Thời gian qua nhanh như bóng câu qua khe cửa, trong nháy mắt, năm năm đã
trôi qua , Xích Viêm lúc trước chỉ lớn cỡ bàn tay tiểu bất điểm hiện tại đã lớn lên, trở thành manh thú vô địch đáng yêu.
Sau khi ăn vô số đan dược của Ngưng Sương, thực lực của nó cũng nhanh chóng tiến bộ.
Thân là huyền thú quang minh hệ hiếm thấy, chiêu thức lợi hại nhất của nó là quang minh tịnh hóa thuật. Nó có một đôi mắt thuần khiết, có thể nhìn
thấu tất cả bản chất của sự vật.
Ngưng Sương đã đột phá cửu tinh
thiên huyền sư, nhưng đáng tiếc nàng vẫn chậm chạp không thể đột phá
huyền thánh, năm năm qua, nàng không để cho chính mình có chút lười
biếng, lại thêm sau khi dung hợp nguyên tố cùng với đan dược phụ trợ thì thiên phú của nàng lại càng thêm cường hãn,.
Cho dù là Minh
Huyễn cũng không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa, ít nhất lúc mới
gặp nàng, nàng chỉ là con kiến nhỏ, hiện tại đã trưởng thành thành một
con gián.
Ngưng Sương biết rõ, hiện tại nàng thiếu chính là một cơ hội, dù sao huyền lực trong cơ thể đã sớm dư thừa.
Mấy ngày qua, nàng rời đi không gian, mang theo Xích Viêm ở đáy vực triển
khai lục soát tìm kiếm, nhưng vẫn không có đụng phải bất kỳ vật còn
sống nào.
Minh Huyễn từng nói, chiến đấu là phương pháp thăng cấp nhanh nhất, đặc biệt là sinh tử chiến.
Nhưng Xích Viêm trước mắt đánh không lại nàng, mà Minh Huyễn lại không muốn
cùng nàng đánh, nói là: đối chiến với người yếu, rất mất phong phạm của
cao nhân!
Nàng chỉ đành lùi lại mà tìm cách thứ hai, hi vọng có thể dựa vào ngộ đạo để tới đột phá.
Nhắm mắt lại, cảm thụ gió nhẹ nhàng lướt qua gò má, cây cỏ ung dung ở trong
gió nhảy múa, ánh nắng ấm áp chiếu vào vào trên da, nàng dần dần tiến
vào độ sâu suy tưởng.
Từng màn trong quá khứ hiện ra giống như
một thước phim đang chạy, thời điểm khi nàng còn là một đứa trẻ sơ sinh
có cuộc sống hạnh phúc, làm nàng thật lâu nhớ lại. Một màn kia chín năm
về trước, Tuyết di ngã trong vũng máu, mẫu thân ánh mắt tuyệt vọng, càng làm cho nàng khó có thể quên.
Cho dù chuyện đã cách nhiều năm như vậy, nhưng một màn kia đã khắc sâu vào đáy lòng của nàng.
Có cừu báo cừu, có ân báo ân. Thù, gấp mười lần hoàn trả, ân, hoàn lại gấp trăm lần!
Đau đớn khắc cốt ghi tâm cùng thù hận tràn ngập trong lòng, thoáng chốc,
khí thế trên người nàng đột nhiên biến hóa, gương mặt nhỏ xinh xắn dần
dần phủ lên một tầng sát khí.
Ngưng Sương đã chạm đến cánh cửa
đột phá, nhưng hình như nàng thiếu chút gì đó, mới khiến cho nàng làm
thế nào cũng không bước qua được cánh cửa kia.
Trên con đường tu
luyện, tối kỵ nhất là tham vọng quá cao, chỉ vì cái lợi trước mắt. Ngưng Sương hít thở mấy hơi thật sâu, để cho tâm chính mình dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong lúc suy nghĩ, luyện đan, lại ngộ đạo, một năm thời gian rất nhanh mà qua.
Mây trôi qua ánh trăng hé lộ, thấy vòng sáng màu xanh bao phủ trên đỉnh đầu tượng trưng cho huyền thánh . khóe môi Ngưng Sương hiện lên một nụ cười xán lạn, đôi mắt cũng loan thành hình trăng non lưỡi liềm, nhiều năm
chăm chỉ rốt cuộc cũng có hồi báo.
Rốt cuộc cũng có thể rời đi,
lúc này Ngưng Sương và Xích Viêm, Minh Huyễn không hẹn mà cùng nhìn lại
địa phương nơi bọn họ quen biết này, trong lòng đều có chút suy nghĩ
riêng.
