Thân thể Dương Khôn mặt ngoài bốc lên một tầng lam sắc hoả diễm, thoáng nhìn đã biết không phải phàm hoả, cảm giác bên trong âm hiểm vô cùng. Liệt hoả đón gió cấp tốc cháy lớn, thoáng, đã thấy trong sân Dương Xuyên như bó đuốc sống đang đứng. Từ hắn lan tràn một hồi nóng bứt nhiệt lượng, cảm tưởng không khí cũng đang bị đốt cháy.
Theo hoả diễm bốc lên cao, tu vi Dương Khôn không ngừng tăng tiến, từ Tứ Tinh sơ kỳ thoáng đã bước đến hậu kỳ. Bề ngoài chỉ lên hai cấp nhưng bên trong cách biệt như trời với đất.
“Sâu kiến. Cút đi cho ta.” Theo lực lượng tăng lên, ngạo khí bắt đầu trở lại với Dương Khôn. Lão hung hăng xuất thủ đánh tan một quyền của Dương Giang. Sau, còn tiếp tục xuất trảo đánh bay hơn trăm mũi tiễn, dư lực bên trong còn trực tiếp chấn sát mấy chục Cung Thủ quân.
Phải biết bọn Cung Thủ quân trang bị trên người tuy là Phàm cấp nhưng cũng là Phàm cấp hậu kỳ, dùng cương thiết đút thành. Không thể nói sẽ cứng rất bậc nào nhưng nếu cộng thêm tu vi Nhất Tinh hậu kỳ thì Tam Tinh hậu kỳ đánh ra nhất kích cũng không đạt đến mức độ trực tiếp chấn sát. Từ đây suy ra chiêu này Dương Khôn mạnh đến thế nào.
“Dương Khôn, ngươi hà tất phải cố chấp, Thiêu Đốt Bản Nguyên về sau kết cuộc thế nào ngươi phải biết rõ chứ. Hà tất phải tạo thêm sát nghiệp!?” Dương Hà khuyên nhũ mấy lời.
Người này không giống Dương Khôn, hắn có tham vọng nhưng lại càng thêm nhiều nhân hậu.Thấy đám Cung Thủ quân hôi phi yên diệt hắn thật không đành lòng. Nếu tất cả liều mạng hoàn toàn có khả năng chém giết Dương Khôn nhưng thương vong tuyệt không ít. Mạng người dù sao cũng là mạng người, có thể không chết là tốt nhất.
“Hứ. Lời thừa. Cẩu cấp khiêu tường. Hôm nay lão phu đã không còn gì rồi. Nộp mạng cũng chỉ có con đường chết. Chi bằng thống khoái chiến một trận. Một mạng đủ vốn. Hai mạng có lời. Toàn thể cùng lên đi.” Dương Khôn cười khoái trá một trận, hướng bốn phương ngông cuồng nói ra.
Dương Khôn sống đến từng tuổi, há lại không biết cái hại của Thiêu Đốt Bản Nguyên, nhưng giống lời vừa nói, cẩu cấp khiêu tường. Trong một ngày chịu quá nhiều đã kích, tia lý trí cuối cùng cũng đã dần bị yên diệt theo thời điểm Dương Trạch khôi phục tu vi.
Người ta mấy chục năm làm người thường, nhưng trong khắc hài tử gặp nguy mà bạo phát kỳ tích. Lão lại một thân tu vi cao thâm, chứng kiến hài tử bị phế, huynh đệ bỏ mạng ngay trước mắt, nếu không ra tay trả thù thì đời này sống còn ý nghĩa gì.
Ngoài ra vẫn còn nguyên nhân sâu xa, Dương Khôn chính là đã sợ. Lão khiếp sợ Dương Trạch trên người lại phát sinh thêm kỳ tích, bất giác khởi tử hoàn sinh. Năm đó, hai người từng giao thủ qua, nàng ta vậy mà bá đạo mười phần, chỉ dùng một kích đã đánh bại lão, Dương Khôn chuyện kia vẫn một mực để ở trong lòng, xem như cơn ác mộng không thôi.
Bởi thế, dù Dương Trạch có mất hết tu vi lão cũng không nguyện ý tìm nàng gây sự, mấy lần phát hiện đối phương ăn trộm linh phẩm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là phía sau âm thầm bảo Dương Khôn đến tìm Dương Dạ Yên gây phiền phức.
Lão cũng sợ Dương Dạ Yên. Mấy ngày trước hắn còn là hạ nhân nơi ngoại viên không người lui đến nhưng chỉ qua một đoạn thời gian liền có thể nhảy đến luyện thể Tam Tinh, mấy chiêu giết chết Dương Xuyên thành danh mấy chục năm. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành không biết sẽ đến loại nào biến thái.
