Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 339: Chương 339: Đối đáp. (1+2)






Hàn Phong nghe vậy cũng lập tức kinh ngạc nhìn lên lão giả, không có lập tức trả lời.

Lão giả thấy Hàn Phong trầm mặc, thân hình khẽ động, lập tức đi tới trước mặt Hàn Phong, một tay chụp lấy vai hắn, gấp giọng hô:

- Tiểu tử, đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của lão phu!

Hàn Phong thấy lão giả vung tay tới, biết với thực lực hiện tại của mình căn bản không thể né tránh, thế nên hắn vẫn thản nhiên đứng tại chỗ.

Mà nghe được ngữ khi uy hiếp của lão giả, Hàn Phong cũng không tức giận, chẳng qua cười nhẹ, chậm rãi nói:

- Ngươi muốn biết sự tình, ta có thể nói cho ngươi, thế nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết ngươi là ai?

- Tiểu tử, ngươi không có quyền trao đổi điều kiện với lão phu, ngươi phải biết rằng, ta muốn bóp chết hai người các ngươi chỉ dễ như trở bàn tay, có muốn trước tiên ta giết tiểu oa kia, sau đó lại hỏi tới ngươi?

Hai mắt lão giả tràn ngập uy hiếp nói.

Ai biết, nghe ngữ khí đầy uy hiếp này của lão, Hàn Phong còn làm bộ không thèm để ý, trái lại cười lạnh một tiếng, thần tình thoải mái nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn đã ở chỗ này gần nghìn năm rồi!

Lão giả không rõ Hàn Phong vì sao nói như vậy, nhất thời không giải thích được nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta chỉ muốn nói, thực lực của ngươi vượt xa hai người chúng ta rất nhiều, nhưng cũng không thể rời khỏi nơi hoang tàn quỷ quái này, chớ nói chi ta và nàng!

Hàn Phong chỉ mình và Đường Vũ nhu, vừa cười vừa nói:

- Nếu không thể rời khỏi nơi này, chết sớm hay muộn có khác gì nhau, ngươi lấy đó uy hiếp chúng ta thật không có tác dụng!

- Ngươi không sợ chết?

Lão giả lạnh giọng nói.

Lắc đầu, Hàn Phong cười khổ nói:

- Không phải ta không sợ chết, mà đợi lâu ở loại địa phương này, quả thực sống không bằng chết, không chừng cuối cùng lại trở thành giống như ngươi vậy!

Lão giả nghe vậy, không khỏi giận tím mặt, thân hình chợt động, lập tức hiện ngay sát Hàn Phong, hai mắt tản mát ra quang mang khiếp người, lạnh giọng quát lên:

- Ngươi dám nhục mạ lão phu, xem ra ngươi quả thực không muốn sống!

- Lẽ nào ta nói sai sao?

Hàn Phong không có bất luận chút sợ hãi, nhìn thẳng lão giả, ngữ khí vẫn bình thản như trước.

Hàn Phong nói khiến những vết nhăn trên mặt lão giả thoáng cái càng hiện nhiều thêm.

Mà Hàn Phong vẫn một bộ thả nhiên như trước, hoàn toàn không lưu ý lão giả có hay không hạ thủ với mình trong cơn tức giận.

Bất quá lão giả kia qua một hồi đấu tranh, nguyên bản một tay khô gầy đặt trên vai Hàn Phong cũng chậm rãi buông xuống.

Cảm thụ được cử động này của lão giả, nhìn bên ngoài không thấy Hàn Phong có bất cứ biến hóa gì, nhưng trên thực tế lúc này nội tâm của hắn cũng buông dài một hơi.

Theo như lời của Hàn Phong lúc trước không phải là giả, nếu như trường kỳ bị nhốt ở đây, xác thức sống không bằng chết.

Nhưng Hàn Phong vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành khiến hắn phải lo lắng, hắn cũng không muốn cứ như vậy chết đi.

Một phen vừa rồi, bất quá chỉ để cho lão giả thấy bọn họ thực sự không sợ hãi cái chết, từ đó làm cho đối phương mất đi ưu thế uy hiếp bọn họ.

Rất hiển nhiên, phen đối đáp này của Hàn Phong xác thực đã đạt được mục đích, trong lòng tự nhiên cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mà Đường Vũ Nhu đứng phía sau vẫn khẩn trương nhìn chăm chú hai người, rất sợ lão giả kia có gì không tốt sẽ giết mất Hàn Phong, bởi vậy trong khoảnh khắc lão giả kia buông tay, nàng cũng nhịn không được buông lỏng trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Cũng may, lúc này lão giả cũng không đặt chủ ý lên người Đường Vũ Nhu, bằng không chỉ sợ biểu tình biến hóa trên mặt nàng lúc này đã bán đứng tâm tư hai người rồi.

