Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 22: Chương 22: Bạn cũ đoàn tụ. (1+2)






Trong đám người kia cũng có người phát hiện Hàn Phong, liền lập tức thấp giọng nói gi đó với Lục Minh. Sau đó Lục Minh liền hướng chỗ Hàn Phong nhìn lại. Tuy rằng khoảng cách hai bên còn khá xa nhưng Hàn Phong vẫn có thể thấy vẻ mặt cười quỷ dị của Lục Minh. Sau đó cà đám liền đi qua bên này.

- Ờ, đây không phải là Hàn Phong sao ? Sao lại một mình ở chỗ này ? phụ của ngươi đâu?

Đám người Lục Minh tới trước mặt Hàn Phong, Lục Minh trêu chọc nói.

Hàn Phong nhìn cảnh này thì trong lòng rõ ràng biết là đối phương cố ý tới gây phiền toái.

Quà nhiên, không chờ Hàn Phong mờ miệng, người bên cạnh Lục Minh nói tiệp:

- Có phải là sư phụ xinh đẹp của ngươi thấy ngươi quá dốt nên ghét bỏ ngươi? Ha ha ha.

Con mắt Hàn Phong nheo lại nhìn về phía người nói chuyện, người này Hàn Phong cũng nhận biết, hắn là Mã Tử Lăng. Kiếp trước tên này chuyên môn cấu kết với Lục Minh làm chuyện xấu, thường xuyên khi dễ các đồng môn thực lực kém hơn.

Lời Mã Tử Lăng vừa nói ra, lập tức cả đám phía sau liền cười vang phụ hoạ.

Lục Minh mặc dù không cười nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ đùa cợt.

Nhàn nhạt nhìn đám nhóc trước mắt, đứa lớn nhất tuổi cũng không quá mười lăm mười sáu, nhỏ nhất cũng cỡ tuổi Hàn Phong. Mà thực lực đều từ Cơ Sở ngũ phẩm đến lục phẳm, chỉ có Lục Minh là Cơ Sờ thất phẩm. Thảo nào, mặc dù tuổi của Lục Minh không lớn lắm nhưng lại có thể khiến đám người này như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Chờ cà đám cười cho đã, Lục Minh mới phất tay ra hiệu mọi người yên lặng rồi nói:

- Tử Lăng sao lại nói như vậy với Hàn Phong, mọi người đều là đồng môn, hẳn là phải giúp đỡ nhau chứ, ngươi nói có đúng không ? Hàn Phong sư đệ ?

- Đương nhiên!

Hàn Phong biết rõ tên này cũng không có tốt như vậy, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, cứ thản nhiên đáp.

Thấy Hàn Phong đồng tình, Lục Minh gật đầu tiệp tục nói:

- Đã như vậy, vì trợ giúp Hàn Phong sư đệ tu luyện, không bằng chúng ta cùng với hắn luận bàn một chút, các người thấy thế nào?

- Đây là tất nhiên, việc trợ giúp đồng môn như thế này ta thích làm nhất!

- Đúng vậy, đúng vậy! Hàn Phong học đệ vẫn còn là Cơ Sở tam phẩm, mọi người nên xuất ra chút lực giúp hắn.

Lục Minh chỉ nói mấy câu, cả đám đằng sau liền liên tục phụ hoạ không ngừng.

Mà đưong sự là Hàn Phong nãy giờ trên mặt vẫn không hề có biểu tình gì, chẳng qua trong mắt hắn thoáng hiện vẻ đùa cợt rồi rất nhanh biến mất. Hành vi của đám người này trong mắt hắn rất là ấu trĩ. Hắn dr nhiên không sợ bọn chúng, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ thực lực quá sớm. Như vậy sẽ đưa tới những người quan tâm không cần thiết, rất không hợp ý hắn. Hắn vốn là đến để trợ giúp sư môn vượt qua nguy cơ, thuận tiện ôn lại cảm giác ấm áp ngày xưa, nhất là đối với su phụ luôn cần thận quan tâm chiếu cố hắn. Cho nên hắn không muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại.