Nếu kéo dài hơi tàng mà phải ngày ngày sợ hãi có kẻ đến trả thù, phải đếm ngược đến ngày chết thì chi bằng liều chiến một trận thống khoái. Tình huống tốt, có khả năng tìm ra sinh cơ từ chỗ chết, còn nếu bại trận liền cùng đệ đệ chôn cùng, có gì để sợ. Minh ngộ điểm này về sau loại người thận trọng như Dương Khôn mới cam tâm liều chết.
“Chết đi cho ta!” Dương Khôn gầm thét. Lực lượng phát nổ hướng bốn phía lan truyền, ai nấy đều kinh hãi lùi thật xa. Kế tiếp tay trải đánh ra hư trảo hướng phía Dương Trạch mẫu tử.
Bên trong trảo này tuy không có nguyên tố chi lực gia trì, cũng không có tinh thần ý niêm dung hợp vào, căn bản không thể so sánh thâm ảo cùng trận chiến vừa rồi chiêu số. Nhưng đây lại là công kích do Tứ Tinh cảnh hậu kỳ đánh ra, sức hủy diệt bên trong phải cao hơn mấy lần.
“Cút!”
Một tiếng hét chói tay vang lên. Tiểu hài tay phải hư không chộp tới, lập tức có một bàn tay hư ảo màu đen kịt bắt lấy Dương Khôn trảo kia. Tốc độ cự trảo đánh ra nhanh đến cực điểm vậy mà nhìn bộ dáng tiểu hài vậy mà nhẹ nhàng hắc thủ một chộp đã bắt được.
Hắc thủ xuất hiện về sau, bên trên không ngừng lan truyền từng đạo Địa Ngục chi lực cực kỳ nồng đậm, so với lúc trước Dương Dạ Yên phát ra hoàn toàn nằm ở cấp độ khác.
“Phá cho ta.”
Theo tiếng quát, bàn tay nhỏ khẽ vận lực. Địa Ngục chi lực cấp tốc bạo tăng, dùng lực lượng cường đại trực tiếng nghiền nát Dương Khôn hắc trảo.
Tiểu hài đứng đối diện Dương Khôn, chân mày dựng ngược, hai mắt mở trùng, linh lực trên người chấn động đã như sóng biển cuộn trào. Hắn thật sự động đến sát tâm. Tuy bản thân chỉ là hung thú nhưng hắn lại càng thêm nhiều hơn nhân loại cảm xúc.
Hung thú bề ngoài hung hăng đáng sợ nhưng bên trong trái tim vô cùng lớn, vô cùng ấm nóng. Bọn chúng linh trí không cao, dù có cao cũng vẫn sẽ không dùng để âm mưu tính toán. Muốn thứ gì liền dùng lực đoạt lấy, thích thì nói thích, không thì nói không, chẳng hề câu nệ giả tạo, miệng lưỡi hai lời.
Bời thế bọn chúng bảo toàn được nội tâm thanh tịnh. Giống như mặt hồ yên tĩnh, nếu ngươi không tìm hắn gây sự thì hắn cũng tuyệt không tự ý dấy lên sóng dữ.
Khắc kia chứng kiến Dương Trạch vì hài tử mà không tiếc tính mạng đỡ lấy nhất kích đã khiến tiểu hắn nội tâm dậy sóng. Trái tim truyền đến từng đợt đau nhói, giống như có người dùng tay bóp mạnh.
Tiểu hài cùng Dương Dạ Yên song hồn nhất thể, cảm xúc cả hai có khả năng ảnh hưởng nhau, nhưng hắn minh xác thứ kia là chính mình cảm xúc, chính mình vì nhìn thấy mẫu tử thân tình mà chảy xuống nhiệt lệ.
Dương Khôn ra tay thời điểm, tiểu hài là người đầu tiên phát giác nhưng ngay khi thân thể muốn động thì tại sâu bên trong Dương gia truyền đến một cổ khí thế khủng bố đè ép hắn không thể dị động. Khắc này đã đánh tan thứ kia hạn chế, nếu không đem Dương Khôn đánh chết hắn thật không biết nên dùng mặc mũi gì ở cùng Dương Dạ Yên một chỗ.
Dương Khôn liếc mắt liền nhận thấy sát tâm trong ánh mắt kia, nội tâm thầm kêu không ổn. Lão sợ nhất trong sân đích xác là tiểu hài thâm sâu mạc trắc này.
