Ngạo Thế Ma Quân

Chương 14: Chương 14




Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Đạo lý này hiện tại ứng lên người Dương Khôn.

Cái này đích xác Dương Giang đã cho lão một kích chí tử. Thời điểm bản thân đối mặt với cả trăm mũi tên Dương Khôn tựa hồ cảm giác mọi thứ trước mắt tối sầm, thế giới xung quanh từng mảng sụp đổ.

Trên thực tế chỉ có nội tâm Dương Khôn sụp đổ. Cả đời không ngừng cùng người tranh đấu, lao lực tính toán hết nửa đời người, mới từng bước trong Dương gia có được quyền lực che trời. Cuối cùng, hôm nay mới mở ra cơ hội lật trời, nhất bộ thanh vân.

Nào có ngờ tất cả đều chỉ là vở tuồng được người ta tỉ mỉ sắp đặt, bản thân tự phụ thông minh hơn người song hiện tại mới biết mình mới là tên đại ngốc, là con rối chính cả ngày ca hát mua vui cho người ta. Những thứ hiện có đều theo một lần vùng tay của đối phương tan thành mây khói

Cảm giác đau đớn khắc này không ngôn từ nào có thể diễn đạt.

“Dương Khôn, ngươi hiện tại đã không còn đường lui. Nếu không ngoan ngoãn chịu trói sẽ lập tức bị sẽ chết tại chỗ.” Dương Hà lạnh lùng nói ra, phong thái lúc này không khác tướng soái là bao.

Dương Hà người này ngày thường một mặt văn nhân không quản thiên hạ biến hoá nhưng kỳ thật lại có bản lĩnh của hiền tài, chỉ vì không muốn cùng Dương Khôn một giuộc nên mới ẩn nhẫn giấu tài. Mọi chuyện bày bố được kết cuộc hôm nay hắn góp sức tuyệt đối là nhiều nhất. Sau lần thanh lọc này, Dương Giang dưới sự trợ giúp của hắn sẽ phát dương quang đại lên tầm cao mới.

“Tứ đệ khí thế hiện tại của đệ khiến ta thật kinh ngạc. Lão phu tự phụ thông mình tuyệt đỉnh, nhưng hôm nay đành nhận thua trước huynh đệ hai người. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Nếu Dương Xuyên còn sống lão phu chắc cũng không phải làm con nhạn đơn độc rồi.”

Lời nói vừa ra thân thể Dương Khôn lập tức bùng nổ, từng làn sóng xung kích, hướng bốn phía khuếch tán.

“Không ổn. Dương Khôn muốn bỏ chạy. Mau bắn tiễn.” Dương Hà nhìn ra dị thường, lập tức hô lớn.

Cung Thủ quân y lệnh, duy cung kéo căng đã lâu, lúc này tất cả đồng loạt buông tay, cả trăm mũi tên hướng Dương Khôn lao đến.

Dương Khôn đứng trước loạn tiễn, cổ họng truyền ra từng tiếng cười nghe cực độ bi thương, thật giống như ma quỷ nơi địa ngục đang kêu khóc. Linh khí dị động càng thêm mạnh bạo.

“Lão phu cần gì phải trốn!?”

Dương Khôn hét lớn, tay phải đánh ra chưởng. Lực đạo đem trăm mũi tên đều chấn vỡ. Tiếp sau, thân thể lão lập tức dùng tốc độ nhanh cực điểm dị động, đám người trong sân tu vi không đủ còn tưởng lão đang thuấn di.

Dương Giang thấy chuyện cũng lập tức chớp động thân thể, thoáng đã theo sát phía sau.

“Hừ! Muốn ngăn cản ta!? Nằm mơ!” Dương Khôn sớm đã liệu đến, tay phải huy chưởng đánh tới.

Dương Giang không dám khinh suất, vận lực đón đỡ.

“Ngu đốt!” Dương Khôn khoé miệng cong lên. Tay trái phát lực đánh ra một hư trảo về hướng Dương Dạ Yên. Tay phải phát chưởng vốn chỉ là hư chiêu, trảo này công kích mới mang theo thật sự mười thành lực đạo. Đánh ra nhất trảo về sau, Dương Khôn thân thể vô lực lao thẳng đến hứng chịu Dương Giang một quyền, phút chốc phun ra máu tươi.

Đối với Dương Khôn mà nói, lão khắc này đã không màn sinh tử, chỉ muốn liều mạng giết chết Dương Dạ Yên.

Phải!

Dương Khôn muốn đem tất thảy hôm nay sự tình đổ hết lên đầu Dương Dạ Yên. Chính hắn đã phế đi hài tiết lão nhất mực yêu chiều, không tiếc phí bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng. Cũng chính hắn đã giết đi người đệ đệ cùng lão lớn lên, theo lão vào sinh ra tử không ít lần. Món nợ này không tính lên đầu hắn thì phải tính với ai đây.

