Ngày Đêm Khát Tình

Chương 21: Chương 21: Vẫn cứ nhớ anh




Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Lâu Độ tỉnh lại khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy anh bị mất trí nhớ đi chăng nữa cũng không hề hấn gì, dù sao anh vẫn là Lâu Độ, là người chỉ trong vòng mười mấy năm đã có thể đi lên, trở thành Bộ trưởng Bộ Chính trị của Liên Minh. Mấy ngày này, nhóm trợ lí và một vài cấp dưới đắc lực được Trì Cảnh đưa vào trong phòng bệnh của Lâu Độ để họp. Có thể nói, về cơ bản Lâu Độ vẫn có thể tiêu hóa được chỗ kiến thức “mới“. Anh mất trí nhớ rồi thì vẫn tiếp nhận công việc và được mọi người hỗ trợ. Thậm chí khi gặp phải một vài vấn đề khó nhằn, anh còn đưa ra cách giải quyết có hiệu quả hơn của Trì Cảnh.

Trì Cảnh hợp với kinh doanh, còn Lâu Độ là một nhà chính trị gia trời sinh.

Dần dần, Trì Cảnh chuyển sang ngồi ở một bên, nhìn nhóm người ấy thảo luận sôi nổi. Cậu không rời khỏi phòng bệnh, ngồi một bên an tĩnh nhìn Lâu Độ. Không phát ra bất cứ tiếng động nào, không nói lời nào. Nhưng trong lòng cậu, có một đám mây trắng mềm mại nhẹ nhàng dừng chân.

Giữa tháng tám, Lâu Vũ Bằng về thăm Lâu Độ một lần. Ông lặn lội ngày đêm, vội vàng chạy về từ Hành tinh Y để thăm con trai. Nhưng chưa kịp nói hai câu thì Lâu Độ lập tức tóm được từ khóa, mắt sáng như đèn pha ô tô, nói: “Hành tinh Y? Toàn là cua sao! Thịt vừa mềm vừa nhiều, thanh thanh ngon cực luôn! Bố ơi, bố đem mấy con về thế?”

Lâu Vũ Bằng: “???”

Lâu lắm rồi ông không bị một Lâu Độ thanh xuân phơi phới như thế này tấn công, đột nhiên cảm thấy rất muốn đè con trai mình xuống đánh cho một trận. Thấy Lâu Độ ngoài việc chưa xuống được giường và mất trí nhớ thì cực kì hăng hái hoạt bát, làm người ta đau hết cả đầu, Lâu Vũ Bằng yên tâm, tiếp tục điều tra. Ông dẫn theo chuyên gia, lần theo dấu vết, tìm được ngọn nguồn của sự việc, moi được nội gián ẩn núp trong Liên Minh, hoàn thành mọi việc trong nháy mắt.

Những người đi cùng Lâu Độ ngày ấy, có người bị thương, có người hi sinh, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa. Ninh Chu cũng có thể xem như là quay trở lại làm việc bình thường. Nghiêm Tư Bách thuê một hộ lí chăm sóc Ninh Chu 24/24 mới cho cậu quay lại làm việc.

Dường như tất cả mọi người, dù trong cuộc sống hay trong công việc, đều đang trở nên tốt lên, mọi thứ dần dần quay về quỹ đạo của nó.

Nhưng chỉ có Trì Cảnh lại không như vậy.

Gánh nặng trên vai Trì Cảnh đúng là đã được giảm bớt nhiều. Bây giờ cậu chỉ cần giám sát một vài công việc ở công ti, thi thoảng ra ngoài tham dự những cuộc họp quan trọng. Thời gian còn lại, Trì Cảnh chỉ ở bên cạnh Lâu Độ. Ngày nào Trì Cảnh cũng bị Giải Lan Chu ép ăn ép uống, vốn dĩ phải tròn vo béo nục lên, nhưng có thai bốn tháng rồi, vẫn cứ gầy mõ. Tựa như đóa hoa hồng héo rũ trong màn đêm, hiu quạnh mà trầm mặc.

Lâu Độ mất trí nhớ rồi, không còn linh hoạt trong tình yêu nữa, lại bị đống công việc đè lên đầu, nào có để ý đến Omega yên lặng ngồi trên sô pha. Nhân lúc Trì Cảnh không có ở đây, Giải Lan Chu tìm cơ hội nói với Lâu Độ: “Bé Cảnh mang thai, mồm của con không phải chỉ để ăn thôi đâu, quan tâm thằng bé nhiều vào, nói chuyện với nó đi chứ.”

Lâu Độ lắc đầu: “Con có nói mà.”

“Con đang ngó lơ thằng bé.”