Trong khi Hàn Phong đang cau mày nghĩ biện pháp thì từ xa truyền đến một tiếng quát nhẹ. Nghe thanh âm này, Hàn Phong nhất thời mừng rỡ.

- Các ngươi đang làm cái gi đó?

Nguyên lai là Lâm Nguyệt đã đi rồi quay trở lại.

Hàn Phong đang lo lắng làm sao để không bại lộ thực lực mà vẫn có thể giải quyết được tình huống này thì không ngờ sư phụ lại xuất hiện đúng lúc. Như vậy thì sự tình liền dễ dàng hơn nhiều. Do đó hắn vội vàng hô to:

- Sư phụ!

Nghe Hàn Phong gọi nàng, Lâm Nguyệt lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn nên vội vàng hướng chỗ hắn đi tới. Khi phát hiện Hàn Phong hoàn hảo không bị tổn hại gì đứng ở đó thì nàng mói thả lỏng tâm tình, rồi nghi hoặc nhìn đám Lục Minh đang vây quanh Hàn Phong. Cặp lông mi xinh đẹp khẽ nhíu lại, thanh âm có chút băng lãnh hỏi:

- Các người ở chỗ này làm cái gì?

Lục Minh thấy Lâm Nguyệt đến thì trong lòng không khỏi căng thẳng, hắn khẽ trừng mắt nhìn Hàn Phong đang đứng sau lưng Lâm Nguyệt rồi nói:

- Lâm Nguyệt sư thúc, chẳng qua chúng ta cùng Hàn Phong sư đệ chào hỏi mà thôi. Đang định rời đi, nếu người có việc tìm Hàn Phong sư đệ thì chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.

Nói xong, không chờ Lâm Nguyệt tiệp tục tra hỏi liền dẫn cả đám rời đi.

Thấy đám người kia đi xa, Lâm Nguyệt xoay người nhìn Hàn Phong, quan tâm hỏi:

- Tiểu Phong, ngươi không sao chứ? Mấy tên tiểu từ vừa rồi có khi dễ ngươi không?

Hàn Phong lắc đầu nói:

- Không có gì, bọn họ thực sự chỉ cùng đệ tử chào hỏi. Đệ tử lại không trêu chọc họ, bọn họ sao lại tiềm đệ từ gây phiền phức?

Vừa rồi lúc Lục Minh gần đi liền dùng ánh mắt đó nhìn hắn, ý tứ hắn đương nhiên hiểu là muốn hắn phải thức thòi một chút, nếu chuyện vừa rồi lộ ra thì nhất định hắn sê không có kết quà tốt.

Mà Hàn Phong cũng rất phối họp không nói gì, không phải là hắn sợ bọn chúng mà không muốn để Lâm Nguyệt lo lắng quá nhiều, dù sao chỉ bằng đám nhóc kia thì không biết la ai khi dễ ai!

Lâm Nguyệt lại dò hỏi hắn vài câu, thấy hắn không có việc gi cũng không tiệp tục hỏi nữa. Nàng sở dĩ vừa đi lại quay trở lại là do nàng quên nói một việc với hắn.

- Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ tân nhập đệ tử đều phải vào Huyền Thiên các tiệp nhận huấn luyện.

Hàn Phong tất nhiên biết việc này nên khi nghe Lâm Nguyệt nói cũng không cảm thấy kinh ngạc, liền gật đầu biểu thị đã hiểu. Sau đó Lâm Nguyệt dặn dò hắn vài câu rồi sau đó lại rời đi.

Ngày hôm sau, Hàn Phong từ sớm liền đi tới Huyền Thiên các, lúc này Lâm Nguyệt đã đứng ờ bên ngoài chờ hắn từ lâu. Thấy hắn đến liền gấp gáp bước tới gấp giọng nói:

- Tiểu Phong, sao trễ như vậy? Những người khác đều đã đi vào, chỉ còn lại mỗi mình ngươi, mau đi vào đi. Nếu không phải vừa rồi sư phụ tìm ta thì ta đã đi tìm ngươi rồi.

