Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 387: Chương 387: Trở lại Thiên Môn. (1+2)






Nửa tháng sau, Hàn Phong cùng với Hư Không đi tới một gò núi tại vùng tiếp cận trung tâm hóa ngoại chi cảnh.

Nơi này cách Hư Không thành tương đối xa, xa xa vượt khỏi phạm vi Hư Không có thể hoạt động trước kia.

Trải qua nửa tháng thích ứng với thân thể mới, hôm nay, Hư Không đã hoàn toàn thích ứng được với bộ thân thể mới. Đồng thời hắn, đối với bộ thân thể mới này hết sức hài lòng.

Cho dù bộ thân thể này nhìn qua có chút nhỏ bé và yếu ớt, hoàn toàn không giống như vẻ cao to uy vũ của hắn trước đây, nhưng mỗi một chỗ trong thân thể đều ẩn dấu lực lượng sẵn sang bạo phát hết sức kinh người.

Dù sao, Hàn Phong thông qua tinh tế tuyển chọn mới lấy ra một số bộ vị mười phần không tồi trên người mãnh thú thành tài liệu cho thân thể mới.

Tự nhiên là muốn các bộ vị của bộ thân thể mới trở nên càng cường đại hơn.

Bất quá, có một chút tiếc nuối chính là, vì để linh hồn và năng lượng của chính mình triệt để dung hợp với bộ thân thể mới, đồng thời đạt tới đồ phụ hợp hoàn mỹ.

Vì vậy, tu vi của Hư Không cũng từ Thiên giai bát phẩm trước kia, trực tiếp hạ xuống cảnh giới Thiên giai thất phẩm.

Nhưng không thể xem là Thiên giai thất phẩm bình thường.

Từ Thiên giai thất phẩm tới Thiên giai bát phẩm nhất định có chênh lệnh, nhưng không giống như Hàn Phong từ Thiên giai nhất phẩm hoàn toàn tán công dẫn tới đấu khi không có, tình huống thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Chẳng qua, đối với điều này Hư Không không hề thất vọng nhiều, dù sao trước khi hắn mất đi thân thể, vốn chỉ là thực lực Thiên giai thất phẩm, tuy rằng trải qua thời gian nghìn năm, cuối cùng tu vi của hắn lại trở lại khởi điểm trước kia.

Thế nhưng, đổi điều này để lấy tự do đối với Hư Không mà nói, điểm này căn bản không cần phải để ý.

Hơn nữa Hư Không trời sinh tính tình kiêu ngạo, hăn tin tưởng bằng vào thiên phú của hắn, muốn một lần nữa trở lại Thiên giai bát phẩm, chẳng qua là vấn đề thời gian, vì vậy không quá mức toát ra tâm tình uể oải.

Mà sau khi có được thân thể mới, Hư Không tự nhiên không còn bị hạn chế bởi Hư Không Thành. Từ lúc hắn và Hàn Phong bước ra khỏi tòa thành sừng sững suy nghiêm tồn tại bao nhiêu năm, hắn đã tự tay oanh kích Hư Không Thành thành đống đổ nát.

Hàn Phong còn nhớ lúc đó, Hư Không tự mình làm chuyện này, trên mặt hắn không hề có bất cứ ba động biểu tình nào, chỉ là đôi con mắt tràn ngập hồng quang yêu dị chợt lập lòe, lưu lại một tia tâm tình nhàn nhạt.

Hàn Phong biết, Hư Không làm như vậy chính là vì muốn phát tiết nỗi lòng uất hận nghìn năm dài đằng đẵng.

Dù sao, Hư Không có cường thịnh hơn nữa cũng chỉ là một người, một người bị nhốt tại địa phương hoang vu hẻo lánh không có người nói chuyện một nghìn năm, chỉ sợ tâm lý hơi thiếu một chút đã sớm bị bức tới điên khùng.

Sau một phen phát triết, nguyên bản tòa kiến trúc cao lớn nguy nga, dưới lực lượng cường đại của Hư Không, trong chớp mắt liền ầm ầm sụp đổ.