“Lâu Độ.” Giải Lan Chu ngồi xuống trước mặt Lâu Độ. Hiếm lắm ông mới gọi thẳng tên anh: “Con đnag nghĩ cái gì thế hả? Nếu con nói con không có cảm giác gì với Trì Cảnh, nên mới ngó lơ nó thì không ai tin đâu. Nếu đã như vậy, bây giờ con đang làm gì thế? Tất cả những lời con nói với Trì Cảnh cả một ngày còn không nhiều bằng số câu con nói với trợ lí.

Lâu Độ nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào Giải Lan Chu, lúng búng nói rằng công việc nhiều quá, không cố ý lạnh nhạt với Trì Cảnh.

“Đừng có mà lấy công việc ra làm cái cớ. Nếu con muốn thì hoàn toàn có thời gian ở riêng với bé Cảnh.”

“...”

Giải Lan Chu lạnh mặt: “Nói.”

“Con không biết.” Lâu Độ đã vén chăn lên, lắc mông nằm xuống, chui tọt vào trong chăn, lầm bầm: “Con có phải Lâu Độ kia đâu, ai biết được phải nói chuyện với em ấy thế nào. Con chưa nói được hai câu thì em ấy đã giận rồi.” Thà không nói còn hơn, dù sao người em ấy thích cũng có phải con của hiện tại đâu.

Giải Lan Chu tức nghẹn ứ cả ngực. Nếu như không phải mình rứt ruột đẻ ra thì quả thực ông muốn tương vỡ mồm thằng con của mình luôn: “Con còn không biết nói chuyện với thằng bé thế nào? Lúc con bô lô ba la trên trời dưới bể với đám y tá, từ cơ giáp cho đến thịt cua sao không bảo là không biết nói thế nào?”

“Ủa đâu có giống nhau đâu.”

“Không giống nhau thì con không thèm đoái hoài đến bé Cảnh luôn à?”

“Con đâu có ngó lơ em ấy.” Lâu Độ cãi chày cãi cối.

“Từ khi con tỉnh lại đến bây giờ, ngoại trừ ngày đầu tiên, con đã chạm qua bé Cảnh chưa? Đánh dấu thằng bé chưa? Dùng pheromone để an ủi thằng bé chưa? Không hề!” Giải Lan Chu không thể nhịn được nữa, véo mặt Lâu Độ, vừa véo vừa mắng: “Con nói không biết nói chuyện với thằng bế thế nào. Được. Thế dùng hành động đi! Ngay cả việc an ủi Omega cơ bản nhất cũng không làm được, Alpha cái quái gì chứ!”

“Đau, mẹ ơi! Đau!!!” Lâu Độ ôm mặt, bĩu môi.

“Đáng đời! Bé Cảnh còn chưa kêu đau đâu đấy. Thằng bé là một Omega mang thai bốn tháng, cần sự an ủi của Alpha đến nhường nào. Ba tháng trước, con mất tích không có chút tin tức, ngày nào bé Cảnh cũng lo lắng, sợ hãi, còn phải giúp con xử lí công việc đã đành. Bây giờ con về rồi, còn trốn tránh, không thèm để ý đến thằng bé. Con tưởng là bé Cảnh ngày nào cũng ngồi đây vì chơi vui à?”

Lâu Độ kéo chăn trùm kín đầu.

Giải Lan Chu cho anh một cái bàn vả vào đầu: “Trốn cái gì hả! Con tưởng ngày nào bé Cảnh cũng muốn nhìn thái độ của con để dè chừng à? Nếu như không phải vì đứa bé cần pheromone của con thì thằng bé đã dứt áo ra đi rồi!”

Thế là Giải Lan Chu cho Lâu Độ một bài học “giáo dục đầy yêu thương“. Lâu Độ cảm động tới mức nước mắt ròng ròng, gào thét thôi rồi, hối lỗi cùng cực, quay đầu làm người.

Nửa tiếng sau, Giải Lan Chu đứng dậy, chỉnh lại áo, trở lại làm một Omega nam anh tuấn phong nhã, xinh đẹp trẻ trung. Rời khỏi phòng bệnh, khóe miệng ông còn mỉm cười hiền hòa, cực kì hiền lành. Lúc xuống tầng, vừa hay gặp Trì Cảnh đang đi lên, Giải Lan Chu kéo Trì Cảnh lại, xoa đầu, hỏi han về cậu và bé con một lúc lâu rồi mới rời đi.

Trì Cảnh được sự dịu dàng của Giải Lan Chu ảnh hưởng, lúc vào phòng bệnh, trên gương mặt cậu mang theo sự mềm mại hiền lành hiếm thấy. Nhưng ngay sau đó, thấy Lâu Độ, mọi thứ lập tức tan vỡ. Lâu Độ đang lướt mạng trên quang não. Hệt như một con cá ươn lười thối thây, tứ chi banh ra trên giường, quần áo xộc xệch, ga giường hỗn độn, không biết anh đang xem gì mà như bị hút vào, trên mặt viết ra chữ: OA! QUÁ ĐÃ!

