Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Khi tiến hành đánh dấu, toàn bộ căn phòng tràn ngập hương thơm hòa quyện giữa Tequila và đào ngọt. Pheromone thay đổi theo quá trình trưởng thành về mặt nhận thức của Alpha. Khi còn là thiếu niên, mùi Tequila sẽ hơi gay mũi, hơi cay cay, vừa mạnh mẽ, vừa kích thích.
Trì Cảnh ngửi được sự thay đổi nhỏ ấy, vẫn là pheromone quen thuộc nhưng lại thêm chút hương vị lạ lẫm.
Khi bị đánh dấu, Trì Cảnh cảm thấy dường như mình đang yêu một Lâu Độ trẻ hơn, bồng bột hơn. Người ấy không giỏi ăn nói, lại vừa hào sảng lắm lời, lúc nào cũng hừng hực khí thế, có đôi khi lại ngốc nghếch ngờ nghệch, vẻ đẹp trai mang nét ngây thơ con trẻ nhưng lại đưa ra quyết định một cách dứt khoát quyết đoán. Tất cả những thứ ấy làm nên một Lâu Độ thật phức tạp, thật mâu thuẫn.
Trì Cảnh đã nói chuyện với Giải Lan Chu và các y bác sĩ. Có thể nói, Lâu Độ hiện tại không hoàn toàn là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học tuổi 22. Anh có rất nhiều điểm khác với Lâu Độ 22 tuổi. Anh giống như một Lâu Độ trưởng thành tuổi 37 đã trải qua vô vàn sóng gió vẫn mang theo nét ngại ngùng của ngày thiếu thời. Vì thế Lâu Độ sẽ cân nhắc nhiều hơn, càng thêm bất an, càng thêm thấp thỏm. Đối mặt với những áp lực từ những trách nhiệm không thể chối bỏ, anh sẽ khó có thể mở lời với bố mẹ, càng khó bày tỏ với người yêu trong vọng tưởng xa lạ của mình.
Lâu Độ có cách tiếp cận chính trị sắc xảo cùng với tư duy quyết sách nhạy bén, nhưng lại mất đi kinh nghiệm gầy dựng suốt mười mấy năm qua. Mỗi khi đưa ra một quyết định nào đó, sao anh có thể không thấy lo lắng được đây? Chỉ khi các quyết định đưa ra đạt được kết quả tích cực, Lâu Độ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ làm một Bộ trưởng Lâu nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, không hề có chút hoang mang nào trước dòng đời hỗn loạn.
Trì Cảnh hiểu được cho tâm trạng âu lo thấp thỏm của Lâu Độ. Cậu tin anh có thể làm được mọi chuyện thật tốt. Lúc chỉ có hai người với nhau, cậu và Lâu Độ đều chẳng biết phải làm sao cho phải. Một mặt, cậu tin rằng Lâu Độ sẽ nhớ lại mọi thứ; mặt khác, cậu lại sợ rằng Lâu Độ sẽ quên hết quá khứ của hai người. Chắc chắn rằng, không có kí ức, hai người họ vẫn sẽ yêu nhau, tình cảm hai người vẫn sẽ dần dần quay lại như ngày trước, sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng Trì Cảnh không muốn như thế. Cậu vẫn cố chấp muốn Lâu Độ nhớ lại.
Được Alpha thương yêu của mình đánh dấu là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vốn chỉ cần mười mấy giây là xong nhưng họ kéo dài đến mấy phút liền vẫn chưa dứt. Không ai thấy phiền, không ai muốn ngừng lại cả.
Tuyến thể của Trì Cảnh rất thành thật, thèm khát mùi hương của Lâu Độ. Chỉ một chút thôi cũng đủ làm dậy lên làn sóng nhiệt cuộn trào lan ra khắp tứ chi. Hạ thân cũng bị đánh thức. Không cứng đến mức đau đớn, chỉ cho thấy phản ứng của cậu trước Alpha của mình mà thôi. Dù không được giải quyết nhưng cũng không thấy khó chịu. Chỉ tựa như đắm mình trong suối nước nóng, dòng nước dịu dàng bao lấy toàn thân, thoải mái đến mức không muốn tỉnh lại.