Nhìn thấy lão giả buông tay, Hàn Phong lại mười phần thong dong nói tiếp;

- Được rồi, ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai, chờ ngươi nói xong, ta tự nhiên sẽ kể những chuyện ta biết cho ngươi, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể hợp tác.

Lão giả nghe vậy cũng không nhiều lời, cúi đầu suy nghĩ một lúc này, lúc này mới một lần nữa ngẩn đầu, trong giọng nói tràn ngập vẻ tang thương, cảm thán nói:

- Ngươi trước cho ta biết, Tứ Diệu Các từ ngàn năm trước đã không còn tồn tại nữa có phải là sự thực hay không?

- Tự nhiên! Chuyện này tất cả mọi người trên đại lục đều biết, ta không cần phải lừa ngươi!

Hàn Phong trả lời.

Mà nghe được Hàn Phong khẳng định, biểu tình của lão giả trở lên có chút dữ tợn.

Tình huống này lọt vào trong mắt Hàn Phong, ngược lại khiến trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc.

Dựa theo trước đây, khi lão giả nhất quyết muốn giết Đường Vũ Nhu, hiển nhiên giữa lão giả và Tứ Diệu các phải có chút ân oán nào đó, nhưng vì sao lúc này nghe được Tứ Diệu Các không còn tồn tại lão lại có biểu tình như vậy?

Suy nghĩ một chút, Hàn Phong tiếp tục nói:

- Tuy rằng Tứ Diệu Các đã không còn tồn tại nhưng cũng không phải là do bị địch nhân tiêu diệt mà là vị tự thân nội bộ dẫn tới chia rẽ là bốn phần, hình thành bốn các mà thôi.

- Cái gì?

Nghe được Hàn Phong nói vậy, khuôn mặt lão giả đột nhiên dị động, hai tay chụp lấy vai Hàn Phong, ngữ khí rất lạ hỏi:

- Vậy còn Trữ Băng của Băng Tuyết Đường? Ngươi có biết tin tức của nàng không? Mau nói cho ta biết!

Lão giả vừa nói ra lời này, Hàn Phong ngược lại có chút kinh ngạc, trong lòng lập tức có chút phát hiện nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc nói:

- Ngươi quên thỏa thuận lúc trước giữa hai chúng ta sao? Ta trước cần biết ngươi là ai mới có thể nói cho ngươi biết tất cảm vừa rồi ta đã nói một phần xem như là trước thời hạn rồi, hiện tại đến lượt ngươi nói cho ta biết chuyện của ngươi và cả tình huống xung quanh nơi này nữa.

Chưng kiến Hàn Phong không mặn không nhạt, lão giả thực hận không thể một chưởng đánh chết tiểu tử này, nhưng nghĩ tới những tin tức mình muốn biết, lão giả chỉ có thể áp chế tức giận trong lòng.

Thẳng tới một lát sau, khi lão khôi phục lại vẻ lãnh tính, đột nhiên khuôn mặt biến thành thống khổ, ngữ khí đầy vẻ cô độc nói:

- Kỳ thực ngay cả ta cũng muốn biết ta rốt cục là ai, chính ta thực sự cũng không biết nữa!

Hàn Phong nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.

Thấy biểu tình của Hàn Phong, lão giả ngược lại không quá mức bận tâm, bình tĩnh nói:

- Ngươi không cần hoài nghi lời ta, lão phu từ khi bị đám hỗn đản kia đánh rơi xuống nơi này vẫn chưa từng rời đi.

Dừng một chút, lão giả đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm đã qua bao lâu, có lẽ các ngươi cũng không biết, ta đang đứng trước các ngươi xác thực đã không thể gọi là người.

- Có ý tứ gì?

Mặc dù Hàn Phong trước kia đã mơ hồ có loại cảm giác này, nhưng lúc này nghe được vẫn cảm thấy có chút không hiểu liền hỏi lại.

Ngữ khí lão giả mười phần bình thản, bình thản giống như không phải đang kể chuyện về mình vậy:

- Ta hiện tại, bất quá chỉ là một thể linh hồn không trọn vẹn mà thôi, thân xác lão phu từ khi rơi xuống nơi này đã triệt để bị hủy rồi.

- Đây là…

Lão giả vừa nói ra lời này, xác thực cũng khiến Hàn Phong nhịn không được thất kinh, mặc dù tổng cộng kiếp trước cũng sống được hơn bốn trăm năm, thế nhưng hắn đối với việc trước mắt này vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Danh xưng Linh hồn thể này, chính là lần đầu tiên hắn nghe được.

Nhưng nhìn dáng dấp lão giả trước mắt, xác thực không giống với người bình thường, bởi vậy hàn Phong cũng không cho rằng lão giả đang lừa gạt hắn.

Hơn nữa đối phương căn bản không cần lừa gạt mình.