Mà Hàn Phong lại một lần nữa khiếp sợ thực lực của Hư Không, tuy rằng thực lực của hắn bởi vì muốn lấy được tân sinh mà bị hạ thấp xuống còn Thiên giai thất phẩm.

Nhưng Hàn Phong cũng còn nhớ rất rõ khi hắn vừa mới tiến vào tòa thành này, lực lượng của bản thân căn bản không có một chút tác dụng nào, bằng không cũng đã không bị nhốt ở bên trong, thẳng cho tới khi gặp Hư Không.

Mà Hư Không có được thực lực Thiên giai thất phẩm, dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy trực tiếp phá hủy, cũng là để Hàn Phong một lần nữa tận mắt chứng kiến uy lực kinh người của cường giả Thiên giai thất phẩm.

Đồng thời, trong lòng đối với cảnh giới Thiên giai lục phẩm đã chạm tay tới động tâm không ngớt.

Nhìn cảnh sắc một màu trắng xóa trước mắt, Hàn Phong cau mày dò hỏi Hư Không bên cạnh, nói:

- Nơi này chính là chỗ trung tâm hóa ngoại chi cảnh?

- Không sai! Chính là nơi này!

Hai mắt Hư Không có chút phức tạp nhìn địa phương hoàn toàn bị sương mù trắng xóa bao phủ, khẳng định trả lời.

Hàn Phong không rõ ràng lắm vì sao Hư Không lại khăng khăng một mực đến nơi này, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Vì sao tiền bối cố ý muốn đến nơi này, nơi này rốt cuộc có chỗ kỹ lạ nào?

Nghe vậy Hư Không đầu tiên là trầm mặc, sau một lát mới chậm rãi mở miệng trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hàn Phong:

- Năm đó, ta và Triệu Vô Cực đi tới địa phương tràn ngập sương trắng này mới rơi vào kết cục bị vây khốn trước đó!

Khiếp sợ!

Lời Hư Không nói khiến Hàn Phong vô cùng khiếp sợ.

Hàn Phong hiểu ý tứ trong lời nói của Hư Không, trước đó hắn đối với lý do vì sao Hư Không lại mất đi thân thể cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng Hư Không không nói, hắn không thuận tiện để hỏi.

Mà giờ khắc này, Hư Không nói ra những lời vừa rồi cũng trực tiếp giải đáp hiếu kỳ cho Hàn Phong, chính vì là năm đó, hắn tiến vào màn sương trắng trước mặt nên mới mất đi thân thể.

Tiếp theo, đôi con mắt tỏa quang mang màu hồng yêu dị toát lên vẻ hồi ức, chậm rãi kể lại chuyện tình năm đó.

Hàn Phong sau khi nghe xong, càng cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc không gì sánh được.

Nguyên lai, năm đó Hư Không thực hiện đánh cược, sau khi bại dưới tay Triệu Vô Cực, liền cùng với Triệu Vô Cực tiến vào hóa ngoại chi cảnh, nỗ lực tìm kiếm phương pháp có thể khiến năng lượng cuồng bạo không ngừng tiết lộ bình ổn lại.

Lấy thực lực của hai người khi đó, mãnh thú nơi này tự nhiên không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với hai người, vì vậy trải qua một đoạn thời gian tra xét và lục lọi, hai người đã đi tới vị trí Hàn Phong đang đứng hiện tại.

Trong con mắt bọn họ, hóa ngoại chi cảnh sở dĩ không ngừng biến hóa và phát tiết năng lượng ra ngoài, tất cả nhất định có liên quan tới giải đất trung tâm tràn ngập sương trắng.

Mà lúc đó, hai người đã là cường giả hiếm có, vốn cho rằng bản thân rất cao, tự nhiên không e ngại bất cứ chuyện gì.

Dựa vào tài cao mật lớn, hai người tiến vào trong màn sương trắng trước mặt, dự định tìm kiếm nguyên nhân phát tiết năng lượng ra ngoài.

Chỉ là, không nghĩ tới có chuyện ngoài dự liệu xảy ra.

Thời điểm hai người vốn tưởng rằng không hề có bất cứ nguy hiểm gì, màn sương trắng trước mặt dĩ nhiên dâng trào lên một cỗ lực lượng cường đại không gì so sánh được.