Nghe vậy, Hàn Phong hoi ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn nhờ nhầm ? Hắn nhớ kỹ lúc này đi vào Huỵền Thiên các vẫn còn sớm mà. Nhưng sau đó hắn liền phản ứng, trong trí nhớ của hắn là tại kiếp trước, kiếp này hắn nhập môn sớm hơn ba năm nên có nhiều thứ có biến hoá một chút. Xem ra lần sau làm chuyện gi cũng nên hỏi rõ ràng trước.

Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ thì Lâm Nguyệt đã kéo hắn đi vào Huyền Thiên các. Sau đó nàng nói khẽ với hắn:

- Tiểu Phong, mọi người đều đã vào trong tu luyện, ngươi đi vào đi, không nên tạo tiếng đông quá lớn, ta còn có chuyện, tối nay sẽ tới tìm ngươi, ngươi nên chú ý một chút.

Hàn Phong gật đầu, nhìn bóng lưng Lâm Nguyệt biến mất trong tầm mắt hắn mới hướng bên trong đi vào.

Huyền Thiên các chính là địa phưong để Huyền Thiên Tông đệ tử bình thường dùng để tu luyện, cùng một loại với võ đường của Hàn gia. Bên trong cất giấu đều là các loại tâm pháp vũ ky cua Huyền Thiên Tông để các đệ từ tu tập.

Đương nhiên, trong này cũng có chút quy củ. Huyền Thiên các có tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng đều có các loại tâm pháp và vũ kỹ bất đồng. Từ dưới đi lên, tầng trên sê có tâm pháp và vũ kỹ cao cấp hơn sơ với tầng dưới.

Mà chỉ cần đạt được điều kiện đấu khí tương ứng là có thể thuận lợi tiến lên.

Một lần nữa đứng trong Huyền Thiên các, Hàn Phong có chút cảm khái, kiếp trước hắn vẫn luôn muốn bước vào tầng thứ hai, đáng tiếc đến khi môn phái vị đoạt mất cũng vẫn không thể đạt được nguyện vọng này.

Tuy rằng hiện giờ trong đầu hắn các loại võ học đều cao hơn các tâm pháp và vũ kỹ của Huyền Thiên Tông rất nhiều nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia chờ mong với tầng thứ hai này.

Đi vào Huyền Thiên các, Hàn Phong vọng nhìn lên, quà nhiên tân nhập môn đệ từ đều đã đến đông đủ.

Khi Hàn Phong tới, tuy rằng đã cố ý bước nhẹ nhưng dù sao hắn cũng là người trễ nhất nên muốn người khác không chú ý tới thì rất khó. Trừng mắt nhìn Hàn Phong đang đứng sau lưng Lâm Nguyệt rồi nói:

- Lâm Nguyệt sư thúc, chẳng qua chúng ta cùng Hàn Phong sư đệ chào hỏi mà thôi. Đang định rời đi, nếu người có việc tìm Hàn Phong sư đệ thì chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.

Nói xong, không chờ Lâm Nguyệt tiệp tục tra hỏi liền dẫn cả đám rời đi.

Thấy đám người kia đi xạ, Lâm Nguyệt xoay người nhìn Hàn Phong, quan tâm hỏi:

- Tiểu Phong, ngươi không sao chứ? Mấy tên tiểu từ vừa rồi có khi dễ ngươi không?

Hàn Phong lắc đầu nói:

- Không có gì, bọn họ thực sự chỉ cùng đệ tử chào hỏi. Đệ tử lại không trêu chọc họ, bọn họ sao lại tiềm đệ từ gây phiền phức?

Vừa rồi lúc Lục Minh gần đi liền dùng ánh mắt đó nhìn hắn, ý tứ hắn đương nhiên hiểu là muốn hắn phải thức thòi một chút, nếu chuyện vừa rồi lộ ra thì nhất định hắn sê không có kết quà tốt.

Mà Hàn Phong cũng rất phối họp không nói gì, không phải là hắn sợ bọn chúng mà không muốn để Lâm Nguyệt lo lắng quá nhiều, dù sao chỉ bằng đám nhóc kia thì không biết la ai khi dễ ai!