Chỉ bằng đối phương khí tức trên người đã nghiền ép trong sân hoàn toàn. Vừa rồi lại nhẹ nhàng phá nát công kích mười thành lực lượng Tứ Tinh hậu kỳ, đã chứng minh chênh lệch giữa hai bên như trời với đất. Bản thân liều lên tính mạng sợ cũng không chịu nổi một kích.
Tiểu hài không để hắn tiếp tục nghĩ ngợi, tay trái khẽ cong, lòng bàn tay hoá trảo hình.
Theo hắn dị động không gian lập tức tối sầm, Địa Ngục chi khí hướng bốn phía lan tràn mà đến. Bất kể loại tu vi gì khi ngửi vào nội thể đầu cảm giác một hồi đau khổ không thôi, chân khí trong người như chạy loạn khắp nơi, hoàn toàn không đỡ bản thân điều động.
Ba nhịp hô hấp đi qua,trong tay tiểu hài ngưng tụ ra một quang cầu hắc sắc, bên trong đen kịt, cảm giác chứa đựng toàn bộ thế gian Hắc ám chi lực, năng lượng thôn phệ bên trong đến cả ánh sáng cũng không thể chạy thoát.
Ngay thời điểm mọi người xung quanh đều nín thở khi tiểu hài chuẩn bị xuất thủ thì phía sau truyền đến tiếng người.
“Sư tôn, chuyện này thuộc vào ân oán cá nhân của ta. Ngươi chăm sóc tốt mẫu thân. Chính tay ta sẽ lấy đầu hắn.”
Dương Dạ Yên nhẹ nhàng bay đến, đưa thi thể Dương Trạch trong tay cho tiểu hài.
Vè mặt hắn lúc này âm lãnh cực điểm, hai mắt không ngừng phóng thích sát khí. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hai mắt Dương Dạ Yên khắc này chính là sát vật đệ nhất thiên địa.
Người ngoài có thể không hiểu hắn, nhưng tiểu hài song hồn nhất thể lại cực kỳ minh ngộ. Hắn cảm nhận rõ nội tâm Dương Dạ Yên khắc này đau đớn, vẻ mặt đáng sợ kia chỉ là lớp mặt nạ che đi nội tâm đã vỡ thành từng mảng.
Mấy ngày này tiếp xúc qua, tiều hài hiểu rõ giá trị của Dương Trạch trong lòng Dương Dạ Yên. Nàng hệt như mặt trời toả nắng, là thứ duy nhất sưởi ấm hắn ở nơi Dương gia lòng người lạnh hơn băng. Là động lực để hắn tiếp tục chống chọi.
Không ngừng chém giết với hung thú đã có mấy lần dạo bước quỷ môn quan nhưng Dương Dạ Yên vẫn không từ bỏ, hắn chính vì mẫu thân này an toàn mà không tiếc liều mạng. Đối với hắn mẫu thân chính là người quan trọng nhất, là miếng nghịch lân mà bản thân nguyện dùng mạng bảo vệ.
Nhưng hiện thực bây giờ lại đối với hắn quá tàn khóc. Người bản thân liều mạng bảo vệ cuối cùng lại vì mình mà chết, cảm giác kia như tâm can đứt từng đoạn, lồng ngực phút chốc cũng muốn nổ tung, thống khổ không gì tả nổi.
Dương Dạ Yên đi được mấy bước, tiểu hài phía sau liền nhớ đến chuyện thân thể hắn bị Địa Ngục chi khí trước đó đã thương, vốn không thể tiếp chiến. Lập tức gọi vọng.
“Ngươi không thể. Thương thế...”
Tiểu hài còn chưa nói hết đã phát hiện Dương Dạ Yên khắc này toàn thân không một vết xước, đến cả nội thương bên trong cũng hoàn toàn được chữa lành. Khí tức phát ra càng thêm sung mãn dị thường, phải nói so với lúc mới xuất hiện còn có chỗ mạnh hơn.
“Dương Khôn, ta sẽ bắt ngươi bồi táng.”
Dương Dạ Yên huy kiếm chỉ thẳng, ánh mắt đã không giấu được sát khí lạnh lẽo như hàn băng. Hắn thời khắc này toàn thân dính đầy máu tươi của Dương Trạch, nhìn như từ trong một trận đồ sát mà bước ra. Hắn cứ từng bước ung dụng mà đi, mái tóc cùng y phục theo gió tung bay, nhìn rất uy phong lẫm liệt nhưng sát khí bên trong lại càng nhiều hơn gấp bội.