Ngày Anh Đến

Chương 4: Chương 4: Thói mê trai trỗi dậy




Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ trước mặt. Mạnh Tử Phong nhìn dáng vẻ này của cô híp mắt cười

- Tôi nói gì sai sao?

Tiểu Nhiên càng mở to mắt nhìn. Vừa rồi kéo anh ta chạy ra đây trước ánh mắt ngạc nhiên của Mạc Tâm và An Nhi, cô vẫn chưa hết giận mà tên con trai này còn dám mở miệng hỏi “ đã nói gì sai?“. Vị đại ca này có phải vô tư quá không hay anh ta đứt dây thần kinh xấu hổ rồi? Tiểu Nhiên hắng giọng nói :

- Mạnh công tử này, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh nói thế sẽ gây hiểu nhầm rất nghiêm trọng.

- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Tôi bây giờ sẽ ở cùng cô không phải người một nhà thì là gì? Hôm nay tôi đã làm quen với bạn của cô thì chẳng phải bạn cô sau này là bạn của tôi hay sao?

Tiểu Nhiên chỉ biết trợn tròn mắt trước lời giải thích của Mạnh Tử Phong. Người đàn ông này nói vô cùng có lí, vậy chẳng phải vừa rồi là cô tự mình đa tình hay sao? Tiểu Nhiên cảm thấy hình như mình mới là người đáng xấu hổ thì phải. Đang trong lúc sắp xếp lại ý nghĩ điện thoại của cô vang lên. Cô bước sang bên phải một chút rồi bắt máy :

-Alo?

Đầu bên kia hơi ngập ngừng nói :

- Tiểu Nhiên, là anh. Từ hôm qua đến giờ anh gọi điện nhắn tin mà em không hồi âm nên anh đành phải mượn điện thoại của A Minh gọi cho em. Có phải anh làm gì sai không?

Tiểu Nhiên sững người. Làm ra chuyện động trời như vậy mà anh ta còn dám gọi điện cho cô, còn dám hỏi mình đã làm gì sai. Tiểu Nhiên hít một hơi thật sâu rồi nói :

- Vương Anh Tuấn, anh tưởng tôi là đồ ngốc sao? Anh dấu tôi nhiều chuyện như vậy bây giờ còn dám gọi điện hỏi tôi? Anh nghe cho rõ đây, hôm nay tôi Hàn Tiểu Nhiên chính thức không còn bất cứ quan hệ gì hết.

Tiểu Nhiên nói xong trong lòng cũng đau nhói. Quen nhau từ khi còn là sinh viên, đến bây giờ cả hai người đã có công việc ổn định. Đang trong lúc nghĩ đến chuyện cưới xin thì anh ta lại ra ngoài trăng hoa, khiến cô như con ngốc, lúc nào cũng một mực tin anh ta cho đến mãi hôm ngày hôm qua.

Vương Anh Tuấn hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Tiểu Nhiên, em nghe anh nói. Anh thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với em, em có thể nói rõ ra không?

- Được lắm Vương Anh Tuấn, anh có gan làm mà không có gan nhận. Coi như trước đây tôi bị mù mới yêu một người như anh. Vương Anh Tuấn, tạm biệt.

- Khoan đã Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên.....

Chưa đợi anh ta nói hết câu, cô đã tắt máy. Quay người định ra về , Tiểu Nhiên mới phát hiện ra mình quên mất Mạnh Tử Phong đang đứng hút thuốc cách cô không quá năm mét. Anh ta dựa mình vào một bức tường, mắt nhắm hờ vẻ lười nhác, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống. Ánh đèn từ ngoài đường hắt vào tôn thêm vẻ lãng tử của anh ta. Bây giờ Tiểu Nhiên mới để ý thấy anh ta đeo một chiếc khuyên bằng kim cương, chiếc khuyên lúc này dường như phát sáng trong bóng tối. Tiểu Nhiên như bị vẻ đẹp ma mị ấy quyến rũ, nhìn Mạnh Tử Phong chằm chằm, tim dường như cũng lỗi một nhịp. Một lúc sau, sau khi nhận ra có người nhìn mình, Mạnh Tử Phong mới mở mắt ra. Thấy Tiểu Nhiên nhìn mình, khóe môi anh bất giác nở một nụ cười thỏa mãn, dập tắt điếu thuốc, bước đến chỗ Tiểu Nhiên. Hàn Tiểu Nhiên đáng thương bây giờ mới biết mình vừa rồi không lịch sự cho lắm thu lại cái nihnf của mình, ho khan hai tiếng rồi mới e ngại nói:

- À, tối rồi, chúng ta về nhà thôi.

Thấy dáng vẻ này của Tiểu Nhiên, nét cười trên mặt Mạnh Tử Phong càng rõ. Anh tiến lại gần Tiểu Nhiên hơn, nói vào tai cô :

- Sao thế? Vừa rồi nhìn tôi như vậy không phải là phải lòng tôi rồi chứ?

Tiểu Nhiên bị nói trúng tim đen, mặt đỏ phừng phừng lùi lại hai bước ấp úng nói:

- Tôi... Làm.....làm gì...làm gì có chuyện đó, anh đừng có tự mình đa tình.

Tiểu Nhiên nói xong quay đầu đi thẳng. Chợt nghe sau lưng có tiếng cười :

-Này, về nhà không phải đi hướng này sao?

Tiểu Nhiên bây giờ mới ý thức được lối mình đang đi, hơi khựng lại. Chết rồi, bây giờ trời tối mà đi lang thang ngoài đường thì không hay cho lắm, mà bây giờ quay lại sẽ bị anh ta cười cho mất mặt chết. Thế là Hàn TIểu Nhiên với lòng tự cao ngút trời của chúng ta không nói gì cứ thế đi thẳng, bỏ lại sau lưng Mạnh Tử Phong nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô làm cho bật cười.

Tiểu Nhiên hậm hực bước đi. Hừ,Mạnh Tử Phong đáng chết, cứ cười đi, cười chết anh luôn. Đồng thời Tiểu Nhiên cũng tự kiểm điểm lại bản thân. Haiz, cái thói mê trai của cô có vẻ lại trỗi dậy nữa rồi. Mà công nhận cái tên Mạnh Tử Phong này cũng thật đẹp trai, anh ta sau này nếu có thất nghiệp thì chắc có thể dùng sắc để kiếm ăn, không lo chết đói. Trai đẹp đúng là có nhiều cái lợi quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.