại trơn mượt màu vàng, còn có một đôi cánh màu vàng, chỉ là lúc này
hơi chút thu nhỏ, thoạt nhìn, rất cao quý, khí thế
“Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?” đáy lòng Ngưng Sương rung động không thua gì
lúc nàng biết thuộc tính nguyên tố của chính mình, huyền thú vừa sinh ra đã có thể nói chuyện , đó không phải là huyết mạch thượng cổ thần thú
hay sao?
Tiểu thú gật đầu một cái, “Đúng, chủ nhân! Chẳng qua
hình như ta bị mất rất nhiều trí nhớ, thậm chí còn không biết mình là
ai?” đáy mắt tiểu thú lướt qua sắc thái mê mang.
Ngưng Sương cố
đè xuống đáy lòng không thể tưởng tượng nổi, ôm lấy nó an ủi: “Yên tâm
đi! Theo sự phát triển của ngươi, ngươi nhất định có thể tìm lại trí nhớ đã mất. Ta thấy ánh mắt của ngươi giống như ánh mặt trời sáng chói,
trên đầu lại có hỏa diễm kỳ lân, vậy ta liền gọi ngươi là Xích Viêm,
được không?”
Kim quang trong mắt tiểu thú chợt lóe, gật đầu liên
tục, sau đó nằm ở trong ngực Ngưng Sương an tĩnh ngủ thiếp đi, hình như
mới vừa rồi để phá xác ra nó đã hao phí tất cả tinh lực.
Ngưng Sương đem Xích Viêm ôm tới cho Minh Huyễn nhìn, nghĩ đến hắn có thể biết lai lịch của nó.
Minh Huyễn quan sát trong chốc lát, rồi mới uể oải lắc đầu, đáy lòng liền
thở dài liên tiếp, nha đầu này, đụng phải đều là những thứ quái thai a.
Đầu tiên là chính mình, sau đó là quyển công pháp kỳ quái kia, lần này lại
là thượng cổ thần thú không biết chủng loại, ở địa phương ngăn cách với
nhân thế như này , nàng đã có thể trêu chọc tới nhiều chuyện như vậy,
nếu là đi ra ngoài, còn không biết gây ra bao nhiêu chuyện đâu .
Thật ra vào lúc này hắn đã quên mất rốt cuộc là ai trêu trọc ai? Là ai đã đề nghị Ngưng Sương đi nhặt quả trứng kia về?
Thấy Minh Huyễn cũng không biết, Ngưng Sương ngược lại không phản đối, dù
sao lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã thích vật nhỏ này, ánh mắt của nó
màu vàng giống như một dòng nước xoáy, tựa như có thể dẫn dắt tinh thần
của nàng. Lúc này, nàng còn không biết giữa bọn họ đã ký kết khế ước bổn mạng đâu.
Nàng còn cho là lúc Xích Viêm ra đời, người đầu tiên nó nhìn thấy là nàng, cho nên mới gọi là nàng chủ nhân.
“Vậy nó có thể dẫn chúng ta rời đi nơi này không?” Ngưng Sương nhìn đôi cánh của Xích Viêm, hẳn là nó có năng lực phi hành, liền thử hỏi.
Minh Huyễn lần nữa lắc đầu, “Nó còn quá nhỏ, ngươi muốn nó dẫn ngươi bay lên vách đá này, ít nhất ngươi phải đợi đến lúc nó hóa hình, thực lực của
thượng cổ thần thú tuy rằng rất cường hãn nhưng trưởng thành rất chậm,
đợi nó còn không bằng ngươi tự mình tu luyện thực tế hơn.”
Minh Huyễn cũng không phải là vì muốn đả kích nàng mới nói như vậy, điều hắn nói đều là thật, theo thiên phú của Ngưng Sương, nhiều nhất chỉ cần
mười năm thời gian là nàng có thể rời đi nơi này. Mà muốn Xích Viêm hóa hình, dưới tình huống không đủ tinh hạch huyền thú để cắn nuốt, rất có
thể cần tới mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm.
Vẻ mặt Ngưng Sương ảm đạm đi mấy phần, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, mình tại sao có thể sinh ra tư tưởng ỷ lại như vậy đây? Nếu nhwu vậy tu vi của mình làm sao có thể
tiếp tục tiến bộ được đây?