Lâm Nguyệt lại dò hỏi hắn vài câu, thấy hắn không có việc gi cũng không tiệp tục hỏi nữa. Nàng sở dĩ vừa đi lại quay trở lại là do nàng quên nói một việc với hắn.

- Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ tân nhập đệ tử đều phải vào Huyền Thiên các tiệp nhận huấn luyện.

Hàn Phong tất nhiên biết việc này nên khi nghe Lâm Nguyệt nói cũng không cảm thấy kinh ngạc, liền gật đầu biểu thị đã hiểu. Sau đó Lâm Nguyệt dặn dò hắn vài câu rồi sau đó lại rời đi.

Ngày hôm sau, Hàn Phong từ sớm liền đi tới Huyền Thiên các, lúc này Lâm Nguyệt đã đứng ờ bên ngoài chờ hắn từ lâu. Thấy hắn đến liền gấp gáp bước tới gấp giọng nói:

- Tiểu Phong, sao trễ như vậy? Những người khác đều đã đi vào, chỉ còn lại mỗi mình ngươi, mau đi vào đi. Nếu không phải vừa rồi sư phụ tìm ta thì ta đã đi tìm ngươi rồi.

Nghe vậy, Hàn Phong hoi ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn nhờ nhầm ? Hắn nhớ kỹ lúc này đi vào Huỵền Thiên các vẫn còn sớm mà. Nhưng sau đó hắn liền phản ứng, trong trí nhớ của hắn là tại kiếp trước, kiếp này hắn nhập môn sớm hơn ba năm nên có nhiều thứ có biến hoá một chút. Xem ra lần sau làm chuyện gi cũng nên hỏi rõ ràng trước.

Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ thì Lâm Nguyệt đã kéo hắn đi vào Huyền Thiên các. Sau đó nàng nói khẽ với hắn:

- Tiểu Phong, mọi người đều đã vào trong tu luyện, ngươi đi vào đi, không nên tạo tiếng đông quá lớn, ta còn có chuyện, tối nay sẽ tới tìm ngươi, ngươi nên chú ý một chút.

Hàn Phong gật đầu, nhìn bóng lưng Lâm Nguyệt biến mất trong tầm mắt hắn mới hướng bên trong đi vào.

Huyền Thiên các chính là địa phưong để Huyền Thiên Tông đệ tử bình thường dùng để tu luyện, cùng một loại với võ đường của Hàn gia. Bên trong cất giấu đều là các loại tâm pháp vũ ky cua Huyền Thiên Tông để các đệ từ tu tập.

Đương nhiên, trong này cũng có chút quy củ. Huyền Thiên các có tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng đều có các loại tâm pháp và vũ kỹ bất đồng. Từ dưới đi lên, tầng trên sê có tâm pháp và vũ kỹ cao cấp hơn sơ với tầng dưới.

Mà chỉ cần đạt được điều kiện đấu khí tương ứng là có thể thuận lợi tiến lên.

Một lần nữa đứng trong Huyền Thiên các, Hàn Phong có chút cảm khái, kiếp trước hắn vẫn luôn muốn bước vào tầng thứ hai, đáng tiếc đến khi môn phái vị đoạt mất cũng vẫn không thể đạt được nguyện vọng này.

Tuy rằng hiện giờ trong đầu hắn các loại võ học đều cao hơn các tâm pháp và vũ kỹ của Huyền Thiên Tông rất nhiều nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia chờ mong với tầng thứ hai này.

Đi vào Huyền Thiên các, Hàn Phong vọng nhìn lên, quà nhiên tân nhập môn đệ từ đều đã đến đông đủ.

Khi Hàn Phong tới, tuy rằng đã cố ý bước nhẹ nhưng dù sao hắn cũng là người trễ nhất nên muốn người khác không chú ý tới thì rất khó.

Lúc hắn đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống thì bên tai nghe tiếng người nào đó gọi hắn.

- Hàn Phong sư đệ.