Nghĩ vậy, Hàn Phong cũng nhịn không được cúi đầu trầm tư một lát, sau đó mớ ngẩng đầu lên hỏi tiếp:

- Lẽ nào sau khi người ta chết sẽ sinh ra Linh hồn thể? Nhưng sao từ trước đến nay trên đại lục cũng chưa từng nghe người khác nhắc qua loại chuyện này?

Thấy Hàn Phong nghi hoặc, lão giả lập tức giải thích:

- Những người khác thì không rõ ràng lắm nhưng ta lại biết, ta sau khi chết vẫn còn lưu lại ý thức, còn sản sinh được Linh hồn thể, đều không thoát khỏi liên quan tới nơi này.

- Nơi này?

Hàn Phong càng nghe càng mơ hồ, không khỏi hỏi tiếp:

- Ý ngươi nói, ngươi sau khi chết còn có thể sản sinh Linh hồn thể, tất cả nguyên nhân là vì sơn cốc này?

Dừng lời, Hàn Phong cũng lập tức nghĩ đến lực lượng thần bí bao phủ phiến sơn cốc này, vì vậy bổ sung nói:

- Ý ngươi nói, là vì ảnh hưởng của kết giới bao phủ phiến sơn cốc này mới khiến cho ngươi có bộ dáng như bây giờ?

- Không sai!

Lão giả gật đầu nói tiếp:

- Nơi này bị người ta hạ Huyết Hồn Vạn Tượng Trận, nguyên bản chuyên dùng để đối phó với ta, nhưng chỉ sợ bọn họ cũng không ngờ tới, kết cục ta tuy phải bỏ mình nhưng ý thức linh hồn vẫn có thể bảo lưu.

- Ngươi nói đám hỗn đản, chẳng lẽ là người Võ Hoàng Điện?

Hàn Phong dò hỏi.

Nghe được ba tiếng Võ Hoàng Điện, lão giả nguyên vốn đang bình tĩnh, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức trước nay chưa từng có, ngữ khí tràn ngập thô bạo nói:

- Đám tạp chủng Võ Hoàng Điện, lão phu muốn giết sạch các ngươi! Giết! Giết! Giết!

Lão giả đột nhiên chuyển biến cũng khiến Hàn Phong kinh ngạc vô cùng, nhưng lập tức cũng hiểu được, lão giả trước mắt này xác thực có mối thù không đội trời chung với Võ Hoàng Điện.

Nếu là thực, bọn họ ngược lại có chung địch nhân, có thể vì thế mà hắn và Đường Vũ Nhu sẽ bảo trụ được tính mạng.

Sau một lúc lâu, tựa hồ lão giả có chút thanh tỉnh, khôi phục lại tâm tình mới lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng biết đám hổn đản kia là Võ Hoàng Điện, nói cho ta biết, hiện chúng ở nơi nào? Vì sao còn chưa bị người tiêu diệt?

Nghe vậy Hàn Phong liền giải thích, nói:

- Việc này một lời khó nói hết!

Tiếp theo Hàn Phong liền giản lược kể lại những gút mắc của mình với Võ Hoàng Điện trong mấy năm gần đây.

Sau khi nghe Hàn Phong tự thuật, ánh mắt lão giả nhìn về phía Hàn Phong hiển nhiên đã bớt đi rất nhiều địch ý, lập tức thì thào nói:

- Nghĩ không ra a! Nghĩ không ra, ngàn năm trôi qua, đám âm hồn bất tán kia vẫn còn tồn tại.

Câu chuyện vừa chuyển, lão giả tiện đà nói:

- Ngàn năm trước, những tên hỗn đản này đã mưu đồ bí mật tập kích Tứ Diệu Các, nghĩ không ra, qua một ngàn năm quyết tâm của bọn họ tới Tứ Diệu Các còn chưa nguôi! Thật đáng căm hận.

- Tiền bối có biết được vì sao Võ Hoàng Điện phải trăm phương ngàn kế đối phó với Tứ Diệu Các, hôm nay đã qua ngàn năm nhưng bọn người kia vẫn như trước, không ngừng phát động tập kích tới Tứ Diệu Chi Các!

Hàn Phong hiếu kỳ hỏi.

Ai ngờ, lão giả nghe vậy lại một lần nữa lắc đầu, nói:

- Không chỉ có ta, ngay cả Tứ Diệu Các lúc trước cũng không biết vì sao lại vô cớ trêu chọc tới một thế lực kỳ quái như vậy.



Qua môt phen dò hỏi ngắn gọn, Hàn Phong cũng từ trong miệng lão giả đạt đợc một đáp án hữu dụng.

Mà theo giải thích của lão giả, bởi vì hắn hiện tại là Linh hồn thể, trải qua một ngàn năm, ký ức của hắn cũng dần dần bị hao mòn.

