Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 340: Chương 340: Kinh văn






Trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, tự hỏi nếu như mình đã chết hắn có nhớ tới mình hay không?

Cảm thụ được ánh mắt khác thường của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong lập tức xoay đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Đường Vũ Nhu lắc đầu, lập tức vất ý niệm kia ra khỏi đại não, cười nói:

- Không có gì, chỉ là cảm khái với tao ngộ của lão nhân gia kia thôi.

Lão giả phía bên kia nghe được, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới thoáng khôi phục lại, không khỏi ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía hai người.

Chính xác mà nói, đa phần ánh mắt của lão trập trung trên người Đường Vũ Nhu.

Thấy lão giả nhìn Đường Vũ Nhu chắm chú, trong lòng Hàn Phong cả kinh, cho rằng lão đang có ý định động thủ với nàng, vì vậy thân hình chợt lóe, lập tức chặn giữa hai người, vẻ mặt cảnh giới nhìn chằm chằm tới lão giả.

Lão thấy cử động của Hàn Phong, ngược lại bình tĩnh nói:

- Tiểu tử, không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có ác ý với tiểu oa này, chẳng qua muốn nhìn một chút đệ tử đời sau của nàng mà thôi, không còn gì khác.

Hàn Phong tự nhiên minh bạch “nàng” trong miệng lão ý chỉ Trữ Băng, các chủ đời thứ nhất của Băng Tuyết Các.

Lão giả vừa nói như thế, tự nhiên quan hệ giữa hai người không cần nói cũng biết. Chẳng qua, lão giả tại sao lại rơi xuống tình cảnh này, Hàn Phong cũng rất lấy làm hiếu kỳ.

Suy nghĩ một chút, Hàn Phong nhịn không được hỏi.

Ai ngờ, lão giả nghe được Hàn Phong hỏi, khuôn mặt liền trở nên cực kỳ nặng nề.

Đang muốn mở miệng nói chuyện, thần tĩnh lão đột nhiên biến đổi, ngay sau đó không gian xung quanh liền hiện ra một cỗ vặn vẹo không quy tắc, triệt để bao phủ lấy thân ảnh lão giả.

Trong chớp mắt, lão giả một lần nữa liền biến mất khỏi tầm mắt Hàn Phong và Đường Vũ Nhu.

Nhìn thấy lão giả biến mất, cả Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đều quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

Hiển nhiên, Hàn Phong còn muốn từ trong miệng lão giả tìm hiểu một ít tin tức, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể đợi đến lần tiếp theo.

Căn cứ theo phán đoán lúc trước của Hàn Phong, lão giả này hẳn cách mỗi năm này mới có thể xuất hiện một lần. Bởi vậy nếu muốn hiểu rõ thêm sự tình của lão, cũng chỉ có thể đợi tới năm ngày sau.

Kế tiếp, hai người Hàn Phong và Đường Vũ Nhu không có chuyện gì làm, chỉ còn biết buồn rầu chờ đợi.

Năm ngày, nói ngăn không phải, nói dài cũng không.

Về sau đúng như Hàn Phong dự đoán, lão giả một lần nữa xuất hiện trước mặt hai người. Bất quá vừa xuất hiện, lão giả cũng không cho Hàn Phong cơ hội nói chuyện, nói thẳng:

- Ta biết các ngươi muốn rời khỏi nơi này, nhưng bằng vào lực lượng các ngươi hiện tại căn bản là không thể.

Dừng lời, lão giả tiếp tục nói:

- Trước đó, đã vài lần ta cảm giác được toàn bộ kinh mạch trong thân thể ngươi đã đứt đoạn, mặc dù có được đấu khí khổng lồ nhưng không cách nào xuất ra ngoài. Bất quá nơi này ngược lại có có một phương pháp có thể giúp ngươi, không biết ngươi có dám thử nghiệm hay không?

Nghe được lão giả liên tiếp nói trúng như vậy, Hàn Phong đầu tiên lặng đi một chút, bất quá khi hắn nghe được một câu của lão, hai mắt Hàn Phong không khỏi sáng ngời, nhưng cũng lập tức thu lại tâm tình, có chút nghi hoặc hỏi:

- Có thể khôi phục lại lực lượng, dò có thống khổ tới đâu ta cũng có thể chịu được, chẳng qua ta có một nghi vấn, vì sao ngươi lại vô duyên vô cớ giúp chúng ta?

Nghe vậy, đôi mày lão giả cũng hơi nhíu lại, lập tức trầm giọng nói:

- Ta cũng không có hảo tâm như vậy, ta giúp ngươi là có điều kiện.

- Điều kiện gì?

Nghe lão giả nói tới điều kiện, trong lòng Hàn Phong lúc này mới yên tâm hơn, lập tức nhàn nhạt hỏi.

- Ta muốn ngươi khôi phục lực lượng, sau khi rời khỏi nơi này, thay ta giết sạch đám hỗn đản Võ Hoàng Điện!