Hàn Phong nghi hoặc xoay người lại thì thấy một đám người hướng chỗ hắn đi tới. Hắn hoi kinh ngạc nhưng với trí nhớ của kiếp trước, Hàn Phong biết đám người này tâm địa cũng không xấu cho nên hắn dừng bước lại gật đầu xem như chào hỏi.

Đám người kia tổng cộng có năm người, đều là đệ tử cùng nhập môn với Hàn Phong. Người vừa gọi tên hắn là Mạnh Hùng, kiếp trước chính là sư huynh của Hàn Phong nhưng hiện tại thì bối phận ngang nhau.

Mạnh Hùng đi tới trước mặt Hàn Phong, cười nói:

- Hàn Phong sư đệ, bình thường rất ít gặp ngươi, tất cà mọi người đều là đồng môn, cũng nên giao lưu với nhau chứ.

Nghe Mạnh Hùng nói, Hàn Phong mới nhớ ra là mấy ngày nay hắn không tu luyện thì cũng so chiêu với Lâm Nguyệt, đúng là không có thời gian giao lưu với các bạn đồng môn. Đương nhiên đám Lục Minh thì không tính.

Nghĩ vậy, Hàn Phong có chút xấu hổ nói:

- Xấu hổ quá, mấy ngày trước bận rộn tu luyện cho nên chưa ra mắt các vị sư huynh tỷ muội được. Rất hân hạnh gặp mọi người.

Nghe Hàn Phong giải thích, Mạnh Hùng nhếch miệng cười nói:

- Ta là Mạnh Hùng, tên mập mạp đẳng sau ta gọi là Đoạn Nhạc, bình thường không thích tu luyện chỉ thích ăn.

- Ăn là một loại hưởng thụ, tên to con như ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết thì biết cẩi gi.

Mập mạp Đoạn Nhạc đứng đằng sau bất mãn nói.

Không để ý tới mập mạp nói, Mạnh Hùng vỗ vỗ ngực nói:

- Hàn Phong sư đệ, về sau có chuyện gi cứ tới tìm ta, ai khi dễ ngươi liền nói cho ta, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn kẻ đó.

Hàn Phong nhìn cảnh này không khỏi cười rộ lên. Lúc này Mạnh Hùng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt hơi có chút thô cuồng, nhìn qua khá giống thiếu niên mười sáu mười bày tuổi. Hàn Phong nhìn kỹ thì thực lực của Mạnh Hùng hẳn là Cơ Sở lục phẩm.

Hàn Phong nhớ rõ ràng, ở kiếp trước lúc hắn mới nhập môn, Mạnh Hùng thường chiếu cố hắn. Khi đó hình dạng hắn cũng ngây ngô như hiện tại, nhưng lại rất chân chất. Đáng tiếc khi môn phái bị chiếm đoạt lại chết dưới tay của tên thiếu chủ Tinh Hải các.

Hàn Phong còn chưa nói gì thì Đoạn Nhạc liền mở miệng cười mắng:

- Ta nói này Mạnh Hùng, đã nói bao nhiêu lần, ngươi có thể đừng mở miệng là cứ đánh đánh giết giết được khong?

Mạnh Hùng nghe Đoạn Nhạc nói như thế thì nhất thời có chút xấu hổ, ha hà cười.

Thấy bộ dáng ngây ngô của Mạnh Hùng, trong lòng Hàn Phong thầm nói sẽ không để người bên cạnh mình gặp chuyện bất hạnh nữa.

Tiệp theo Đoạn Nhạc chỉ một nữ hài từ đứng bên cạnh nói:

- Vị này gọi là Triệu Lâm Lâm, bình thường rất ít nói chuyện, chủ yếu là do nàng hoi nhát, gặp chuyện gì cũng đỏ mặt, nên ngại nói chuyện.

Sau đó Đoạn Nhạc cũng giới thiệu hai gã nam hài còn lại, hai người phân biệt là Tôn Hàm và Thạch Viễn Bang.

