Thời tiết mùa xuân rất đẹp, một ánh trăng mờ trên góc mái hiên.
Giang Nhiên bị Từ Thanh Chi kêu dừng bước, anh giơ tay lên, tùy ý nắm lấy gáy, vẻ mặt ngây thơ, rất ngoan ngoãn chào hỏi Từ Thanh Chi: “Cô Từ.”
Từ Thanh Chi gật gật đầu, cân nhắc một lát rồi nói: “Hôm nay có mấy người đến hẻm Vân hỏi thăm cháu.”
Bà ấy lời nói uyển chuyển, Giang Nhiên hơi sửng sốt, một lát sau khàn giọng nói: “Cháu biết rồi ạ.”
Dừng một chút, lại quay đầu nhìn về phía Từ Thanh Chi.
Đèn đường kéo bóng dáng thiếu niên rất dài, vẻ mặt anh khuất bóng, thoạt nhìn có vài phần tịch mịch. Từ Thanh Chi thở dài một tiếng, lại nghe anh nói: “Cô yên tâm.”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói rõ ràng ra, Từ Thanh Chi nhìn bộ dạng trưởng thành của anh, vẫn không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên.
Bà nói, “Chuyện này dì có lỗi với cháu.”
Giang Nhiên nói: “Dì không cần phải tự trách mình, bất kỳ cha mẹ nào cũng sẽ làm như vậy.”
Từ Thanh Chi im lặng, đi lên phía trước, giống như ngày thường ôm Khương Tri Nghi, vươn một tay về phía Giang Nhiên.
Anh có chút sửng sốt, sau đó lại quá ý định, khom lưng xuống, mặc cho Từ Thanh Chi ôm.
Từ Thanh Chi rất nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu anh: “Cũng hy vọng cháu bình an.”
Giang Nhiên liếc mắt nhìn, có chút căng thẳng: “Vâng.”
Từ Thanh Chi lại thở dài một tiếng, không nói gì nữa, liền xoay người trở về.
-
Qua khoảng một tuần, thủ tục chuyển trường của Khương Tri Nghi đã làm xong, mà đám người Giang Nhiên và Thẩm Thời An lại chuyển vào một trường trung học tư thục ở địa phương.
Từ sau đêm đó, cô và Giang Nhiên chưa từng gặp lại nhau.
Và hai trường học của họ xa nhau, hai hướng một đông và một tây.
Ngày thường 7h10' bắt đầu học, buổi tối tự học đến 10h50', rồi lại về nhà thì đã đến 11h.
Càng không có cơ hội gặp mặt.
Lúc rảnh rỗi, Khương Tri Nghi vẫn sẽ tới nhà họ Giang đưa súp đậu xanh, nhưng không biết có phải Giang Nhiên cố ý trốn tránh cô hay không, mỗi lần cô tới, Giang Nhiên đều không có ở nhà.
Chỉ có ông nội Giang thỉnh thoảng sẽ oán giận, nói Giang Nhiên gần đây không biết đang làm gì, thường xuyên không về nhà.
Năm nay vào mai sớm, giữa tháng 5 bắt đầu liên miên mưa.
Chiều thứ bảy, Khương Tri Nghi ngồi trong cửa hàng nước đường, vừa giúp Từ Thanh Chi trông cửa hàng, vừa cầm một xấp bài thi viết tiếng Anh.
Nước mưa tí tách đập vào mái hiên, cô viết đến buồn bực, đi tới cửa đứng một lát, nhìn thấy Thẩm Thời An và Lục Minh đánh nhau ầm ĩ từ đầu ngõ đi vào.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng Giang Nhiên.
Cô mím môi, suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được, gửi tin nhắn wechat cho Giang Nhiên.
[Chi Chi]: Cậu có muốn uống súp đậu xanh không?
Giang Nhiên bên kia trả lời rất nhanh: Không cần.
Khương Tri Nghi lướt lại tin nhắn cũ, cuộc đối thoại lần trước của hai người là ngày cô rời khỏi trường Thất Trung, anh gửi wechat cho cô nói cô có mấy quyển sách để ở chỗ anh.
Cô lúc ấy đang nói chuyện với mẹ mình và không thấy tin nhắn của anh.
Sau đó anh liền đưa tới cho cô, đứng ở cửa nghe được cuộc nói chuyện của cô và Từ Thanh Chi.
Khương Tri Nghi thở dài một tiếng.
Thật sự có thể cảm nhận rõ ràng được sự lạnh lùng của anh khi trả lời tin nhắn, tuy rằng trước kia khi anh gửi wechat, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, cũng đều là một vài chữ nhắn ra.
Nhưng cái loại xa cách kì lạ này, cô có thể cảm nhận được.
Khương Tri Nghi chống cằm, suy nghĩ một chút, vẫn là muốn cùng anh nói chuyện nghiêm túc.
[Chi Chi]: Cậu đang làm gì vậy?
