Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
9 giờ 30 phút, phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Toàn thân Lâu Độ tê liệt, rơi vào trạng thái không còn gì để mất. Trì Cảnh ở phòng khách, trao đổi một vài việc với nhóm trợ lí. Lâu Độ không nghe rõ họ nói gì, cảm thấy tai mình ù cả lên.
Một lát sau, Trì Cảnh quay lại, trầm mặc thu dọn đồ đạc. Lâu Độ đờ đẫn nhìn cậu, mãi một lúc sau mới mở lời: “Trì Cảnh, tôi muốn hỏi em một chuyện.”
Trì Cảnh nhìn anh: “?”
“Trợ lí Dương nói chúng ta xem mắt rồi kết hôn. Vậy chúng ta, có tình cảm với nhau không?”
Động tác trên tay Trì Cảnh dừng lại, dường như cậu hít sâu thở ra mấy lần liền. Không biết Trì Cảnh nghĩ gì, bầu không khí như cô đặc lại. Giọng Trì Cảnh rất lãnh đạm, cũng rất nhẹ: “Anh thấy sao?”
“Tôi... vốn tưởng là không có.” Lâu Độ cảm thấy hơi căng thẳng.
“Ồ.”
Lúc Lâu Độ vừa mới tỉnh lại, biết được rằng bây giờ mình là Bộ trưởng Bộ Chính trị lập tức có cảm giác không làm mà có ăn. Vừa mở mắt ra đã bước lên đỉnh cao của nhân loại, quá đỉnh. Giây tiếp theo nghe trợ lí nói: “Ngài đã kết hôn. Bạn đời của ngài là Trì Cảnh, một vị Omega nam, đại thiếu gia của Trì Thị, hiện là người cầm quyền của tập đoàn Trì Thị. Trong thời gian ngài mất tích và hôn mê, toàn bộ công việc đều do phu nhân xử lí thay ngài. Ngài ấy có quyền hạn cao nhất do ngài ủy quyền.”
Đầu Lâu Độ đầy dấu hỏi chấm. Anh không ngờ mình mới hơn ba mươi tuổi đã kết hôn rồi?
“Bọn tôi quen nhau thế nào? Sao kết hôn nhanh thế?”
Trợ lí Dương nói một cách cứng nhắc: “Quen nhau qua xem mắt. Một năm sau thì kết hôn. Tình cảm của ngài và phu nhân vẫn luôn cực kì tốt.”
Lâu Độ cảm thấy nghi hoặc. Anh tưởng rằng chắc chắn hai nhà sắp xếp xem mắt, hai người không có lựa chọn nào khác, bị ép đến với nhau, kết hôn xong chắc hẳn là vợ chồng nhưng coi nhau như khách, diễn trò tình cảm mặn nồng với người ngoài.
Lâu Độ 22 tuổi hoàn toàn lạc lối. Anh vẫn đang ở thời kì ai cũng nói chuyện được, vừa mới làm quen nhưng lúc sau đã có thể khoác vai, chơi bóng, hát hò được rồi. Đối với người bạn đời chưa biết mặt vẫn còn mơ hồ này, anh càng không thể tưởng tượng được rốt cuộc giữa hai người họ có thể có tình cảm chân thật kiểu gì. Nhưng sau một ngày tiếp xúc với Trì Cảnh, anh gạt bỏ hoàn toàn suy nghĩ trước kia ra khỏi đầu.
Làm sao anh có thể không rung động trước Trì Cảnh đây?
Omega này hoàn toàn giống hệt như bà xã tương lai trong mơ của anh mà!
Trì Cảnh “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa, tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nữa.
Lâu Độ hơi luống cuống. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ tôi không thể tìm lại được kí ức của mười mấy năm này, không nhớ lại được những chuyện từng trải qua với em. Tôi của hiện tại cũng không phải là người mà em quen, em...”
Lâu Độ cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn thê thảm. Anh không nói nữa nhưng có lẽ Trì Cảnh hiểu được.
“Không sao.” Trì Cảnh không hề lộ ra cảm xúc bối rối nhưng anh tưởng: “Em không sao.” Trì Cảnh nghiêm túc nói: “Nếu như em làm chuyện gì khiến anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể nói thẳng với em. Em sẽ sửa.”
“Không có đâu. Ý tôi không phải là vậy. Em rất tốt!”
Chỉ là Lâu Độ muốn hỏi Trì Cảnh có thể chấp nhận một người chẳng còn nhớ gì nữa như mình không. Và hơn nữa, liệu có muốn làm quen lại từ đầu, lại gần anh một chút không.
“Ừ.”
“...”
Lâu Độ cảm thấy miệng mình ngu hết thuốc chữa, vô cùng sầu khổ, không nói tiếp đề tài này nữa. Anh sợ nói tiếp, Trì Cảnh sẽ càng không vui.
Anh vừa tỉnh dậy, lại mất trí nhớ, vốn dĩ có rất nhiều chủ đề, rất nhiều câu hỏi có thể nói, nhưng nói cái gì cũng cảm thấy không phải lẽ. Lâu Độ không biết phải đáp lời Trì Cảnh như thế nào, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Trì Cảnh tiếp tục thu dọn phòng. Lúc dọn xong, cậu chào Lâu Độ, chuẩn bị rời đi. Lâu Độ gọi cậu lại. Im lặng mãi lại chẳng biết nói gì.
“Em đi đây.” Trì Cảnh cúp mi, xoay người.
“Trì Cảnh.”
“Nói.”
“...” Lâu Độ cứ cảm thấy không thể để cậu đi ngay được nhưng lại không biết tại sao lại thấy thế.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ừ thì..., tôi, có phải pheromone Alpha với hormone nam của tôi có vấn đề không?”
“...?”
“Sao tôi nằm hơn nửa tháng trên giường nhưng lại không mọc râu?”
Câu hỏi này đã lởn vởn trong đầu anh cả ngày nay rồi.
Trì Cảnh hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng trả lời anh theo phong thái của một người có gia giáo đàng hoàng và nhân cách cao cả kiềm nén mong muốn xông lên tẩn cho chồng mình một trận nên thân: “Anh nói xem?”
Nói rồi, Trì Cảnh không đợi Lâu Độ mở lời, rời khỏi phòng bệnh.
Sáng hôm sau, Lâu Độ sung sướng phát hiện ra mình mọc râu, còn mọc dài là đằng khác! Sung sướng sờ mó tới lui, ráp hết cả tay.
...
Vở kịch nhỏ:
Trì Cảnh: Vì anh là thái giám!