Ngữ khí chuyển sang lành lạnh nói.

Từ trong giọng lão giả, Hàn Phong có thể cảm thụ được nội tâm lão vô cùng phẫn nộ, không khỏi có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Có thể nói cho ta biết, giữa tiền bối và Võ Hoàng Điện có mối thâm cừu đại hận gì?

Lão giả thấy Hàn Phong hỏi vậy, hừ lạnh một tiếng, lập tức nói:

- Việc này nói ra rất dài dòng, về sau có thời gian lão phu sẽ nói cho ngươi, ngươi chỉ cần biết, lão phu rơi vào tỉnh cảnh này, tất cả là do đám hỗn đản Võ Hoàng Điện ban tặng!

Lập tức, lão giả lại chuyển, nói luôn:

- Nhìn phản ứng của tiểu oa lúc trước, lại nghe sự tình ngươi kể, ta biết ngươi có khoảng cách với Võ Hoàng Điện, hơn nữa còn tới mức không chết không thôi, bởi vậy ta mới giúp ngươi khôi phục thực lực, thay ta đối phó đám hỗn đản Võ Hoàng Điện, điều kiện như vậy ta nghĩ ngươi hẳn có thể tiếp thu được, thế nào?

Hàn Phong ngược lại không nghĩ tới lão giả sẽ đưa ra điều kiện này, bất quá nghĩ lại, chính xác mà nói lão giả trước mắt đã là một người chết.

Hiện còn sót lại bất quá chỉ là một Linh hồn thể, tùy thời đều có khả năng tiên tán, tồn tại kỳ lạ như vậy tựa hồ cũng không có lý do gì cần phải hãm hại hắn.

Thế nên Hàn Phong sau một thoáng suy tư, cũng lập tức nói:

- Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề, không cần ngươi nói ta cũng tận lực diệt trừ Võ Hoàng Điện, dù sao chỉ cần Võ Hoàng Điện còn tồn tại, ta cũng những người xung quanh không thể an ổn sinh sống được.

Dừng lời, Hàn Phong có chút chần chờ, nói:

- Chẳng qua, tiền bối thực có cách khôi phục lực lượng cho ta?

Không phải Hàn Phong không tin lời lão, mà bản thân hắn vốn là một luyện dược đại sư, trong lòng hắn tự nhiên rất rõ thương thế của mình ra sao.

Loại thương thế như vậy không chỉ nói hắn, ngay cả luyện dược tông sư cũng chưa nắm chắc giải quyết được, mà Linh hồn thể bị khốn tại đây gần ngàn năm có thể có biện pháp sao?

Phảng phất như nhìn thấu được nghi hoặc của Hàn Phong, lão giả liền lộ ra một dáng cười khó có được, tự tin nói:

- Nếu đổi là người khác, ta cũng không có biện pháp nào, nhưng nếu đã là ngươi, ta nắm chắc tới bảy thành, có thể khiến người trong thời gian ngắn triệt để khôi phục lại, thậm chí còn có thể giúp lực lượng của ngươi càng thêm tăng tiến.

Hàn Phong không biết lão giả lấy đâu ra tự tin như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rất bảo chứng.

Một lời này của lão cũng khiến Hàn Phong kinh dị không ngớt.

Lẽ nào trên người hắn có chỗ nào không giống người thường, bằng không lão giả kia vì sao nói chỉ có hắn lão mới nắm chắc chữa trị được.

Cẩn thận suy nghĩ, Hàn Phong cũng không tìm ra được nguyên cớ nào.

Bất quá lão giả kia lại mở miệng nói:

- Không cần đoán nữa, sở dĩ ta nói vậy toàn bộ là do ngươi đã luyện Cửu Chuyển Huyền Công tới tầng thứ chín Kim nguyên chi thể, mà ta vừa hay lại nhận thức Cổ Thanh, chỉ có vậy thôi.

Cửu Chuyển Huyền Công?

Nghe vậy, trong lòng Hàn Phong cũng khẽ động, bất quá hắn còn chưa rõ ý định của lão giả.

Lão nhận thức Cổ Thanh, như vậy thì sao?

Hàn Phong đã luyện Cửu Chuyển Huyền Công tới đỉnh cấp, vẫn chưa phát hiện Cửu Chuyển Huyền Công có tác dụng gì khác.

Nghĩ vyaj, Hàn Phong không khỏi nghi hoặc nhìn về phía lão giả, mà lão cũng chỉ cười, lập tức nói:

- Kỳ thực, Cửu Chuyển Huyền Công thế nhân biết tới chẳng qua chỉ là một nửa mà thôi, năm đó sau khi Cổ Thanh sáng tạo ra Cửu Chuyển Huyền Công, lại qua rất nhiều năm mới hiểu được công dụng của Cửu Chuyển Huyền Công vẫn chưa tính là hoàn mỹ, vì vậy lại sáng tạo thêm ra nửa phần tiếp theo.

Hàn Phong nghe tới đây, biểu tình trên mặt dã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.