Trên hết, Dương Khôn minh ngộ hiện tại bản thân đã cùng đường, chỉ cần Dương Giang ở đây thì có muốn liều mạng đại sát tứ phương cũng không thể. Tu vi của hắn áp chế lão một cấp bậc, đi liều với hắn khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhưng giết một người đang mười phần suy nhược lại dễ hơn rất nhiều.

Có mắt đều thấy, sau trận đánh với Dương Xuyên vừa rồi Dương Dạ Yên sắc mặt đã trắng bệch, thân thể khí tứ phát ra hư nhược vô cùng. Bản thân nếu tận dụng tốt thời cơ thì có khả năng nhất kích chấn sát hắn.

Một mạng là đủ. Hai mạng có lời. Khắc này Dương Khôn không còn gì hối tiếc.

Hư ảnh hắc trảo truyền đến từng trận gió lớn thét gào, cấp tốc đánh đến Dương Dạ Yên. Mười thành lực lượng Tứ Tính cảnh sơ kỳ đánh ra sợ rằng trong sân ngoài tiểu hài cao thâm mạc trắc cùng hai tên gia chủ ra thì kẻ nào lãnh phải cũng sẽ bị thương đến táng mạng.

Dương Dạ Yên thời khắc trong nhìn thấy trảo kia Thiên Nhẫn đã muốn xuất, nhưng tay vừa động lực nội thể đã truyền đến từng hồi đau nhói, vết thương do Địa Ngục chi lực gây ra vẫn còn đang chảy máu từng hồi. Chỉ còn cách trơ mắt nhìn một chiêu kia đến ngày càng gần.

Sự tình biến hoá nói thì dài dòng nhưng kỳ thực diễn ra chỉ trong mấy đạo sát na. Mọi người trong sân thời khắc ý thức được sự tình phát sinh đã thấy hư trảo cách Dương Dạ Yên không tới một trượng. Ai nấy khắc này chỉ còn biết trợn mắt há mồm, đứng nhìn truyền thuyết tồn tại trong lòng đang chuẩn bị bỏ mạng.

“Xoẹt!”

Thanh âm thanh lãnh vang ra khắp sân. Hư trảo phá thả mà ra, thân ảnh kia không còn khí lực, từ từ rơi xuống. Trăm người khắc này cùng một biểu cảm mục trừng khẩu ngốc, ngây người,không dám tin chuyện vừa xảy ra là thật.

“Nương...”

Dương Dạ Yên thanh âm như sấm đánh bên tay. Hắn lão đến đón lấy Dương Trạch đang từ từ rơi về phía mình.

Sinh tử tồn vong một giây kia Dương Dạ Yên đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đứng chắn phía trước. Người nọ dùng thân thể phàm nhân trực tiếp thay hắn gánh một chiêu tất sát này. Trên miệng hiện tại không ngừng tuông ra máu tươi.

“Tốt quá rồi! Cuối cùng, ta cũng có thể tự thân bảo vệ lấy hài tử của mình. Cảm giác này thật sự rất tuyệt. Ta thật không biết nên gọi là hạnh phúc hay hãnh diện nhỉ!?” Theo từng lời nói của Dương Trạch khoé miệng vết máu không ngừng chảy dài.

“Nương. Ngươi đừng nói nữa, ta trị thương cho ngươi trước.” Dương Dạ Yên cắt lời Dương Trạch, nội thể điều động hết chút linh khí tàn kiệt không ngừng rót vào thân thể nàng.

Dương Trạch tuy bị mê hương khống chế, nhưng kỳ thực biến hoá trong sân vẫn được nàng quan sát tất cả, chỉ là thân thể cứng như đá, không tài nào dị động.

Thời điểm nhìn thấy Dương Dạ Yên vì mình bị Dương Xuyên đánh thương Dương Trạch đã không kiềm chế được bản thân, khoé mắt chảy ra nhiệt lệ.

Thật không thể ngờ bi thương chi lệ lại là thuốc giải mê hương công hiệu nhất. Một giọt đọng lại trên khoé môi cũng đủ khiến Dương Trạch dần dần thoát khỏi khống chế.

Cơ duyên xảo hợp, thời điểm Dương Trạch hoàn toàn lấy lại quyền tự chủ lại đúng vào lúc Dương Khôn nhất trảo đánh ra. Nàng thật không tiếc thân thể phóng ra ngăn Dương Dạ Yên phía trước.