Đi tới thế giới này mười ba năm, cuộc sống toàn bộ mười
năm đều là ở nơi này, tuy rằng là bị buộc bất đắc dĩ. Nhưng bọn họ đã có thói quen sống thanh tĩnh cùng an bình ở nơi này .
“Đợi một ngày nào đó, khi chúng ta mệt mỏi sự ồn ào của thế tục, thì chúng ta liền
trở lại này tu thân dưỡng tính, được không?” Lời nói vừa dứt, ba đôi mắt bèn nhìn nhau cười.
Minh Huyễn có một dạng bí thuật, gọi”thái
cực hư không trảm” , hắn đã sớm dạy cho Ngưng Sương rồi, chỉ là môn công pháp này cần phải đạt tới huyền thánh mới có thể sử dụng.
Đây là công pháp tương tự với công pháp thuấn di, chỉ là thuấn di là tuyệt kỹ
của cường giả thần cấp, còn chiêu thái cực hư không chảm này là dùng cho huyền thánh. Đây chính là tuyệt chiêu chạy trốn, mặc dù mỗi lần sử dụng cần cách năm ngày mới có thể dụng lại.
Ngưng Sương kết ra một
thủ ấn, vận chuyển huyền lực, theo bàn tay trắng nõn của nàng hướng vào
hư không chém, một đạo ánh sáng đen trắng xen kẽ hiện lên, bóng dáng của nàng liền biến mất tại đáy vực.
Nhìn cảnh sắc chung quanh, Ngưng Sương xác định chỗ này không phải khu rừng rậm nơi lúc trước Tần Trọng ngày đuổi giết nàng, lúc trước khu rừng rậm kia mặc dù liên miên bất
tận, nhưng ánh mặt trời lại thông suốt, trong lành mát mẻ rất hợp lòng
người. Mà trong rừng này tán cây che khuất bầu trời, đem ánh mặt trời
toàn bộ đều ngăn trở, ánh sáng vô cùng ít.
Hít một hơi thật sâu,
trong không khí còn xen lẫn mùi lá cây thối rữa , nhưng không ngờ Minh
Huyễn xưa nay có tính khiết phích cũng từ bên trong không gian đi ra.
Ánh mắt Minh Huyễn cũng là hết sức phức tạp, bị vây ở đáy vực vạn năm thời gian, hôm nay rốt cuộc có thể tái nhập nhân gian, nhưng đã sớm cảnh còn người mất. Khí thế bễ nghễ thiên hạ lúc trước đã đi xa, cố nhân lúc
trước cùng hắn chinh chiến thiên hạ chỉ sợ hiện tại cũng đã không còn ở
đây.
Không có tu vi thần cấp, liền không thể chống cự nổi sự ăn
mòn của năm tháng, năm tháng như thoi đưa, nhân vật đã qua chỉ sợ đều đã hóa thành tro bụi, biến mất ở trong dòng chảy lịch sử.
Hình như
cảm nhận được Minh Huyễn bi thương, Ngưng Sương cũng chỉ yên lặng đứng ở một bên, mặc dù Minh Huyễn chưa bao giờ cùng nàng nói qua về chuyện của hắn, nhưng Ngưng Sương biết, hắn ắt hẳn đã từng là một cường giả giống
như hòang đế, trên người mang vô số bí mật, nhưng chỉ cần hắn không nói, nàng cũng sẽ không chủ động đi hỏi , cho dù bọn họ có là châu chấu trên cùng một sợi thừng.
“Nhân Quả luân hồi, đã mất đi liền không thể lấy lại, thứ chúng ta có thể nắm trong tay chỉ có tương lai.” Đột nhiên Ngưng Sương liền toát ra một câu như vậy, thành công đánh tan bi
thương ở đáy lòng Minh Huyễn.
Minh Huyễn quan sát tiểu nữ tử mới
mười ba tuổi trước mắt này, gương mặt nhỏ nhắn còn chưa dứt nét ngây
thơ, ánh mắt sáng ngời cơ trí, ngây thơ cùng cơ trí, nhìn như cực kỳ mâu thuẫn, nhưng kết hợp ở trên người nàng cố tình lại hài hòa đến đáng
chết.
Chẳng lẽ do mẫu thân chết thảm cùng cuộc sống nơi đáy vực cô liêu, thúc đẩy nàng trưởng thành sớm?
Bỏ qua những cảm xúc vô vị kia, Minh Huyễn cùng Ngưng Sương bước lên một hành trình mới.
