- Hảo, tiểu Phong, bắt đầu từ giờ ngươi chính là đồ đệ của ta, sư phụ như ta cũng không có thứ gì tốt, chuôi linh tê bảo kiếm này coi nhừ là quà bái sư đi!
Nói xong, Lâm Nguyệt đưa thanh kiếm trong tay cho Hàn Phong.
Hàn Phong hai tay tiếp nhận, cảm thụ thanh kiếm trong tay, hắn không khỏi nhớ tới kiếp trước.
Khi đó hắn vừa mới gia nhập Huyền Thiên Tông, quà gặp mặt của sư phụ cũng chính là thanh kiếm này. Tuy rằng nó cũng không phải là tuyệt thế thần binh, mặc dù hắn sau khi bước vào Thiên giai cảnh giới đã tiếp xúc qua rất nhiều thần binh lợi khí nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy chỉ có chuôi kiếm này mới là tốt nhất!
Cho dù lúc ở động phủ của Chấn Phi nhìn thấy hai thanh tuyệt thế thần binh thì tâm tình hắn cũng không kích động như lúc nhận thanh kiếm này!
Tới Huyền Thiên Tông một tuần, trừ ngày đầu tiên bị Lâm Nguyệt kéo đi khắp nơi xem một vòng để quen thuộc hoàn cảnh thì những ngày còn lại Hàn Phong đều đắm chìm trong tu luyện.
Lâm Nguyệt là lần đầu tiên làm sư phụ, hơn nữa nàng còn có cảm giác thân thiết khó hiểu với Hàn Phong cho nên đối với tên đồ đệ này nàng rất quan tâm. Sáng sớm mỗi ngày đều đến đốc thúc hắn tu luyện, đồng thời không ngại cùng hắn đối chiêu.
Bởi vì Hàn Phong ẩn dấu thực lực, bên ngoài chỉ thể hiện là Cơ Sở tam phẩm cho nên với thực lực như vậy đặt trong Huyền Thiên Tông chỉ thuộc tầng thấp nhất, ngay cả luyện khí và luyện dược học đồ so với hắn cũng mạnh hơn.
Do đó để trợ giúp Hàn Phong nâng cao thực lực, Lâm Nguyệt cũng tận tâm tận lực. Ở ngày thứ ba Hàn Phong nhập môn nàng đã mang đến đủ loại đan dược hy vọng có thể giúp hắn.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Nguyệt như thường lệ tới tìm Hàn Phong, thuận tiện đưa đan được đêm qua luyện chế được cho hắn.
- Đây là?
Hàn Phong có chút nghi hoặc hỏi Lâm Nguyệt.
- Đây là ngưng thần tụ lực đan mà tối qua ta luyện chế, sau khi ăn nó, tu luyện sẽ có hiệu quả tốt lắm.
Lâm Nguyệt giải thích.
Nhìn mai đan được nhỏ nhỏ trong tay, Hàn Phong có chút buồn cười. Ngưng thần tụ lực đan này cũng xem như là một loại đan dược thông thường, nhưng luyện chế khá phức tạp.
Vì vậy có rất ít luyện dược sư lãng phí thời gian và dược liệu để luyện chế loại đan dược này. Nhất là luyện dược đại sư như Hàn Phong càng không để vào mắt. Nhưng hắn không ngờ Lâm Nguyệt vì hắn lại cố ý đi luyện chế viên đan được này.
Kỳ thực cũng không thể nói ngưng thần tụ lực đan này hiệu quả không tốt, chẳng qua đan dược này chỉ đối với võ giả dưới Cơ Sở ngũ phẩm mới có tác dụng. Mà bình thường, chỉ cần một người bắt đầu từ bảy tuổi tu luyện thì chỉ cần đấu khí tích súc bốn năm năm sau là có thể đạt được Cơ Sở ngũ phẩm. Bên cạnh đó, độ tuổi này thân thể trưởng thành rất nhanh cho nên tốc độ tu luyện khá nhanh, đạt tới ngũ phẩm cũng không có gì khó. Mà loại tư chất như Hàn Phong thì chỉ có thể nói là ngàn năm khó gặp!
Đương nhiên nếu viên đan dược này là do người khác luyện chế, Hàn Phong sẽ xem thường nhưng đây là do Lâm Nguyệt cố ý vì hắn luyện chế. Cho nên trong mắt hắn, giá trị của nó không thua Hồi Thiên Tái Tạo đan mà hắn luyện chế cho phụ thân.
- Tiểu Phong, ngươi sao thế? Nhanh ăn đan được rồi tu luyện đi, ta sẽ đứng một bên nhìn.
Lâm Nguyệt thấy Hàn Phong ngơ ngác nhìn mình thì tưởng hắn chưa thấy qua loại đan dược này nên thúc giục.
Hành động của Lâm Nguyệt khiến Hàn Phong rất cảm động, hắn rất yêu thích cảm giác này. Nhớ kiếp trước, sự phụ luôn quan tâm giúp đỡ hắn như thế này, chẳng qua khi đó hắn thực sự quá vô dụng, cô phụ sự hi vọng của nàng, thậm chí cuối cùng còn trơ mắt nhìn nàng chết mà không thể làm gì.
Nhìn Lâm Nguyệt, Hàn Phong âm thầm thề: “Cả đời này dù có chuyện gì cũng nhất định phải bảo vệ sư phụ an toàn. ”
Hắn không nói thêm điều gì, một ngụm nuốt viên đan dược rồi khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Lâm Nguyệt thấy Hàn Phong bắt đầu tu luyện thì ngồi một bên lẳng lặng chờ.