Bằng vào tốc độ phàm nhân đương nhiên không đủ, nhưng khắc kia nội thể Dương Trạch bất giác truyền đến từng hồi linh lực dị động. Bản mệnh binh khí từ lâu rỉ sét không ngờ lại lần nửa toả sáng, đại hiển thần uy, một bước khiến nàng phục hồi thời điểm lúc trước tu vi Tứ Tinh cảnh hậu kỳ. Nhẹ nhàng một bước đã đến trước hư trảo.

“Không thể!” Dương Khôn thấy một chiêu vừa rồi vậy mà thất bại. Nội tâm truyền đến một hồi không thể tin cảm giác.

“Thật không ngờ mẫu tử thâm tình lại sinh ra lực lượng lớn đến vậy!? Đem người đã bị phế tu vi mười mấy năm trở lại đỉnh phong trạng. Vì diệu thay! Vì diệu thay!” Trần ngoại sử vuốt râu cảm thán. Lão sống đến từng tuổi này vẫn chưa từng thấy qua loại kỳ tích như này.

“Trần huynh có điểm chưa tường. Cổ thư ghi chép, nhân loại thuở xưa vốn do một vị nữ thần sáng tạo mà thành. Thân thể bên trong được người ẩn giấu hai đại thần thông. Một là trí tuệ, thứ kia giống như đuốc lửa soi sáng đường đi, giúp nhân loại từng bước dựng nên văn minh như hiện tại. Hai là cảm xúc, thứ này ngày thường giống như đóm lửa nhỏ sắp tàn, nhen nhóm cháy âm ỉ. Nhưng khi nhận kích thích mãnh liệt sẽ bùng lên mạnh mẽ, thiêu cháy tất cả.” Dương Hà ôn tồn giải thích.

“Ý ngươi nói Dương muội phát sinh chính là loại kia sự tình. Nàng phục nguyên cảnh giới là do cảm xúc thiêu đốt?” Trần Hoang Lâm hỏi ra.

Dương Hà chỉ khẽ cười, đại biểu đồng ý.

Ngày thường nói mấy loại chuyện kỳ tích này ắt sẽ không có ai nguyện tin tưởng, còn xem ngươi là kẻ điên nói nhảm. Nhưng kỳ thực, nhân loại bên trong ẩn chứa tiềm năng vô lượng hạn định, chỉ cần ngươi dám nghĩ tới thì biến hoá long trời bậc nào cũng sẽ có khả năng xảy ra.

“Hứ! Phục nguyên tu vị? Cảm xúc thiêu đốt? Ghê gớm lắm sao!? Theo lão phu thấy chỉ như hồi quang phản chiếu.” Dương Khôn ôm ngực trọng thương, cười gằn.

“Dương Khôn, ngươi nham hiểm thâm độc, lừa trên dối dưới. Có tư cách gì mà dám bình phẩm người khác!” Trong sân có người tức giận lên tiếng.

“Tư cách!? Ta lấy tư cách cường giả nói chuyện!” Dương Khôn gầm thét. Tay phải xuất chưởng đem người nọ chấn sát ngày tức khắc.

“Nếu các ngươi muốn xem thiêu đốt đến vậy, hôm nay lão phu cũng đốt cho các ngươi xem.” Dương Khôn từng lời đều nghiến răng nói ra. Sau đó, thân thể lập tức bạo phát thần uy, chấn khí bức lui tất cả về sau mấy bước.

“Dương Khôn muốn liều mạng. Hắn đang Thiêu Đốt Bản Mệnh. Mau bắn tiễn.” Dương Giang đầu tiên phản ứng. Giống như gầm thét mà ra lệnh với Cung Thủ quân, bản thân nhắm thẳng Dương Khôn oanh ra quyền mang.

Người trên đại lục đều biết, phương pháp nhanh nhất để tăng lên tu vi chính là Thiêu Đốt Bản Mệnh. Đem nội thể dẫn ra một loại tà hoả đốt cháy thành bản mệnh binh khí về sau sẽ nhận được lực lượng giá tăng trong khoảng khắc. Dưới tác dụng Thiêu Đốt Bản Mệnh tồn tại, lực chiến đấu tăng gấp ba bốn lần, thân thể cũng không cảm nhận được đau đớn, rơi vào Cuồng Chiến trạng thái.

Tuy nhiên, loại này sự tình lợi ít hại nhiều. Thiêu Đốt kết thúc về sau bản mệnh binh khí sẽ hôi phi yên diệt, đan điền không còn được chống đỡ sẽ bị khí lưu cuồng bao trọng cơ thể chấn kích. Nhẹ thì trọng thương mất hết tu vị, nặng thì trực tiếp mất mạng. Bởi thế, đây được xem như một chiêu liều mạng, nếu không gặp phải sinh tử nguy cơ tuyệt không ai nguyện ý sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.