Hàn Phong đều cùng bọn họ chào hỏi, tiểu cô nương gọi là Triệu Lâm Lâm quà nhiên lá gan rất nhỏ. Hàn Phong chỉ liếc nhìn nàng có một cái, còn chưa kịp nói chuyện thì nàng đã xấu hổ cúi đầu, hai bên tai đỏ lên.

Thấy cảnh này, Hàn Phong cũng chỉ có thể lắc đầu, Đoạn Nhạc đứng bên cạnh cũng lắc đầu liên tục.

Kỳ thực mấy người Hàn Phong kiếp trước cũng coi như quen thuộc, lần này tụ họp cùng nhau khiến Hàn Phong cảm khái không thôi.

Tất cả mọi người đều là thiếu niên, thêm Hàn Phong cố ý kết giao nên cả đám rất nhanh đã thân. Ngay cả Triệu Lâm Lâm hay xấu hổ cũng thỉnh thoảng cùng Hàn Phong nói vài câu, nhưng đều là Hàn Phong hỏi và nàng trà lời.

Trong khi nói chuyện, Hàn Phong cũng biết được tu vi của mấy người này. Ngoài trừ Mạnh Hùng thì những người khác đều là Cơ Sở ngũ phẩm, Triệu Lâm Lâm yếu nhất đạt tới tứ phẩm, mặc dù vậy cũng “cao” hơn Hàn Phong nhất phẩm. Có thể nói trong cà đám thì thực lực Hàn Phong là thấp nhất, đương nhiên chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói đùa cợt.

- ồ, thì ra đều ở đây, còn có thêm nhiều thành viên mói, không tệ lắm! Đáng tiếc phế vật cũng chỉ có thể hoà với phế vật! Lúc trước là tổ năm tên phế vật thì hiện giờ cải biến thành to sáu tên phế vật.

Thanh âm này vừa truyền vào tai liền cắt đứt cuộc nói chuyện của đám người Hàn Phong.

Hàn Phong nhìn lại thì ra là Lục Minh, “Đúng là âm hồn bất tán. ” Hàn Phong có chút cảm khái lầm bầm.

Mạnh Hùng nghe vậy liền đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Minh nói:

- Lục Minh, ngươi nói cái gì?

- Không có gì, chỉ là nói đến vài tên phế vật thôi.

Lúc này, trong Huyền Thiên các cũng chỉ có hai mươi mấy tân đệ tử, vừa thấy bên này có chuyện, thì những tân đệ tử cách đó không xa cũng ngừng nói chuyện, chú ý xem diễn biến bên này.

- Tên chó con Lục Minh ngươi, cần thận ta đánh cho thành chó què!

Mạnh Hùng là người chân thật thẳng tính, nên khi nghe Lục Minh gọi tụi hắn là phế vật liền tức giận nói.

Đối với lời nói của Mạnh Hùng, Lục Minh chỉ cười lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Mạnh Hùng, khinh miệt nói:

- Hắc! Ta nói này tên to con, chỉ bằng đám phế vật các ngươi cũng muốn cùng ta động thủ?

-Ngươi!

Mạnh Hùng nhìn chằm chằm Lục Minh, con mắt tức muốn toé lửa, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Lục Minh hắn cũng không dám tiến lên. Bởi vì hắn biết nếu hai bên đánh nhau thì mấy người bên hắn chắc chắn không phải là đối thủ.

- Thế nào? Sợ sao?

Lục Minh châm chọc nói.

Mạnh Hùng lúc này đã giận tái mặt, nhịn không được nữa. Hắn thấy Lục Minh khinh thị hắn thì trong lòng nồi giận hét lớn một tiếng.

- Lục Minh, tên cầu hỗn đản nhà ngươi, ăn của ta một quyền đi!

Mạnh Hùng mặc dù vẫn còn là vị thành niên nhưng thân hình khôi ngô, mặc dù lúc này giận dữ xuất thủ nhưng cũng có chút tư thế.

Nhưng Lục Minh đối với công kích của Mạnh Hùng lại không để ý, hắn hừ lạnh một tiếng, một cước đá ra, quyền cước giao phong liền thấy rõ hơn kém.