Tuy rằng với thực lực chân chính của Hàn Phong thì viên đan dược này không có nhiều tác dụng với hắn nhưng tốt xấu gì kiếp trước hắn cũng là luyện dược tông sư, hơn nữa kinh nghiệm tu luyện phong phú, tự nhiên biết phải làm sao để dược hiệu của viên thuốc phát huy lớn nhất.
Một lúc lâu sau, sau khi từ trong tu luyện tỉnh lại, thấy Lâm Nguyệt đang trợn mắt nhìn mình, ánh mắt của nàng đầy quan tâm khiến Hàn Phong rất cảm động.
- Thế nào? Hiệu quả ra sao?
Lâm Nguyệt có chút vội vàng hỏi.
Hàn Phong cười nói:
- Đệ tử cảm giác đấu khí tăng trưởng không ít.
Nghe vậy, Lâm Nguyệt mỉm cười hài lòng. Nàng nghĩ, chỉ cần Hàn Phong có chút tiến bộ thì những nỗ lực của nàng đã không uổng phí, về phần đấu khí của Hàn Phong tăng bao nhiêu thì nàng hoàn toàn không chú ý.
Thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Lâm Nguyệt, Hàn Phong chợt có suy nghĩ có lẽ kiếp trước nàng cho hắn cảm giác giống như mẹ cho nên hắn rất ỷ lại vào nàng. Mà kiếp này, Hàn Phong lại cảm giác nàng có thêm hương vị tuổi trẻ, nhìn kỹ mới phát hiện nàng rất xinh đẹp, nhất là khi nàng cười như bây giờ, càng mê người. Đây có lẽ cũng do tâm địa nàng đơn thuần.
- Sư phụ, người thật xinh đẹp!
Hàn Phong vô thức nói, sau đó mới giật mình xấu hổ tự trách. Người trước mặt dù sao cũng là sư phụ của hắn.
Nghĩ vậy nên hắn không khỏi lo lắng nhìn Lâm Nguyệt. Ai ngờ Lâm Nguyệt nghe hắn tán thưởng thì đôi mắt cười híp lại như hình trăng lưỡi liềm, nàng vừa cười vừa nói:
- Ha ha, tiểu gia hoả ngươi cũng biết cái gì gọi là xinh đẹp sao!
Những lời này khiến Hàn Phong phiền muộn không thôi. Nhưng lại không có cách nào phản bác, ai biểu thân thể hắn hiện giờ chỉ là của một hài tử mười tuổi! Nhưng cũng may là như vậy, nếu đổi thành kẻ khác nói như thế thì sớm đã bị Lâm Nguyệt đâm cho một kiếm rồi!
Sau đó, Lâm Nguyệt lại kéo Hàn Phong ra ngoài muốn so chiêu. Trên thực tế, hai người chỉ dùng võ kỹ tỷ thí, không dùng đấu khí. Ý định của Lâm Nguyệt rõ ràng là muốn giúp Hàn Phong đề cao thực lực.
Mà đối với các chiêu thức của Lâm Nguyệt, Hàn Phong ngay cả nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra rất nhiều cách phá giải.
Đây cũng không phải do thực lực Lâm Nguyệt quá kém mà do ánh mắt của Hàn Phong rất cao. Tuy hiện tại hắn không còn là Thiên giai võ giả nhưng cảnh giới tu vi và kinh nghiệm thì vẫn còn. Cộng thêm với kiếp trước xem qua các loại cao giai vũ kỹ nhiều không kể xiết, cho nên vũ kỹ mà Lâm Nguyệt sử dụng trở nên tầm thường trong mắt hắn.
Đương nhiên nếu hai người dùng đấu khí thì mặc dù Hàn Phong có biết cách phá giải chiêu thức nhưng đấu khí theo không kịp ánh mắt của hắn thì cũng vô dụng.
Hai người tỷ thí một lúc lâu, Lâm Nguyệt mới cảm thấy mỹ mãn thu hồi vũ khí. Trong lòng có một cảm kỳ quái là mỗi lần cùng đồ đệ tỷ thí xong bản thân đối với các chiêu thức lại có lý giải sâu hơn, một số chỗ trong chiêu thức bình thường không thể vận dụng liền lạc thì hiện tại lại có thể sử dụng rất thoải mái, cho nên nàng rất kinh ngạc.
Kỳ thực nàng đâu biết rằng đây là do Hàn Phong cố ý mượn tỷ thí ngầm chỉ điểm vũ kỹ cho nàng. Đương nhiên Hàn Phong làm rất bí mật nên với ánh mắt hiện tại của Lâm Nguyệt làm sao có thể nhận ra được.
Sau khi Lâm Nguyệt rời đi, Hàn Phong dự định trở về phòng tiếp tục tu luyện, hắn mơ hồ cảm giác đấu khí đã tiếp cận bình cảnh, tuỳ thời đều có thể trùng kích Cơ Sở cửu phẩm.
Lúc này, bên ngoài sân có tiếng ồn, sau đó một đám người đi vào. Hàn Phong liếc mắt nhìn qua thì thấy người đi đằng trước chính là Lục Minh, trong mắt hắn liền chợt hiện một tia lãnh ý.
Ân oán của Hàn Phong và Lục Minh kiếp trước sợ là có nói cả một ngày một đêm cũng không hết. Kiếp trước nếu như không phải Lục Minh bán đứng, sư phụ sao có thể bị Tinh Hải Các thiếu chủ coi trọng để kết quả phải tự sát.
Nếu lão thiên đã cho hắn sống lại kiếp này thì hắn tất nhiên sẽ ngăn cản tất cả những chuyện này. Còn về phần Lục Minh, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ giáo huấn một trận thích đáng.