Cỗ lực lượng này cho dù là Hư Không hồi tưởng lại cũng còn có chút mơ hồ nghĩ mà sợ hãi.

Đối với tất cả những chuyện phát sinh trong màn sương trắng, Hư Không căn bản không có bao nhiêu ấn tượng.

Bởi vì sau khi cỗ lực lượng kia xuất hiện, hắn liền bị đứng mũi chịu sào bắn trúng, rất nhanh liền mất đi ý thức.

Về phần những chuyện xảy ra phía sau, hắn căn bản không hề biết.

Chẳng khi, khi hắn tỉnh táo lại liền phát hiện chính là đã bị nhốt trong Hư Không Thành, mà thân thể của hắn cũng hoàn toàn không còn, về phần hắn làm sao dùng phương thức năng lượng thể để sống sót, Hư Không càng mười phần mờ mịt.

Mà cứ như vậy, Hư Không trong tình huống mờ mịt không giải thích được vượt qua gần nghìn năm, đối với chuyện năm đó, hắn hoàn toàn không có bất cứ ý thức gì.

Về phần sinh tử của Triệu Vô Cực, hắn càng không biết rõ. Nguyên nhân chính là vì như vậy, sau khi hắn dưới sự trợ giúp của Hàn Phong lấy được sinh mệnh mới, việc làm đầu tiên của Hư Không chính là tự tay hủy đi Hư Không Thành, đó là địa phương năm đó tạo thành chuyện hắn mất đi thân thể.

Chẳng qua khi tới điểm giới hạn, Hư Không đã dừng lại.

Trên mặt càng toát ra khiếp ý hiếm thấy. Tựa hồ năm ký ức không rõ ràng năm đó đã tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa trong hắn.

Hàn Phong sau khi biết được chân tướng, trong lòng hơi có chút cảm khái, thế nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, mà chỉ lẳng lặng đứng một bên, chờ đợi Hư Không có quyết định.

Mà trải qua giãy dụa hồi lâu, để Hàn Phong ngoài dự liệu chính là, Hư Không lựa chọn quay đầu lại.

Dựa theo lời của hắn mà nói, nếu như năm đó hắn có thực lực Thiên giai thất phẩm, cùng với Triệu Vô Cực, cả hai người đều không thể đối phó được với màn sương trắng trước mắt, như vậy với thực lực của hắn hiện tại, mà Hàn Phong càng không thể bằng Triệu Vô Cực, như vậy bọn họ đi vào trong màn sương trắng, gặp phải nguy cơ bỏ mình càng thêm lớn.

Hư Không cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nghìn năm, thật vất vả mới có thể lấy được tự do, cuối cùng lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ.

Hàn Phong tự nhiên không có ý kiến gì, vì vậy cùng với Hư Không dừng lại chốc lát, sau đó hai người cùng nhau xoay người, theo phương hướng ngược lại rời khỏi nơi đây.

Chẳng qua, bọn họ không chú ý tới, sau khi hai người rời khỏi, nguyên bản màn sương trắng vô cùng bình tĩnh, đột nhiên quỷ dị quyển động vài cái, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh như ban đầu.

Mà Hư Không đã là Thiên giai thất phẩm cũng không hề phát hiện ra biến hóa.

Ngược lại, Hàn Phong có tinh thần lực cường đại hơi chút hoài nghi quay đầu lại nhìn vài lần, nhưng vẫn không có bất cứ phát hiện gì khác.

Đây bất quá chỉ là một hồi nhạc đệm nho nhỏ. Tiếp theo, Hư Không dẫn Hàn Phong quay trở lại địa điểm tiến vào hóa ngoại chi cảnh, đồng thời đi đi lại lại tại vòng ngoài trong thời gian một tháng.

Đương nhiên, hai người bọn họ không có thời gian rảnh rỗi xem lướt qua nơi này, nhưng Hàn Phong còn chưa tìm thấy địa phương hắn và Lý Ngọc phân tán nhau.

Ban đầu ném Lý Ngọc ra khỏi bão cát, Hàn Phong liền triệt để mất đi liên lạc với hắn.

