Bình thường cô rất ít làm người ta để mắt đến, nhưng lúc này nói chuyện này thì mỗi một sợi lông tơ trên cơ thể đều không được tự nhiên.
Lâm Thanh Khải trông có vẻ như thoải mái, nghe cô trả lời như vậy lại hỏi: “Vậy ở chỗ khác có khó chịu ở đâu không?”
Ngữ khí tự nhiên tựa như tối nay em muốn ăn gì vậy.
Tương Linh lúng ta lúng túng lắc đầu: “KHông có.”
“Ừm.” Lâm Thanh Khải ừ một tiếng, dừng một chút giương mắt nhìn về phía sau lưng cô.
Anh nhận ra là lớp trưởng của lơp Tương Linh, người ở thư viện lần trước.
Lớp trưởng cũng lúc này mới biết quan hệ của Tương Linh với anh, biểu hiện trên khuôn mặt có vẻ phức tạp, không những phức tạp mà còn mang theo cả sợ hãi. Bị anh quét mắt một cái thì đến kẻ ngốc còn phải sợ nữa là.
(Na: Cái này là anh đang ghen hay là đang dằn mặt vậy, haha.)
Tầm mắt Lâm Thanh Khải thu trở về.
“Nếu không thoải mái ở chỗ nào thì nói với anh.” Tiếp tục dặn dò.
“Được.”
Tương Linh nhu thuận đáp ứng. Một đợt gió thổi qua, vài chiếc lá bay bay, xoay vài vòng rồi rơi xuống, dừng lại ở trên vai cô, cô không phát hiện ra, nhưng Lâm Thanh Khải nhìn thấy, khóe môi khẽ comhm, anh giơ tay phải lên.
Đầu ngón tay ấm áp tiếp xúc lên vai, giọng anh mang theo ý cười, nói ra bốn chữ không rõ ý tứ: “Còn lưu dấu tay?”
Tương Linh không hiểu: “Hả?”
Lâm Thanh Khải liếc cô một cái, cười rộ lên.
Ở phía sau, sắc mặt của lớp trưởng tối đen lại, quay đầu đi, gượng cười đáp lại những bạn học xung quanh.
Lâm Thanh Khải cúi đầu phủi mấy chiếc lá trên vai cô: “Mấy ngày nay anh không có ở trường, muốn nói chuyện với em một chút.”
“Đi đâu?” Tương Linh nhanh miệng hỏi, sau khi thốt ra lại cảm thấy phản ứng của mình quá nhanh, vội im lặng.
Lâm Thanh Khải đáp: “Anh trai anh kết hôn, ở nước ngoài, cả nhà phải xuất ngoại một thời gian.”
Một thời gian là bao lâu chứ.
Trong lòng Tương Linh căng thẳng, gật gật đầu.
Lâm Thanh Khải nhìn cô, thấp giọng cười: “Đến lúc về anh sẽ bắt cóc em, khiến cho em mềm nhũn đến không thể nhấc nổi người dậy.”
Tương Linh gật đầu. Sau đó mới chợt nhận ra trong lời nói của anh có ẩn ý, lỗ tai lập tức đỏ bừng lên.
Xấu xa.
Mấy ngày nay không có anh vô cùng thong thả cùng trống vắng.
Kỳ thực nếu lúc Lâm Thanh Khải ở trường học không tìm cô thì hai người cũng không hề chạm mặt nhau một lần nào, nghĩ tới đó, Tương Linh lại cảm thấy vườn trường bỗng nhiên to lớn đến lạ lùng.
Nhìn chỗ nào cũng không thấy có điểm dừng.
Bạn ngồi cùng bàn hỏi vài lần, lại không thể hỏi được gì, liền bỏ qua sự tò mò mà đứng dậy. Sau lần gặp gỡ trong truyền thuyết kia thì nữ sinh theo đuổi Lâm Thanh Khải dường như đều bỏ cuộc, chỉ còn mỗi cô bên cạnh anh, trong lòng tự nhiên hiện ra hai chữ: “Cố lên.”
Tương Linh suy nghĩ lung tung, nghĩ đến một biện pháp nhanh chóng nhất để được gặp anh. Đó là mỗi ngày đều liên lạc với anh.
Cô ngượng ngùng chủ động liên hệ anh.
Vỗn việc lên giường cũng là anh tình cô nguyện, cô không thể để cho Lâm Thanh Khải nghĩ rằng đó chỉ là “ngủ một giấc” mà thôi.
Cô nhất định sẽ dính chặt lấy anh. Nếu như sau này... cô cũng sẽ không cho phép “sau này” gì hết, mối quan hệ này nhất định cô sẽ phụ trách giữ gìn nó.