Sau khi thu xếp xong cho Xích Viêm,
Ngưng Sương liền chuẩn bị dược liệu luyện đan, lần này nàng muốn luyện
trừ bỏ tử phủ kiền khôn đan ra, còn muốn chuẩn bị thử luyện chế thánh
cấp vô cực dịch cân đan. Trải qua lần dung hợp nguyên tố này, lại ăn
ngưng thần đan, bây giờ tinh thần lực của nàng mạnh lên rất nhiều, coi
như luyện chế thánh cấp đan dược cũng có mấy phần tự tin.
Minh
Huyễn từng nói, Tử Liên thần hỏa chính là thiên hỏa hảo diễm đỉnh cấp.
Là thần hỏa có biết bao nhiêu luyện đan sư, luyện khí Sư tha thiết ước
mơ . hỏa diễm cao cấp, đối với luyện đan cũng là làm ít công to .
Lấy dược liệu ra, ấn xuống từng thao tác luyện đan, đối với mỗi một chi
tiết nàng đều gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Vì vậy, tỷ lệ nàng luyện thành
đan dược cực cao.
Mặc dù lúc trước nàng chỉ luyện chế qua linh
đan cấp thấp, nhưng cũng khiến cho Minh Huyễn kinh thán không thôi, hắn
gọi thẳng nàng là tiểu yêu nghiệt, chính là từ nhỏ đã rất đả kích người rồi.
Thế giới này Luyện Đan Sư đều có được địa vị rất cao, hơn
nữa giá tiền dược lại rất đắt, cũng là bởi vì tỷ lệ thành công quá thấp. Nếu như ai cũng đều giống nàng tỷ lệ thành công cao như vậy, đan dược
kia đã sớm bán thành rau cải trắng rồi.
Mặc dù thủ pháp luyện đan đã tương đối quen thuộc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên luyện chế
thánh đan, nàng không thể không trút xuống nhiều tâm tư một chút.
Cảm giác trong cơ thể mình huyền lực cùng tinh thần lực giống như nước
chảy tràn vào dược đỉnh, Ngưng Sương không khỏi không cảm khái, việc
này thật không phải là người làm. Nếu như không phải huyền lực trong cơ
thể nàng mênh mông như biển, tinh thần lực cũng là dồi dào, sợ rằng khó
có thể kiên trì nổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dù cho nàng có lấy tử phủ kiền khôn đan để củng cố huyền lực, nhưng lúc này Ngưng
Sương vẫn hiện lên vẻ mỏi mệt.
Lại đợi thêm hai canh giờ, mùi
thuốc nồng đậm thoáng chốc tràn ngập toàn bộ không gian. Đan thành! Xích Viêm đột nhiên mở mắt ra, một vệt kim quang bắn ra tán loạn.
Ngưng Sương thu hồi hỏa diễm, nắp đỉnh chậm rãi bay lên, mấy đạo kim quang từ bên trong đỉnh hướng bốn phương tám hướng phun ra.
Mùi vị này, thật là rất thư thái, xem ra vị chủ nhân nó tìm rất đúng.
Thân hình Ngưng Sương như gió, đem đan dược cầm tới trong tay. Đan dược to
cỡ hạt ngân hạnh (*), toàn thân mượt mà, được ánh sáng màu vàng bao
quanh. Đếm, toàn bộ có tám viên vô cực dịch cân đan, nhưng đáng tiếc
chất lượng chỉ là Trung Phẩm.
Thấy Ngưng Sương đem kim đan thu
sạch vào bình ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn của Xích Viêm liền xụ xuống, hai ánh mắt kim quang lấp lánh hiện lên mấy phần khát vọng.
Ngưng Sương mỉm cười nhìn vẻ mặt khát vọng của nó, dịu dàng hỏi: “Xích Viêm, ngươi muốn?”
Xích Viêm chợt gật đầu một cái, cái lưỡi phấn hồng còn liếm liếm môi, trong
cổ họng còn không ngừng phát ra thanh âm nuốt nước miếng.
Nhìn
thấy nó như vậy, Ngưng Sương cười đem bình ngọc ném cho nó, thật là kế
hoạch tính trước luôn không theo kịp biến hóa, xem ra chính mình về sau
phải càng chăm chỉ luyện đan rồi.