“Ngươi có thể nhận ra đây là nơi nào không?” Ngưng Sương biết thế giới này
cũng chỉ ngắn ngủn có ba năm lúc nàng còn là đứa bé sơ sinh, nàng biết
cũng chỉ có Hiên Viên đế quốc Hiên Viên Thành cùng ngoài thành Thúy
Phong lĩnh, chính là khu rừng rậm lúc trước bọn họ gặp nạn kia.
Minh Huyễn quan sát mảnh rừng rậm âm u, tựa hồ hắn đang cố gắng nghĩ lại.
“Nơi này có khả năng là phụ cận Phượng Dương đế quốc gọi là Mê Vụ sâm lâm,
ta nguyên bản cũng không phải là người trên phiến đại lục này, chỉ là ta bị cừu địch đuổi giết vừa vặn rơi xuống phụ cận nơi này, sau đó ta lại
bị cừu địch truy đuổi, sau khi bị đánh đến chỉ còn dư lại một sợi tàn
hồn ta mới chạy trốn tới đáy vực, chỉ có tảng đá ẩn chứa lượng lớn băng nguyên tố kia mới có thể bảo trụ thần hồn của ta. Về sau nữa, ta cảm
ứng được trên người ngươi có băng huyền lực mãnh liệt dao động, mới
hướng ngươi cầu cứu. Vạn năm qua, ngươi là người đầu tiên rơi xuống đáy
vực mà còn sống.” Minh Huyễn một hơi đem rất nhiều nghi vấn trong lòng
Ngưng Sương giải đáp.
“Mảnh rừng rậm này có thể có nguy hiểm không?” hiện tại điều Ngưng Sương quan tâm nhất chính là làm thế nào để đi ra ngoài.
“Nơi này vạn năm trước ngược lại không có huyền thú cường đại nào, chẳng
qua là địa phương này bị người bố trí huyễn trận, nhưng có Xích Viêm ở đây, tất cả đều không thành vấn đề.” Ánh mắt Minh Huyễn rực sáng, phải
biết rằng uy áp của Thượng Cổ thần thú, cũng không phải là điều huyền
thú bình thường có thể chịu nổi.
Như thế, trong lòng Ngưng Sương
liền đã quyết định chủ ý, nàng cần chiến đấu để tăng thực lực, sau khi
cấp Xích Viêm cường ngạnh cảnh cáo, nàng liền đổi giọng thương lượng với Minh Huyễn: “Ta muốn mình xông vào phiến rừng rậm này một lần, nếu như
không phải là đến thời khắc sinh tử, thì ngươi không nên ra tay, có được không?”
Ánh mắt nàng kiên định, đáy mắt Minh Huyễn thầm khen
một cái, nha đầu này, bất luận ở nơi nào cũng không có chút sơ xuất,
thật sự là hiếm thấy!
Minh Huyễn mặc dù đồng ý không giúp nàng ra tay, nhưng vẫn là đi ở bên người nàng, thỉnh thoảng giúp nàng chỉ điểm một hai.
Nha đầu này, mặc dù thiên phú biến thái, nhưng đối với thế giới này hiểu
biết rất ít, lịch lãm một phen như vậy đối với nàng quả thật rất có ích.
Một đường, trừ bỏ nhưng động vật nhỏ yếu ra, không thấy được bất cứ huyền
thú lớn nào. Ngưng Sương mang theo Phượng Ngâm kiếm của nàng, nhàm chán
tiêu sái mà đi .
Lại nói, vòng tay Linh Phượng của nàng ngược lại thật sự là một món bảo bối thần kỳ, sau khi nàng đạt tới huyền thánh
liền có thể mở ra cánh cửa thứ hai, bên trong cánh cửa thứ hai có để một cái hộp nhỏ cùng một thanh kiếm, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, hơn nữa
toàn thân phát ra hàn khí, nếu như không phải Ngưng Sương tu luyện băng
ngọc thần quyết, sợ là nàng chỉ có thể nhìn mà không thể động. Chuôi
kiếm giống như kim như ngọc, băng hàn thấu xương, trên chuôi kiếm có
khắc hai chữ‘ Phượng Ngâm ’. Mà trong hộp nhỏ cũng là có mấy viên tinh
hạch huyền thú cao cấp, đây chính là tài liệu thiết yếu dùng để luyện
đan luyện khí.
“Nha đầu, không thể thiếu cảnh giác, chung quanh
đây cũng không có huyền thú cấp thấp xuất hiện, như vậy thể nói rõ chỗ
này không thích hợp cho huyền thú sinh tồn, chính là nơi này có huyền
thú cao cấp, lãnh địa của nó huyền thú khác không dám lui tới.” Minh
Huyễn nhìn bộ dáng lười biếng của Ngưng Sương, nhịn không được liền
nhắc nhở, mặc dù ở trong lòng hắn cho rằng, chỗ này không thể nào có
huyền thú quá mức cường đại xuất hiện.
