Chỉ một chữ “thiên”, nhịn không lập tức bấm vào phím gửi. Vừa gửi xong lại đổi ý, muốn thu hồi lại tin nhắn.
Lo lắng nhìn điện thoại một lát, hơn nửa tiếng sau Lâm Thanh Khải mới nhắn tin trả lờ cô bằng một dấu chấm hỏi.
Tương Linh sớm đã có câu trả lời trong đầu chỉ đợi nhập chữ mà gửi đi nữa thôi: “Xin lỗi. Gửi nhầm.”
Cũng không biết Lâm Thanh Khải có trả lời lại hay không nữa.
điện thoại lại rung, Thanh Khải gửi cho cô một tấm hình.
Chụp có hơi mờ, nhưng có thể nhìn ra là ở bên bờ biển. Biển cùng với trời xanh hòa thành một mảnh, xa xa có hôn lễ màn sa cùng ống nhị và hoa. Vô cùng lãng mạn.
Môi cô bất giác cong lên.
Có thể là vì nhìn quá lâu, buổi tối nằm ngủ cô liền mơ thấy anh.
Hôn môi thật lâu, đầu lưỡi anh vòng quanh lưỡi cô, nóng bỏng. Bối cảnh hư hư thật thật, giống như ở đêm đó ở trong phòng khách sạn, cũng giống như phòng ngủ của cô vậy. Giường thật mềm mại, thân thể anh rất nặng, mỗi một lần đâm vào đều chân thật đến run rẩy.
Khi mở mắt ra, bên dưới đã ẩm ướt.
Tương Linh ôm gối ở trong màn đêm yên tĩnh tối đen.
Có chút nhớ nhung anh.
Kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra vô cùng long trọng. Lớp cô là hợp xướng, thay đổi đai đeo váy lễ phục.
Trước khi bắt đầu, anh trai hàng xóm gọi điện thoại đến. Hắn nói muốn tới xem, hỏi cô vị trí diễn ra. Cong cong quẹo quẹo, nói mãicunxg không rõ được, Tương Linh liền dứt khoát chạy tới cổng trường đón hắn.
(Na: Chưa biết “anh trai hàng xóm” giữ vai trò gì, có phải phản diện hay không nhưng Na cứ xưng danh là “hắn” để dễ bề phân biệt với Khải ca.)
Đèn đường sớm bật, trên đường người đến người đi nhao nhao ầm ĩ.
Anh trai hàng xóm ôm bó hoa đứng ở trên vỉa hè, nhìn cô vẫy tay. Đến gần, hắn đưa hoa cho cô, cười: “Ăn mặc như vậy đúng là giống đại cô nương rồi.”
Tương Linh nhận hoa, cũng cười: “Cảm ơn anh.”
Thình lình có một chiếc xe dừng lại bên người. Màu đen, đèn xe lóe lóe, ghế trước cửa vừa mở ra, một bắp chân dài bước xuống.
Lâm Thanh Khải khom lưng, ánh mắt từ trên thân bọn họ xẹt qua, ngừng trên người cô vài giây.
Tương Linh nhìn anh, chống cánh tay với người trong xe nói gì đó, sau đó đóng cửa xe lại, tài xế liền thong thả lái xe đi.
Lâm Thanh Khải nhìn theo một lát, nghiêng đầu.
Thần sắc trong veo, đáy mắt bị đèn đường chiếu vào hơi nhợt nhạt.
Mấy ngày không gặp, lúc gặp lại thì cô đang mặc lễ phục hóa trang, Tương Linh không hiểu sao có chút căng thẳng. Cô hơi khẩn trương:“Anh trở về rồi?”
“Về rồi.” Lâm Thanh Khải đáp, lông mi buông xuống dưới, nhìn nhìn trên cổ tay cô: “Còn chưa bắt đầu sao?”
“Chưa.”
Ba người một đường hướng tới hội trường mà đi tới.
Trong lòng tôi rối một nùi. Chỉ đi cùng với anh như vậy, trí nhớ thân thể tựa như tự động tỉnh lại, tự nhiên lại muốn xích lại gần một chút.
Đáng tiếc lại có người khác ở đây.
Hình như là anh rám đen đimột chút.
Cô đưa anh trai hàng xóm tới chỗ ghế trống, không tự giác quay đầu nhìn Lâm Thanh Khải xem.
Toàn bộ hội trường đều chật ních người, nhìn quanh mấy lần cũng không thấy anh. Cô thất vọng, chậm rì rì đi vào sau hậu trường.
Đi đến thang lầu bên cạnh, anh gọi điện thoại cho cô.
Tương Linh hắng gọng, bấm phím nghe.
“Không thấy anh đâu cả.” cô quẹo vào mặt sau hành lang, ló đầu ra nhìn vào trong: “Ở đâu...”
“Ở đây” Cánh cửa bên tay phải phòng thay quần áo mở ra, thanh âm quen thuộc cùng với tiếng nói trong điện thoại trùng khớp với nhau.
Tương Linh bỗng dưng quay đầu, Lâm Thanh Khải đưa lưng về phía bên trong ngọn đèn.
Tim cô rạo rực đập thình thịch, tay bị anh nắm lấy kéo vào bên trong.
Người chủ trì bên ngoài đã lên sân khấu, uy uy uy điều chỉnh thử microphone.
Hơi thở nóng bừng của Lâm Thanh Khải dừng ở trên cổ cô: “Sao lại mặc như vậy?”
Lưng có Tương Linh có chút cứng ngắc đè ở trên cửa: “Lớp em biễu diễn hợp xướng, ai cũng mặc như thế này hết.”
“Hàng xóm đó của em, đến đây để xem em hợp xướng?”
“Anh ấy nói vừa khéo có rảnh...” Tương Linh giải thích: “Biết được trường em có lễ hội nên thuận tiện tới xem.”
Lâm Thanh Khải mím môi, đánh giá: “Thật rảnh rỗi.”
Tương Linh không thể biết được ý tứ của anh trong câu nói này vì anh đứng ngược với ánh đèn, không thể nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt, thật muốn nhìn anh lúc này.
Lâm Thanh Khải nâng tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt u ám: “Mặc như thế này là để bù đắp cho anh sao?”
Cô đang ngẩn người, môi anh liền rơi xuống.
Anh như kẻ khát nước lâu ngày, từng tấc từng tấc mút sạch lưỡi cô. Đầu lưỡi cũng nóng như thân thể anh vậy. Tay Tương Linh không tự giấc mà đặt lên eo của anh, khẽ thở.
Bàn tay Lâm Thanh Khải nắm giữ lấy ngực cô, cách tầng vải sa xoa nhẹ.
Sờ thực sướng.