Ngày Anh Đến

Chương 3: Chương 3: Ban của chung




Sau một hồi bị Mạc Tâm và An Nhi lôi vào phòng ngủ của cô thẩm vấn, dù Tiểu Nhiên đã hết lời giải thích nhưng hai người chị em tốt của cô cứ khăng khăng rằng cô và Mạnh Tử Phong có gian tình.

-Tiểu Tâm, An An chẳng phải mình đã nói với hai người rằng mình và Mạnh Tử Phong không có bất cứ quan hệ gì hay sao?

Tiểu Nhiên chán nản nhìn Mạc Tâm và An Nhi đang nhìn cô với ánh mắt dò xét. Mạc Tâm cất giọng thẩm vấn :

- Không có quan hệ gì? Cậu xem có ai tin không? Cứ cho rằng cậu và tên tiểu tử họ Mạnh ngoài kia không liên quan gì đến nhau thì tại sao cậu lại cho anh ta sống cùng, hơn nữa vừa rồi anh ta còn bảo là người một nhà!

An Nhi cũng lanh chanh nói theo :

-Đúng đúng, vừa rồi anh ta còn gọi cậu là Nhiên Nhiên. Cậu còn không thú nhận?

Tiểu Nhiên thật không còn lời nào để nói với hai người này. Bao nhiêu lý do cũng không thể thỏa mãn lòng hiếu kì của họ, một mực bắt cô thừa nhận mình có quan hệ với Mạnh Tử Phong. Nhưng cô không có thì làm sao mà thừa nhận được? Chẳng nhẽ lại nói bừa rằng anh ta là bạn trai cô? Suy nghĩ này vừa lóe qua đầu Tiểu Nhiên liền vội dẹp nó sang một bên, làm cách này chẳng khác nào cô tự nhảy xuống cái hố mà Mạc Tâm và An Nhi đào sẵn hay sao? Đang suy nghĩ xem làm thế nào thoát khỏi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Mạc Tâm và An Nhi thì bên ngoài có tiếng Mạnh Tử Phong trầm trầm truyền vào :

- Nhiên Nhiên, cô và bạn cô mau ra ăn cơm thôi, tôi nấu xong rồi.

Tiểu Nhiên bất giác nhìn xuống đồng hồ. Không phải chứ? Đại ca à, bây giờ mới chỉ có năm giờ chiều thôi, anh không phải nói đến việc ăn cơm tối chứ? Tiểu Nhiên dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người bên cạnh, bây giờ họ cũng đang thắc mắc không kém mình. Tuy nhiên, Tiểu Nhiên đã kịp phản ứng lại kéo hai người bạn ra khỏi phòng.

Tiểu Nhiên,Mạc Tâm và An Nhi mắt chữ O mồm chữ A nhìn Mạnh Tử Phong đang ngồi ung dung trên bàn ăn. Trên bàn là rất nhiều món ăn được trang trí vô cùng đẹp mắt nom chẳng khác nào nhà hàng năm sao cả. Ba người không hẹn cùng nuốt nước bọt “ực” một cái. Người đàn ông này thật lợi hại, Tiểu Nhiên sống ở ngoài lâu như vậy mà chỉ biết nấu mì gói, trong khi người đàn ông này trong lúc cô bị tra tấn đã nấu ra nhiều món ăn ngon như vậy. Xem ra anh ta ở đây cô không cần phải đóng tiền cơm cho thím Hai nữa rồi.

- Mọi người không cần nhìn nữa, mau mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết bây giờ.

Mạnh Tử Phong lên tiếng phá tan sự trầm lắng từ nãy đến giờ. Mạc Tâm và An Nhi dường như chỉ đợi có thế nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống ăn lấy ăn để. Hai vị đại tỉ này thật khiến cô mất mặt, đã ăn cơm người ta nấu rồi mà không biết ngại muốn ăn luôn cả phần của người ta sao?Giống như bị bỏ đói lâu năm vậy, thật là không có tiền đồ. Tiểu Nhiên lắc đầu ngồi xuống cạnh họ nhìn Mạnh Tử Phong bằng ánh mắt áy náy, sau đó cũng bắt đầu ăn.

- Này Tiểu Nhiên, đừng có giành ăn với mình.

An Nhi ấm ức phùng má nhìn cô nói.

- Thôi nào, nhà cậu giàu như vậy chắc chắn là được ăn rất nhiều đồ ngon. Vì vậy hôm nay nhường mình chút không được sao?

Mạnh Tử Phong nhìn người con gái trước mặt không nhịn được híp mắt cười. Quả nhiên cô vẫn đáng yêu như vậy.

Đang ăn Tiểu Nhiên mới nhận ra Mạnh Tử Phong hình như vẫn chưa ăn gì. Cô ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn mình nên hơi bối rối khiến cho miếng trứng cuộn vừa cho vào miệng chợt nghẹn lại. Thấy cô bị nghẹn Mạnh Tử Quân lập tức đứng dậy cầm cốc nước đến chỗ cô, vỗ vỗ lưng cô, giọng hơi trách:

- Ăn uống vội như vậy làm gì. Chẳng phải sau này tôi đều nấu cho em ăn hay sao?

Tiểu Nhiên đang mải ho nên không để ý đến lời anh nói. Nhưng Mạc Tâm và An Nhi thì lại nghe rõ mồn một,họ nhìn nhau đầy ẩn ý rồi tiếp tục vào công việc của mình. Đó là công việc họ coi là hết sức cao cả, chính là : ăn. -_-

Cuối cùng Tiểu Nhiên cũng kết thúc bữa ăn trước ánh mắt kì quặc của Mạc Tâm và An Nhi.

Sau khi nhường lại việc rửa bát cho Mạnh Tử Phong, đám người không biết xấu hổ Tiểu Nhiên,Mạc Tâm và An Nhi thản nhiên ngồi trên ghế sofa ăn hoa quả.

Thấy Mạnh Tử Phong đi ra, Mạc Tâm lên tiếng :

- Anh Mạnh hôm nay thật làm phiền anh quá.

Manh Tử Phong khách khí nói :

- Không sao bạn của Nhiên Nhiên cũng là bạn của tôi.

Ba người phụ nữ lại được một phen đứng hình. Câu này nghe sao có vẻ mờ ám thế nhỉ?

Đại ca à liệu có biết anh ta vừa nói gì hay không?

Anh có ý thức được việc mình đang làm không? Một câu nói có sức công phá mạnh mẽ như vậy sao anh có thể nói ra được?

Anh ta chính là đang phá hoại sự trong sạch của cô mà!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.