Trì Cảnh:...

“Em đến rồi à.” Thấy Trì Cảnh bước vào, Lâu Độ vẫn còn chút liêm sỉ, miễn cưỡng đắp chăn lại hẳn hoi, lồm cồm ngồi dậy, không vạ vật như ban nãy nữa.

Trì Cảnh gật đầu.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Hai người này đáng lẽ ra phải là cặp bạn đời gần gũi nhất, ấy thế mà giờ đây là xa cách, lạ lẫm. Toàn bộ sự dịu dàng ban nãy của Trì Cảnh bay biến hết, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng kiệm lời, tránh xa loài người.

Lâu Độ vốn định chọn đề tài để nói gì đó, nhưng thấy Trì Cảnh mặt lạnh tạnh, chậm rãi ngồi xuống sô pha, không thèm ngó anh một cái, mở quang não ra, bắt đầu xử lí công việc, Lâu Độ ngậm mồm luôn. Một lúc sau, Trì Cảnh vẫn không nói gì, Lâu Độ cũng tự chìm đắm vào thế giới trên mạng, biến thành con cá muốn chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì, chẳng muốn làm điều chi.

Trời dần trở tối. Trì Cảnh đọc hết toàn bộ tin nhắn chưa đọc, mới phát hiện ra đã là buổi tối rồi. Cậu tắt quang não, ngẩng đầu nhìn Lâu Độ nằm phè phỡn trên giường, chọt chọt vào quang não liên hồi, Trì Cảnh chợt thấy có chút hoảng hốt...

Lúc ở nhà, Lâu Độ toàn khỏa thân, trần như nhộng nằm trên sô pha ngoài phòng khách hoặc trong phòng sách, lướt web, đọc bình luận của cư dân mạng. Có đôi khi lướt mấy kênh mua sắm, thấy vài món đồ kì cục là lại đợi khi nào Trì Cảnh xong việc sẽ kể cho cậu nghe. Có đôi khi sẽ xem pỏn, vừa xem vừa nhìn trộm Trì Cảnh, một lát sau, khi mà cứng đến mức không thể chịu nổi nữa, sẽ bắt đầu chạy ra làm nũng với cậu.

Trì Cảnh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì có người mở cửa. Là bác sĩ cùng y tá đến để kiểm tra phòng buổi tối. Đột nhiên có người vào, Lâu – cá muối – Độ lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc vô cùng. Nhóm người kia cứ tưởng hai người họ đang bàn chuyện quốc gia đại sự, lập tức cảm thấy cực kì tôn kính với vị Bộ trưởng Lâu tuy vẫn còn trên giường bệnh nhưng vẫn tận chức tận trách, hết lòng vì nhân dân. Họ tiến hành kiểm tra rất nhanh rồi rời đi, không quấy rầy hai người họ nữa.

Người biết tất cả mọi chuyện – Trì Cảnh:......

Đến giờ cơm tối, quản gia đem đồ ăn tới. Trì Cảnh và Lâu Độ vẫn cùng nhau ăn trên một chiếc giường. Quản gia rời khỏi phòng bệnh, căn phòng chỉ còn lại tiếng bát đũa.

Suốt quãng thời gian vừa qua cũng như vậy, nhưng hôm nay Lâu Độ lại cảm thấy không khí ngột ngạt hơn bình thường, làm anh không thể thở nổi. Có lẽ lời nói của Giải Lan Chu làm anh canh cánh trong lòng, cũng có khi là anh cảm thấy không thể trốn tránh được nữa nhưng lại không biết làm thế nào cho phải.

Anh ăn một thìa rồi động tác chậm lại, mãi mới tìm được chủ đề nói chuyện với Trì Cảnh. Trì Cảnh cũng trả lời anh câu được câu chăng. Đa số là Lâu Độ hỏi gì, cậu đáp nấy. Anh vừa ngừng lại thì Trì Cảnh cũng không mở lời nữa.

Lại nữa rồi. Lâu Độ nghĩ.

Hai người họ hoàn toàn không có chủ đề chung nào hết, dù nói gì đi chăng nữa, hình như Trì Cảnh đều chẳng hề quan tâm, cũng chẳng có hứng thú chút nào.

Trước lúc Trì Cảnh rời đi, Lâu Độ gọi cậu lại.

“Em có cần đánh dấu không?” Lâu Độ hỏi.

Trì Cảnh không ngời anh sẽ hỏi câu này, có chút ngờ vực: “?”

“Nếu trong thời kì mang thai, có phải rất cần pheromone của Alpha không? Chỉ ở bên cạnh tôi như vậy, liệu có đủ không?” Còn cách xa như thế nữa. Sao căn phòng nát này to như thế để làm gì cơ chứ? Sô pha không thể kê gần hơn một chút sao!