Cũng chính vì vậy, hắn mới không thể nhớ nổi mình là ai. Trong đầu chỉ còn lưu lại những chấp niệm từ khi hắn còn sống.

Theo lý thuyết, một người khi chết đi đúng là sẽ sản sinh linh hồn.

Nhưng muốn duy trì linh hồn cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, trên khắp đại lục cũng không có nơi nào đủ năng lượng để chống đỡ nổi.

Bởi vậy, sau khi một người chết đi, linh hồn tuy rằng sẽ cố gắng ngưng tụ nhưng lập tức sẽ hóa thành năng lượng tinh khiết nhất trong thiên địa, tiêu tán không còn.

Sở dĩ lão giả có thể tồn tại một ngàn năm, hoàn toàn là vì hiệu quả có được từ Vạn Tượng Trận, không sai biệt lắm trở thành nguồn năng lượng trữ hàng cho lão dùng tới nay.

Mà trải qua ngàn năm, năng lượng của Vạn Tượng Trận hiển nhiên đã trở nên vô cùng bạc nhược, bởi vậy khi Hàn Phong và Đường Vũ Nhu rơi xuống nơi này mới có thể bình yên vô sự.

Mà thân thể Đường Vũ Nhu đến nay vẫn không thể khôi phục lại đấu khí, có tám phần mười là do ảnh hưởng bởi Vạn Tượng Trận.

Cũng có thể nói, suy đoán lúc trước của Hàn Phong là sai lầm, lão giả này chính là dựa vào Vạn Tượng Trận này mới sống tới được, tự nhiên lão không thể rời khỏi nơi này.

Nhưng hắn và Đường Vũ Nhu lại khác, hai người bọn họ là người sống, Hàn Phong tin tưởng chỉ cần có lực lượng nhất định, bọn họ nhất định có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Đợi cho Hàn Phong truy hỏi xong xuôi, lão giả liền lập tức hỏi tới vấn đề hắn quan tâm nhất.

Đương nhiên nghi hoặc của lão, Hàn Phong tự nhiên không giải đap được, nhưng Đường Vũ Nhu bên cạnh lại chính là đệ tử thủ tịch Băng Tuyết các, hiển nhiên nàng những bí văn về Tứ Diệu Các trước đây nàng biết cũng không ít.

Bởi vậy, tiếp theo Hàn Phong liền nhìn sang Đường Vũ Nhu gật đâu.

Đối với vấn đề của lão giả, Đường Vũ Nhu tự nhiên biết được, vì vậy liền mở miệng giải thích:

- Nếu như Trữ Băng trong lời ngươi và người ta biết là một mà nói, như vậy thật đáng tiếc nói cho ngươi biết, Trữ Băng đã chết!

- Đã chết? Đây làm sao có thể… Không có khả năng, nàng sao có thể chết, nàng sao có thể chết được!

Nghe tin Trữ Băng đã chết, tâm tình lão giả hiên nhiên kích động vô cùng, tử khí trên người cũng dần trở nên không ổn định, khi rõ khi mờ.

Mà Đường Vũ Nhu thấy lão giả kích động như thế hiển nhiên cũng đoán được lão giả trước mắt và Trữ Băng hẳn có tồn tại một mối quan hệ không rõ ràng.

Không khỏi thở dài, đột nhiên ngữ khí hơi chuyển sang trầm thấp, nàng nói:

- Trữ Băng ngươi nhắc tới lúc trước chính là các chủ đời thứ nhất của Băng Tuyết Các ta, cũng là đường chủ cuối cùng của Băng Tuyết Đường thuộc Tứ Diệu Các. Nhưng lão nhân gia người sau khi thành lập Băng Tuyết Các không lâu liền biến mất, không ai biết nàng đi nơi nào, mà muội muội của nàng, cũng là người có thực lực gẫn với nàng nhất khi đó tự nhiên trở thành các chủ thứ hai của Băng Tuyết Các, mà hiện tại đã qua ngàn năm, Trữ Băng tiền bối hẳn đã rời nhân thế từ lâu.

- Thật đã chết rồi! Ha ha! Sao có thể như vậy?

Lão giả đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, ngữ khí đầy vẻ không dám tin tưởng, nói tiếp:

- Ngàn năm! Dĩ nhiên bất tri bất giác đã qua ngàn năm, nguyên lai dù ngươi có cường thịnh tới đâu cũng không thể chống nổi năm tháng hao mòn a!

Một phen cảm thán của lão giả khiến Hàn Phong ở một bên nghe được cũng có chút trầm mặc, không nói gì nhìn lão.

Ngược lại là Đường Vũ Nhu, sau khi nhìn thấy biểu hiện thất thố này của lão, trong mắt cũng hiện lên một tia ý vị đồng tình, lập tức nàng liền đưa ánh mắt chuyển về phía Hàn Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.