Dù sao, Lý Ngọc chính là đệ tử kiệt xuất nhất đời này của Thiên Môn, đồng thời quan hệ với hắn không sai, về công về tư mà nói, Hàn Phong không nên quên đi hắn.

Dưới sự bảo hộ của cường giả Thiên giai thất phẩm Hư Không, dọc theo đường đi có thể nói là mãnh thú kinh sợ dâm uy của Hư Không, không một con nào dám xuất đầu lộ diện.

Đương nhiên, trong chuyện này có một phần quan hệ với chuyện thân thể của Hư Không có một số bộ phận lấy trên thân thể mãnh thú có thực lực siêu cường.

Đám mãnh thú này ngửi thấy trên người Hư Không có khí tức mãnh thú thực lực cực mạnh, tự nhiên từ rất xa liền bỏ chạy.

Đáng tiếc chính là, hai người hầu như đã nhìn qua hóa ngoại chi cảnh một lượt, nhưng vẫn như trước không hề phát hiện ra bất cứ tung tích người nào.

Đến lúc này, trong lòng Hàn Phong không khỏi thở dài, dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ Lý Ngọc đã lành ít dữ nhiều.

Vì vậy, trong lòng Hàn Phong cũng hơi có chút cảm khái.

Nếu không tìm được người, Hàn Phong tự nhiên không tiếp tục dừng lại nơi đây, bời vì trước đó không lâu, Hàn Phong dựa theo Hư Không chỉ điểm, cùng với nỗ lực của bản thân, rốt cuộc đã một chân bước vào cảnh giới Thiên giai lục phẩm.

Từ đó trở thành một cường giả Thiên giai lục phẩm nắm giữ pháp tắc Thiên giai.

Mà đây chính là mục đích duy nhất hắn muốn tiến vào hóa ngoại chi cảnh.

Tuy rằng tất cả mọi chuyện xảy ra trong hóa ngoại chi cảnh cùng với những dự đoán ban đầu hoàn toàn đi ngược lại, nhưng trùng hợp chính là, để Hàn Phong gặp được Hư Không, kết quả dưới tình huống quỷ thần xui khiến, dẫn tới cục diện cuối cùng hiện tại.

Kỳ thực, tính ra phải nói là nhân họa đắc phúc.

Nếu như đã đạt được mục đích, tự nhiên Hàn Phong cũng bức thiết rời khỏi hóa ngoại chi cảnh, dù sao an nguy của Huyền Thiên Tông bên ngoài mới chính là sự tình hắn cần quan tâm chân chính.

Hoàn hảo một điểm chính là Hư Không đối với hóa ngoại chi cảnh mười phần quen thuộc, tăng thêm thực lực của hắn, nghĩ muốn rời khỏi phiến không gian bị phong bế này cũng tương đối dễ dàng.

Vì vậy sau khi hạ quyết tâm, hai người quyết định lập tức rời đi.

Mà lúc này, Lý Duệ nguyên bản đang ngồi trong đại đường tĩnh tu, đột nhiên cảm giác phía sau núi vốn bình tĩnh xuất hiện một cỗ ba động năng lượng kịch liệt, vô cùng kinh hãi, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía địa phương có cánh cửa ra vào hóa ngoại chi cảnh.

Mà theo sát phía sau hắn còn có mấy trưởng lão Thiên Môn khác.



Lý Duệ chạy tới lối vào hóa ngoại chi cảnh, sau mày nhìn cửa vào hóa ngoại chi cảnh nguyên bản rất bình tĩnh trước đây, nhưng hiện tại đang không ngừng bành trướng.

Mà xung quanh bị từng đạo năng lượng vờn quanh.

Sau đó là Mộc Tu trưởng lão và Hỏa Đằng trưởng lão chạy tới, nhìn thấy một màn trước mắt, cũng lần lượt vô cùng kinh ngạc.

Lại sau một lúc lâu, Lý Thần trở lại Thiên Môn không lâu cũng chạy tới.

Thời điểm hắn nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng nhất thời có chút lo lắng, kéo ống tay áo Lý Duệ hỏi:

- Sư đệ, đây là có chuyện gì? Có phải là Hàn Phong muốn đi ra?