Dường như Trì Cảnh nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của anh hồi lâu, rồi mới đi đến bên giường, nói đầy vẻ không chắc chắn: “Anh muốn đánh dấu cho em?”

“Ừ.”

Trì Cảnh không do dự chút nào. Dù vì bản thân mình hay là bé con trong bụng thì đánh dấu tốt cho cả hai. Cậu lại khóa cửa như lần trước, cởi khuy áo ra, cúi xuống phía trước Lâu Độ, đưa cái gáy xinh đẹp trắng nõn ra cho Alpha chiêm ngưỡng.

Tuyến thể yếu ớt lộ ra trước mắt. Vùng da ấy vừa mềm vừa đẹp, Alpha có thể nhẹ nhàng cắn vào, thâm nhập.

Trong quá trình đánh dấu, Alpha cực kì kiên nhẫn, dùng lưỡi để trấn an Omega, để Omega tiếp nhận mình. Vì thế dù tuyến thể bị cắn vỡ cũng không hề đau đớn, chỉ có chút ngứa, hơi tê tê, ngay sau đó là niềm sung sướng đến cùng cực khi pheromone của Alpha tràn ngập trong tuyến thể của Omega.

Lâu Độ cắn cực kì nghiêm túc. Anh muốn để Trì Cảnh dễ chịu hơn một chút, dằn xuống những hoang mang trong lòng. Dường như chuyện này đã trở thành bản năng, hoặc cũng có lẽ là đã làm quá nhiều lần rồi. Cơ thể của anh vẫn còn nhớ. Lâu Độ dịu dàng liếm phần da mềm mại kia làm Trì Cảnh run lên nhè nhẹ.

Omega trong thời kì mang thai giống Omega trong kì phát tình, cực kì phụ thuộc vào pheromone của Alpha mình.

Trì Cảnh cũng không phải ngoại lệ. Tuyến thể bị đánh dấu, cậu không thể làm chủ bản thân, ngoan ngoãn phủ phục ở phía trước Lâu Độ. Tựa như một con mèo cao quý bị mê hoặc, ngoan ngoãn vâng lời trước chủ nhân của mình, bị đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lưng, thoải mái nhẹ kêu những âm thanh mềm mại.

- -----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn này có cả N phiên bản, dưới đây là một đoạn bị bỏ đi, thôi coi như là vở kịch bên lề nha.

[Vở kịch nhỏ]

Sau khi ông bố nhà mình tức giận bỏ đi, Lâu Độ nhíu mày, bấm ngón tay đếm xem đã bao lâu rồi mình chưa được ăn cua.

“... Anh đang làm gì thế?” Trì Cảnh cảnh đang ngồi ăn trên giường cùng anh, thấy Lâu Độ mãi không động đũa, còn bấm ngón tay, bèn hỏi.

Cậu ngồi ở bên mép giường, bàn được để lên trên giường, trên đó bày bảy tám món ăn dinh dưỡng, hỗ trợ an thần, được làm riêng cho bệnh nhân và người có thai.

Lâu Độ và Trì Cảnh đã tiếp xúc với nhau được hơn một tháng rưỡi, gần gũi hơ một chút. Anh nhìn Trì Cảnh đang ăn cơm, lộ rõ vẻ tội nghiệp: “Trì Cảnh, chắc là phải hơn ba tháng rồi tôi chưa được ăn cua phải không?”

“Anh vẫn còn lấn cấn mãi đấy à?” Trì Cảnh cạn lời: “Anh không nhớ được những chuyện trước đây, thì cũng không thể tính là hơn ba tháng được.”

“Sao lại không tính chứ, cũng là tôi đấy thôi. Ngày nào tôi cũng phải ăn những món dinh dưỡng nhạt thếch này đến phát ngán rồi, muốn ăn cua cho tươi mới.”

Một Bộ trưởng Lâu nghiêm túc lạnh lùng, ăn như thuồng luồng, giờ đây không được ăn còn làm nũng, bán thảm. Trì Cảnh nhìn anh, cảm thấy mình không phải đang chăm sóc chồng mà là đang chăm con.

“Vết thương của anh chưa lành, không được ăn.”

“Đã không sao rồi mà, ăn được rồi.”

“Muốn ăn thật à?”

Lâu Độ tràn trề hi vọng nhìn cậu, cứ tưởng Trì Cảnh đã mềm lòng rồi, gật đầu đầy quả quyết: “Muốn!”

“Hãy biến ham muốn thành tưởng tượng, giả vờ như món anh đang ăn chính là cua đi.” Trì Cảnh gắp cho anh miếng củ mài xào đầy yêu thương: “Ăn đi.”

“...” Lâu Độ khóc thét.

Lâu Độ: Tôi ghét củ mài xào nhất trên đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.