Khi nằm trong lòng Lâu Độ, Trì Cảnh cảm nhận được sự ấm áp và bình an đã không thấy từ lâu. Cậu mệt mỏi quá. Rõ ràng là bụng vẫn chưa to, lại khiến cậu cảm thấy rất mệt, rất mệt. Cậu muốn nằm mãi trong vòng tay này không tỉnh lại, chứ không muốn nằm một mình trong cái tổ làm từ một đống quần áo mà sợ hãi không thôi.
Trì Cảnh nằm ngủ rất lâu trong một tư thế hơi kì lạ. Lâu Độ không nỡ đánh thức cậu. Thấy tư thế của cậu khá khó chịu, tay Lâu Độ cứ chần chừ mãi thôi, cũng không dám di chuyển tư thế, sợ chạm vào thì Trì Cảnh sẽ tỉnh dậy mất. Cuối cùng, anh đành bình ổn hơi thở mình lại, lặng lẽ ngắm nhìn Trì Cảnh, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu.
Cảm xúc này thật diệu kì. Có một Omega hoàn toàn tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh. Một Omega ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngủ thiếp đi. Trì Cảnh rất đẹp, tính tình cũng đáng yêu. Mỗi lần cậu lạnh mặt không biết phải nói gì với Lâu Độ đều đáng yêu tới mức trái tim Lâu Độ run rẩy liên hồi.
Có lẽ rất lâu rồi Trì Cảnh chưa cắt tóc, tóc mai cậu hơi dài, chạm cả vào tai, mềm mại vô cùng. Lúc chạm vào, anh có cảm giác như chạm vào lông của một bé mèo nhỏ.
Trái tim Lâu Độ hoàn toàn tan chảy.
Anh hoàn toàn không cần phải cố gắng thích ứng với cảnh này. Cơ thể anh cứ thế tự động vỗ về Trì Cảnh. Sau khi anh chợt nhận ra hành động của mình, cánh tay vỗ về Trì Cảnh bỗng cứng đờ, não anh cố gắng kiềm chế không cho tay mình vỗ về Trì Cảnh tiếp, nhẹ thôi, chậm thôi, đừng làm em ấy tỉnh dậy.
Ngủ một lúc lâu, Trì Cảnh mới cử động. Lâu Độ tưởng mình làm cậu thức giấc, vô thức vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ cậu ngủ tiếp.
“Ông xã...” Trì Cảnh vừa ngủ dậy, còn đang mơ màng. Vì tư thế không thoải mái nên gọi Lâu Độ để anh giải quyết vướng mắc này cho mình.
Không ngờ, Lâu Độ nghe thấy Trì Cảnh gọi mình là gì, lập tức hít sâu một hơi, toàn thân cứng ngắc. Cơ bắp cứng gồng hết cả lên càng làm cho Trì Cảnh thấy khó chịu hơn, mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Hai người nhìn nhau mấy giây. Lâu Độ thấy Trì Cảnh hung dữ như thế, lập tức chớp mắt cực kì vô tội.
“Em về đây.” Trì Cảnh lạnh lùng nói.
“À...”
Trì Cảnh không để ý đến anh, chỉnh lại quần áo.
“Trì Cảnh.”
“?”
“Em có muốn ở lại không?”
Bàn tay đang chỉnh lại tóc của Trì Cảnh ngưng lại: “Hửm?”
“Ngủ cùng tôi. Có lẽ như thế, em sẽ thấy thoải mái hơn một chút.” Lâu Độ nhìn Trì Cảnh, lưỡng lự một chút rồi nói tiếp: “Cũng tốt cho bé con nữa.”