Lý Duệ không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hóa ngoại chi cảnh đang không ngừng biến hóa trước mắt, cau mày không ngớt.

Mà Mộc Tu trưởng lão ở một bên quan sát hồi lâu, sau đó mở miệng có chút nghi hoặc nói:

- Môn chủ, dường như cửa vào hóa ngoại chi cảnh thực sự sắp mở ra!

- Điều này… Làm sao có thể?

Lý Duệ nghe được câu nói của Mộc Tu trưởng lão, rõ ràng chấn động, lại nhìn tình cảnh trước mắt có chút không thể tưởng tượng nói:

- Không có khả năng, lúc này còn một đoạn thời gian mới đến lúc hóa ngoại chi cảnh mở ra, sao lại tự động xuất hiện tình huống này?

- Chẳng lẽ hóa ngoại chi cảnh xuất hiện biến hóa mới gì đó?

Mộc Tu trưởng lão không xác định nói.

Dù sao, trong những năm gần đây, hóa ngoại chi cảnh liên tục xảy ra biến hóa kỳ lạ, dần dần không còn nắm trong tay Thiên Môn nữa rồi, cho dù hiện tại thay đổi thời gian mở ra cũng không tính là cái gì.

Chẳng qua, vô luận là mọi người suy đoán như thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể thay đổi, chỉ đành lằng lặng đứng chờ đợi một bên.

Ngược lại là Lý Thần, có vẻ mười phần lo lắng, không kiên nhẫn, thường thường cầm hồ lô rượu bên hông đưa lên miệng uống vài hớp.

Sau một lúc lâu, ngay khi các trưởng lão và Lý Duệ tràn ngập thần sắc kinh nghi bất định, cửa vào hóa ngoại chi cảnh xuất hiện một đoàn quang mang nhu hóa, ngay sau đó, cánh cửa lớn nguyên bản đang đóng chặt chợt chậm rãi mở ra.

Trong ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người, từ trong quang mang, từ xa tới gần, chậm rãi xuất hiện hai đạo thân ảnh.

Rất nhanh, hình dáng hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Theo bóng người xuất hiện, cánh cửa vào hóa ngoại chi cảnh lại một lần nữa chậm rãi đóng lại.

Mà lúc này, Lý Thần nguyên bản đang lo lắng bồn chồn đứng một bên, nhìn thấy hình dáng đạo thân ảnh kia trở nên rõ ràng, có chút kinh động hô lớn:

- Tốt, tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng đi ra!

Nói xong, thân hình chợt lóe, liền phóng tới trước mặt bóng người, cười lớn vỗ vỗ vai hắn.

Xuất hiện trước mắt mọi người, không phải ai khác, tự nhiên chính là Hư Không và Hàn Phong vừa mới rời khỏi hóa ngoại chi cảnh.

Mà ở phía sau Hàn Phong chính là Hư Không bừa mới được tân sinh.

Lúc này, Hàn Phong nhìn Lý Thần với vẻ mặt có chút kích động, từ vẻ mặt cùng với giọng nói của hắn, Hàn Phong có thể cảm thụ được một tia quan tâm, trong lòng cũng có chút cảm động.

Về phần nhóm người Lý Duệ, nhìn thấy Hàn Phong dĩ nhiên trở về lúc này, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc và khác biệt.

Hàn Phong chậm rãi nhìn quét qua bốn phía, sau khi xác định được bản thân triệt để trở về thế giới bên ngoài, không khỏi chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lần tiến vào hóa ngoại chi cảnh vừa rồi, trong đó quả thực mạo hiểm không gì sánh được. Cũng may thu hoạch tương đối lớn, cuối cùng coi như không uổng chuyến đi này.

Ngay khi Hàn Phong còn đang càm thán, Lý Thần bên cạnh giống như phát hiện điều gì đó, lập tức từ trước người Hàn Phong bật ngược lại, tỉ mỉ quan sát Hàn Phong từ trên xuông dưới.

Một lát sau, mới có chút kinh nghi bất định hỏi thăm:

- Tiểu tử, khí tức trên người ngươi… Lẽ nào ngươi đã…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.