Nghe vậy, vẻ mặt Ngưng
Sương liền biến đổi, chính mình không ngờ lại khinh suất, kiếp trước ngã xuống nói cho nàng biết, thái độ làm người, phải cẩn thận mới là chính
đạo. Chẳng lẽ kiếp này do nàng ở đáy vực sống yên bình quá lâu nên chính mình mới buông lỏng cảnh giác.
“Ầm, ầm. . .”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, khóe môi Ngưng Sương khẽ nhếch.
“Xem ra con mồi tới rồi.”
“Cẩn thận ứng phó, từ uy áp của nó cho thấy, phẩm cấp của nó không thấp.”
Sau khi Minh Huyễn ngưng thần tra xét một phen, trong lòng đã có bảy
phần hiểu rõ.
Ngưng Sương ừ một tiếng, nắm Phượng Ngâm kiếm trong tay cẩn thận hướng đến phương hướng tiếng bước chân phát ra đi tới.
Hiện tại nàng trừ bỏ vòng tay Linh Phượng ra, trên người không có vật dư thừa, trước mắt mục tiêu chủ yếu là phải kiếm tiền.
Dựa vào ba năm hiểu biết kia, nàng biết trên phiến đại lục này loại tiền sử dụng chính là, huyền thạch, huyền tinh, huyền tinh ti.
Một trăm
huyền thạch có thể đổi được một huyền tinh, một trăm huyền tinh có thể
đổi một huyền tinh ti. Người bình thường đều theo dong binh đoàn tiếp
nhận nhiệm vụ để kiếm tiền, nếu không thì là săn giết huyền thú, lấy thú tinh đổi lấy huyền tinh, hoặc là bán ra đan dược hoặc huyền Khí.
Ngưng Sương có nhiều nhất chính là đan dược, nhưng nàng không dám trắng trợn
bán ra, nếu không có thực lực tương xứng, chính là thất phu vô tội, hoài bích có tội (*), khó đảm bảo nàng không chịu liên lụy.
Mặc dù
nàng đã đạt tới tu vi huyền thánh, nhưng Minh Huyễn lại luôn nói tu vi
của nàng còn quá thấp, làm nàng cho rằng bên ngoài cường giả nhiều như
mây bay.
Đi một lát, tiếng bước chân biến mất, xuất hiện ở trước
mắt nàng là một con vật khổng lồ, có thể nói, hai kiếp cộng lại, Ngưng
Sương cũng chưa nhìn thấy động vật nào khổng lồ như vậy.
Lúc này, cả người quái thú khổng lồ bốc lên một ngọn hỏa diễm đứng ở phía trước nàng, hai con mắt của nó y hệt như hai khỏa chuông đồng bắn ra từng
đạo một hỏa diễm, Ngưng Sương phi thân tiến lên, Phượng Ngâm kiếm cao
thấp tung bay , liền chặt đứt từng đạo hỏa diễm.
Quái thú há to
miệng, một đạo hỏa diễm dài như chiếc roi hung hăng hướng Ngưng Sương
vung tới, hỏa diễm đỏ rực chiếu sáng một mảnh rừng rậm u ám, giống như
màu máu lúc ánh chiều tà.
Trong không khí dâng lên nhiệt lượng
nóng bức, Ngưng Sương liên tục kết mấy đạo thủ quyết, đem băng ngọc thần quyết vận chuyển lên. Phượng Ngâm kiếm dưới sự thúc dục của băng ngọc
thần quyết, vẽ ra một bức tường băng, chặn lại hỏa diễm của quái thú
này.
“Minh Huyễn, nhanh lên tiến vào không gian.” Đột nhiên nàng
nhớ tới Minh Huyễn chỉ là sợi tàn hồn, nơi nào chịu được hỏa diễm lớn
như vậy, hắn nhất định phải có băng huyền lực ôn dưỡng.
“Ừm!” Tuy rằng có chút không cam lòng nhưng Minh Huyễn vẫn tiến vào không gian,
dù sao hiện sợi tàn hồn này chịu không nổi dày vò
“Con mãnh thú
này là Hỏa Nghê thú, hẳn là đã đạt tới tu vi thánh vi, chỉ tiếc mãnh
thú này không có linh trí. Hỏa diễm của nó chính là thần hỏa đỉnh cấp,
là một trong Phần Thế Liệt Diễm, ngươi tốt nhất nên đem hỏa diễm này thu phục.” Minh Huyễn mặc dù đợi ở trong không gian, nhưng chuyện bên ngoài hắn vẫn rõ như lòng bàn tay.