Lục Minh vẫn đứng tại chỗ như không có chuyện gì, mà Mạnh Hùng lại bị một cước của đối phương bức lui về sau. Hai người giao thủ chỉ trong chóp mắt khiến mọi người căn bản không kịp có bất luận phản ứng gì.

Nhưng cũng có một người ngoại lệ đó là Hàn Phong.

Khi hắn thấy Mạnh Hùng chịu thiệt, liền di động cước bộ tới sau lưng Mạnh Hùng, nhẹ nhàng chạm vào thân thế Mạnh Hùng một cái. Lúc này Mạnh Hùng mới có thể đình chỉ lui về sau.

Sau khi đứng vững, Mạnh Hùng cũng không quản là ai đứng đẳng sau giúp hắn. Bây giờ trong mắt hắn chỉ muốn ăn thua với tên Lục Minh đã khiến hắn chịu thiệt thòi. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng định tiệp tục lao tới. Cũng may Đoạn Nhạc và Hàn Phong đứng bên cạnh vội vàng kéo hắn lại khiến hắn không thể vọng động.

Lục Minh nhìn mấy người Hàn Phong, vẻ mặt xem thường nói:

- Tự rước lấy nhục.

- Lục Minh, người đừng được đẳng chân lân đẳng đầu.

Mạnh Hùng nắm chặt nắm tay đến mức gân xanh nổi lên, hiển nhiên đã rất tức giận.

Mà Hàn Phong đứng đằng sau, ánh mắt nhìn Lục Minh mang lãnh ý càng sâu.

Hành động của Lục Minh đã triệt để kích nộ ho. Nếu không phải ở đây đang có nhiều người, thì hắn đã sớm một cước giẫm đạp tên Lục Minh này dưới chân.

Trong lòng Hàn Phong, Mạnh Hùng mặc dù là sư huynh nhưng hai người càng giống huynh đệ và bằng hữu hơn. Kiếp trước Mạnh Hùng tu luyện rất khắc khổ, thực lực cũng coi như không tệ nhưng chưa từng khinh thường Hàn Phong, mà trái lại thường vì hắn mà xuất đầu. Vì thế nên Mạnh Hùng và Lục Minh va chạm rất nhiều. Đến cuối cùng Mạnh Hùng cũng vì bảo vệ Hàn Phong mà chết.

- Mạnh Hùng, ta muốn cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội ta, để xem ngươi sau này còn muốn xen vào chuyện người khác hay không!

Lục Minh kiêu ngạo nói.

Mạnh Hùng cà giận nói:

- Tên cẩu hỗn đản ngươi, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!

- Không được!

Hàn Phong và tiểu bàn từ (mập mạp) Đoạn Nhạc đồng thanh lên tiếng.

- ồ, thì ra đều ở đây, còn có thêm nhiều thành viên mói, không tệ lắm! Đáng tiếc phế vật cũng chỉ có thể hoà với phế vật! Lúc trước là tổ năm tên phế vật thì hiện giờ cải biến thành to sáu tên phế vật.

Thanh âm này vừa truyền vào tai liền cắt đứt cuộc nói chuyện của đám người Hàn Phong.

Hàn Phong nhìn lại thì ra là Lục Minh, “Đúng là âm hồn bất tán. ” Hàn Phong có chút cảm khái lầm bầm.

Mạnh Hùng nghe vậy liền đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Minh nói:

- Lục Minh, ngươi nói cái gì?

- Không có gì, chỉ là nói đến vài tên phế vật thôi.

Lúc này, trong Huyền Thiên các cũng chỉ có hai mươi mấy tân đệ tử, vừa thấy bên này có chuyện, thì những tân đệ tử cách đó không xa cũng ngừng nói chuyện, chú ý xem diễn biến bên này.

- Tên chó con Lục Minh ngươi, cần thận ta đánh cho thành chó què!

Mạnh Hùng là người chân thật thẳng tính, nên khi nghe Lục Minh gọi tụi hắn là phế vật liền tức giận nói.