Trì Cảnh cúi đầu, tránh tầm nhìn của Lâu Độ, dường như đang do dự. Lâu Độ không biết tại sao tự dưng lại thấy căng thẳng. Cuối cùng, Trì Cảnh ngẩng đầu lên, gật đầu: “Được.”, sau đó vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ của Lâu Độ rồi mặc vào.
Trái tim Lâu Độ đập điên cuồng trong lồng ngực. Anh tự giác mở một nửa chăn ra, đợi cậu lên giường. Chăn ga gối đệm đều được Trì Cảnh mang từ nhà đi rồi khử trùng. Chiếc giường thoải mái quá đỗi làm Trì Cảnh thấy hơi không quen. Đã rất lâu rồi cậu không nằm trên một chiếc giường không có một đống đồ dùng quần áo nào. Nhưng lần này, bên cạnh Trì Cảnh có một nguồn nhiệt ấm áp, có người tự tạo ra pheromone rồi.
Trì Cảnh nhích thêm một chút nữa, sát lại gần Lâu Độ hơn, cơ thể cảm nhận được hơi thở nóng rực, thơm dịu trên người anh. Trì Cảnh mang thai rồi khá ham ngủ. Được nằm bên cạnh Lâu Độ thì càng thấy yên tâm hơn, chỉ một lát sau, Trì Cảnh đã chìm vào giấc ngủ rồi. Sau đó cơ thể cứng còng của Lâu Độ mới từ từ thả lỏng ra.
Hôm nay là ngày anh rảnh rỗi nhất kể từ khi quay lại làm việc. Buổi chiều đến tối không có gì phải làm cả, cứ nằm lướt quang não thôi, vừa lướt vừa nhìn trộm Trì Cảnh. Nhưng Trì Cảnh cũng không chủ động nói chuyện với anh, thậm chí còn không hỏi sao hôm nay anh rảnh thế.
Lâu Độ cảm thấy hơi tủi thân. Nhưng thấy Trì Cảnh ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh mình, cảm giác hạnh phúc và sung sướng lập tức sục sôi.
Ai da, đẹp thật đấy, ngoan quá đi!
Hiếm khi Trì Cảnh ngủ nướng như hôm nay. Buổi sáng, lúc quản gia đem đồ ăn tới, Trì Cảnh vẫn còn say ngủ. Tiếng quản gia gõ cửa bước vào đánh thức cậu, Lâu Độ vội vàng ra hiệu quản gia nhỏ tiếng thôi. Quản gia thấy Trì Cảnh ngủ trên giường thì vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng bày bữa sáng lên bàn rồi yên lặng rời đi.
Có lẽ Trì Cảnh vẫn còn ngái ngủ, gương mặt cực kì hung dữ, như thể kẻ nào lại gần là cậu cắn kẻ đó liền. Lâu Độ không dám mở miệng, chỉ lấy chăn khoác lên vai cậu. Vừa thức dậy, ra khỏi chăn sẽ thấy hơi lạnh.
Khi tỉnh táo hơn một chút, Trì Cảnh lập tức đứng dậy, thay quần áo, mặt lạnh tanh rời đi.
Lâu Độ tròn mắt nhìn cậu cho đến khi cậu rời khỏi phòng mới thôi không nhìn nữa. Anh thở dài, cô đơn thưởng thức bữa sáng một người.
Mấy ngày sau khi đánh dấu, Lâu Độ cảm thấy tâm trạng Trì Cảnh khá hơn nhiều, chịu nói chuyện với anh rồi. Có lúc anh còn thấy Trì Cảnh cười khi nói chuyện với Giải Lan Chu.
Trời ơi, cười lên đẹp hết nấc. Trái tim này không tài nào chịu nổi.
Trời càng ngày càng nóng, bụng Trì Cảnh cũng dần lộ ra dưới lớp áo rộng thùng thình. Tình trạng sức khỏe của Trì Cảnh và em bé đều đang chuyển biến tốt dần lên. Giải Lan Chu thấy thế vô cùng hài lòng, xoa đầu cún của Lâu Độ, cổ vũ Lâu Độ bằng rất nhiều tình thương của người làm cha: “Phải thương bé Cảnh thật nhiều nha.”
“Dạ...”
Tuần sau là xuất viện được rồi, Lâu Độ vẫn chưa quyết định được là về nhà bố mẹ hay là về nhà của anh và Trì Cảnh. Về nhà bố mẹ thì có thể để Giải Lan Chu và quản gia chăm sóc cho ann và Trì Cảnh, về nhà của anh và Trì Cảnh thì... Tóm lại là Lâu Độ hết sức do dự. Lúc anh tham mưu ý kiến của Trì Cảnh thì Trì Cảnh đang gọt táo. Hình như tâm trạng Trì Cảnh không được tốt lắm, từ lúc bước chân vào phòng đã không nói gì rồi. Nhưng gương mặt cậu vẫn không có chút biểu cảm nào. Lâu Độ cứ tự nói chuyện một mình, nói đến đoạn sau khi xuất viện thì nên ở đâu.
Không hiểu thế nào, Trì Cảnh bị đứt tay. Lưỡi dao gọt hoa quả rạch một đường trên đầu ngón tay thanh mảnh của cậu, máu ứa ra, cực kì ngứa mắt.
“Trì Cảnh, Trì Cảnh?”
“Sao thế?” Trì Cảnh bừng tỉnh.
Lâu Độ: “Tay của em.”
Như thể không thấy đau, Trì Cảnh cứ ngồi đờ ra ở đó, máu chảy thấm cả vào quả táo, đỏ cả ruột táo. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lâu Độ.
Mặt Lâu Độ đầy vẻ hoài nghi, nói: “Em không dán băng cá nhân vào sao?”
Lâu Độ vừa dứt lời, Trì Cảnh đột nhiên đứng bật dậy hệt như không thể nhịn được nữa. Gương mặt cậu trắng bệch. Trì Cảnh hít sâu mấy hơi, âm thanh khản đặc tựa như làn gió lạnh thổi hút qua ống gỗ mục nát.
Lâu Độ hoảng sợ, tưởng Trì Cảnh bị làm sao. Anh vừa định ấn chuông gọi người đến thì Trì Cảnh lập tức bình tĩnh lại. Dường như có một luồng gió lạnh ôm trọn lấy cậu, xua đi hết thảy hơi ấm.
“Trì Cảnh? Em không sao chứ?”
“Không sao.” Trì Cảnh đem sự lạnh lẽo bao lấy thân mình, như thể nếu làm vậy, cậu có thể bình tĩnh lại, không có hề hấn gì hết. Cậu không biết tại sao mình đột nhiên không thể nhịn được nữa. Trong cơ thể, trong đầu cậu âm ỉ những đốm lửa hồng, Lâu Độ chỉ thả một que diêm, toàn bộ đám cỏ khô cháy bùng lên, đốt cháy tất cả, cháy tới mức lồng ngực Trì Cảnh thấy trống rỗng.
Trì Cảnh vứt toàn bộ chỗ táo đã gọt và con dao dính máu vào sọt rác. “Bịch” một cái. Trống rỗng.
Lâu Độ nhìn, thấy sao tiếc thế, chỉ cần rửa lại ăn được mà?
“Bẩn rồi. Anh nghỉ ngơi đi. Em còn có việc, đi trước đây.” Trì Cảnh đột nhiên rời đi, không hề báo trước. Cậu vừa nói, vừa đi ra đến cửa, đặt tay lên tay nắm cửa. Trì Cảnh nói nói rất chậm, chậm tới mức không nghe ra được cảm xúc của cậu: “Hai ngày tới em sẽ không đến. Em hơi bận.”
Lâu Độ gật đầu.
Cánh cửa khép lại. Nó đóng nhanh đến độ Lâu Độ không kịp phản ứng, căn phòng đã chỉ còn lại mình anh. Rõ ràng là lúc Trì Cảnh ở đây cũng không nói gì mấy, vậy mà cậu vừa rời đi, căn phòng rộng rãi chợt yên lặng kinh khủng, chỉ còn tiếng máy theo dõi sức khỏe hoạt động.