Đối với lời nói của Mạnh Hùng, Lục Minh chỉ cười lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Mạnh Hùng, khinh miệt nói:

- Hắc! Ta nói này tên to con, chỉ bằng đám phế vật các ngươi cũng muốn cùng ta động thủ?

-Ngươi!

Mạnh Hùng nhìn chằm chằm Lục Minh, con mắt tức muốn toé lửa, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Lục Minh hắn cũng không dám tiến lên. Bởi vì hắn biết nếu hai bên đánh nhau thì mấy người bên hắn chắc chắn không phải là đối thủ.

- Thế nào? Sợ sao?

Lục Minh châm chọc nói.

Mạnh Hùng lúc này đã giận tái mặt, nhịn không được nữa. Hắn thấy Lục Minh khinh thị hắn thì trong lòng nồi giận hét lớn một tiếng.

- Lục Minh, tên cầu hỗn đản nhà ngươi, ăn của ta một quyền đi!

Mạnh Hùng mặc dù vẫn còn là vị thành niên nhưng thân hình khôi ngô, mặc dù lúc này giận dữ xuất thủ nhưng cũng có chút tư thế.

Nhưng Lục Minh đối với công kích của Mạnh Hùng lại không để ý, hắn hừ lạnh một tiếng, một cước đá ra, quyền cước giao phong liền thấy rõ hơn kém.

Lục Minh vẫn đứng tại chỗ như không có chuyện gì, mà Mạnh Hùng lại bị một cước của đối phương bức lui về sau. Hai người giao thủ chỉ trong chóp mắt khiến mọi người căn bản không kịp có bất luận phản ứng gì.

Nhưng cũng có một người ngoại lệ đó là Hàn Phong.

Khi hắn thấy Mạnh Hùng chịu thiệt, liền di động cước bộ tới sau lưng Mạnh Hùng, nhẹ nhàng chạm vào thân thế Mạnh Hùng một cái. Lúc này Mạnh Hùng mới có thể đình chỉ lui về sau.

Sau khi đứng vững, Mạnh Hùng cũng không quản là ai đứng đẳng sau giúp hắn. Bây giờ trong mắt hắn chỉ muốn ăn thua với tên Lục Minh đã khiến hắn chịu thiệt thòi. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng định tiệp tục lao tới. Cũng may Đoạn Nhạc và Hàn Phong đứng bên cạnh vội vàng kéo hắn lại khiến hắn không thể vọng động.

Lục Minh nhìn mấy người Hàn Phong, vẻ mặt xem thường nói:

- Tự rước lấy nhục.

- Lục Minh, người đừng được đẳng chân lân đẳng đầu.

Mạnh Hùng nắm chặt nắm tay đến mức gân xanh nổi lên, hiển nhiên đã rất tức giận.

Mà Hàn Phong đứng đằng sau, ánh mắt nhìn Lục Minh mang lãnh ý càng sâu.

Hành động của Lục Minh đã triệt để kích nộ ho. Nếu không phải ở đây đang có nhiều người, thì hắn đã sớm một cước giẫm đạp tên Lục Minh này dưới chân.

Trong lòng Hàn Phong, Mạnh Hùng mặc dù là sư huynh nhưng hai người càng giống huynh đệ và bằng hữu hơn. Kiếp trước Mạnh Hùng tu luyện rất khắc khổ, thực lực cũng coi như không tệ nhưng chưa từng khinh thường Hàn Phong, mà trái lại thường vì hắn mà xuất đầu. Vì thế nên Mạnh Hùng và Lục Minh va chạm rất nhiều. Đến cuối cùng Mạnh Hùng cũng vì bảo vệ Hàn Phong mà chết.

- Mạnh Hùng, ta muốn cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội ta, để xem ngươi sau này còn muốn xen vào chuyện người khác hay không!

Lục Minh kiêu ngạo nói.

Mạnh Hùng cà giận nói:

- Tên cẩu hỗn đản ngươi, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!

- Không được!

Hàn Phong và tiểu bàn từ (mập mạp) Đoạn Nhạc đồng thanh lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.