Lâu Độ ngơ ngác nhìn quả táo trong thùng rác, lại nhìn vết máu mờ trên tay nắm cửa.
Hình như vừa nãy em ấy buồn lắm. Mình nói gì sai sao?. harry potter fanfic
Mấy ngày sau đó, Trì Cảnh không xuất hiện thật. Giải Lan Chu không thấy Trì Cảnh mấy hôm, sau khi hỏi Lâu Độ thì gọi video cho Trì Cảnh hỏi han mà cũng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ là công ti có việc bận, cần cậu phải giải quyết nên không có thời gian đến thăm Lâu Độ. Giải Lan Chu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không hỏi dò Trì Cảnh nữa. Ông dịu dàng dặn dò Trì Cảnh mấy câu rồi kết thúc cuộc gọi. Sau đó lập tức véo má Lâu Độ, tra hỏi.
Lâu Độ ấm ức nói rằng có lẽ là do mình hỏi Trì Cảnh sau khi xuất viện muốn ở đâu làm cậu không vui. Giải Lan Chu tức đến mức muốn tăng xông luôn. Giải Lan Chu không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện vợ chồng riêng tư thế này, chỉ có thể hận không tương vỡ mồm thằng con của mình: “Con là con nít hả? Còn đòi ở với bố mẹ? Con không muốn ở cùng với Omega của con trong một căn nhà rộng rãi, không ai làm phiền các con ôm ấp thân mật với nhau hả?”
“Con, con...”
“Con cái gì mà con! Có phải là con bị liệt dương không hả?”
Lâu Độ nghẹn: “...”
Giải Lan Chu trợn trắng mắt. Quả nhiên, mình không thể làm một Omega hiền dịu nho nhã trước mặt con trai nhà mình được. Ông thở dài, buông má Lâu Độ ra, nghiêm túc nói với Lâu Độ: “Mẹ không quan tâm con có nhớ được hay không. Lâu Độ à, con đã kết hôn rồi, đã làm đánh dấu cuối cùng cho Omega của con rồi. Con phải chịu trách nhiệm với thằng bé, con hiểu không?”
Lâu Độ quay mặt sang chỗ khác, lí nhí: “Con biết ạ.”
“Biết rồi thì đừng hỏi bé Cảnh mấy câu ngu si như thế nữa. Con muốn đến chỗ bố mẹ ở nhưng bố mẹ không muốn con đến ở đâu.” Giải Lan Chu lườm Lâu Độ: “Mẹ bảo quản gia đưa thêm mấy người nữa đến ở dưới tầng một nhà các con, không làm phiền hai đứa mà cũng tiện chăm sóc cho cả hai. Bé Cảnh không thích trong nhà có một đám người lượn lờ tới lui, nhưng con tàn phế rồi, thằng bé lại mang thai. Mẹ sẽ đến nói chuyện với bé Cảnh, con cũng phải để ý đến cảm xúc của thằng bé, biết chưa hả?”
“Dạ.”
“Có sức sống lên!”
“...” Lâu Độ trưng ra gương mặt như ăn phải phân.
Giải Lan Chu cười lạnh.
Lâu Độ bị cưỡng chế: “DẠ!”
“Tuần sao xuất viện một cái là phải dỗ dành Omega của con về.”
“Dạ...”
“Có đáng mặt đàn ông không!”
“...”
“Có đáng mặt Alpha không!”
- ----------------------------------------
Vở kịch nhỏ:
Tút Tút: Quả nhiên, mình biết ngay mà. Làm gì có chuyện mình gọi ẻm là ông xã! Hả hê quá trời.
Tiểu Cảnh: Được lắm, ấy thế mà anh dám bảo em tự dán băng cá nhân.
Giải Lan Chu: Hừ, Alpha rác rưởi.
Lâu Vũ Bằng:???