[Nhiên]: Ngủ.
Khương Tri Nghi nắm chặt điện thoại di động, quay đầu nhìn Từ Thanh Chi một cái: “Mẹ, con đi ra ngoài một chút.”
Từ Thanh Chi gật gật đầu, Khương Tri Nghi cầm một chiếc ô đi ra ngoài.
Tuy rằng mọi người đều ở cùng một ngõ hẻm, nhưng từ nhà Khương Tri Nghi đi tới nhà họ Giang cũng là có một khoảng cách.
Phiến đá xanh dưới chân đã bị năm tháng mài rất bóng loáng, nước mưa qua năm lại đục ra dấu vết ổ gà.
Khương Tri Nghi cẩn thận tránh khỏi vũng nước, lúc đi tới cửa nhà họ Giang, ông nội Giang đang muốn ra ngoài chơi cờ với người khác thì nhìn thấy Khương Tri Nghi, hình như cũng không có chuyện gì, chỉ chỉ lên lầu: “Giang Nhiên ngủ ở trên, gần đây tính tình bất ổn, nếu nó nói khó nghe thì cháu đừng để ý tới nó.”
Khương Tri Nghi ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, thu ô đi vào.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Giang Nhiên.
Trước kia mỗi lần tới đây, đều ở trong phòng khách dưới lầu một lát rồi rời đi, mặc dù cô và Giang Nhiên quen biết nhau trong một thời gian nhưng cũng không có vào phòng anh.
Khương Tri Nghi hít sâu một hơi, dọc theo cầu thang đi lên, dừng lại trước cửa Giang Nhiên, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
Bên trong truyền đến thanh âm hơi mệt mỏi của thiếu niên: “Ai vậy?”
Khương Tri Nghi nói: “Tôi.”
Không khí yên tĩnh hai giây, trong phòng truyền đến một tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Giang Nhiên mở cửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, cùng với một chiếc quần short màu lạc đà nhạt.
Anh đứng ở cửa, từ trên cao nhìn Khương Tri Nghi: “Có chuyện gì không?”
Thái độ của anh thật sự quá lạnh lùng, Khương Tri Nghi sửng sốt một chút, trái tim vốn đang treo lơ lửng không ngừng rơi xuống.
Cô có chút luống cuống chớp chớp mắt, không biết là vì nguyên nhân gì mà mắt cô lại đỏ lên.
Cô cắn môi, xoay người rời đi.
Cô rất gầy, một bờ vai mảnh khảnh nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang.
Giang Nhiên nhìn bóng lưng cô, vươn hai ngón tay khép mi tâm lại, một lúc lâu sau, miệng cuối cùng vẫn nhịn không được mắng một câu tục tĩu.
Anh nhấc bước lên và đuổi theo cô.
Khương Tri Nghi thật sự quá tức giận, ngay cả ô cũng quên cầm, cả người đều chìm vào trong nước mưa.
Mới đi tới cửa, cổ tay bỗng dưng bị Giang Nhiên giữ lại, anh dường như có thể nói là thô bạo kéo cô vào trong phòng.
Nhưng mưa thật sự quá lớn, quần áo vẫn ướt, trên mặt toàn là những giọt nước mưa.
Nước mưa lạnh làm cho sắc mặt cô thoạt nhìn càng trắng, môi càng đỏ, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Bĩu môi, bộ dạng cực kì tức giận, hít một hơi, giống như sợ nước mắt rơi xuống.
Giang Nhiên đứng ở một bên nhìn cô, khẽ chậc một tiếng, tay đút vào túi quần dường như muốn tìm thuốc lá, không tìm được, lại đi vào trong phòng, lục lọi lấy ra một hộp thuốc lá cùng một cái bật lửa.
Chậm rãi dựa vào khung cửa đứng, châm lửa.
Không biết là ai mua từ khi nào, mùi của khói thuốc kém chất lượng rất nặng, lông mày anh nhíu lại, trong giọng nói gồm một chút ý cười, hỏi Khương Tri Nghi: “Sợ cơ thể của mình quá khỏe mạnh sao?”
Khương Tri Nghi mím môi không để ý tới anh.
Giang Nhiên tự làm mất mặt mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, cũng không nói gì nữa.
Mùa xuân lạnh lẽo, quần áo bị ướt vẫn có chút lạnh, ánh mắt Giang Nhiên lại từ ngoài cửa thu về, liếc nhìn khương Tri Nghi.
Đi qua, lấy một cái khăn tắm rất lớn, ném cho cô.
Khương Tri Nghi ngay cả đầu cũng bị che lại, vừa định đưa tay ra lấy khăn trên đầu ra thì tay anh đột ngột đặt lên đỉnh đầu cô, ngăn cản động tác của cô.
Không gian trong khăn tắm trở nên chật hẹp mà mờ nhạt, giữa hơi thở của cô còn có hơi thở của mưa xuân, cũng có loại bột giặt mà anh thường sử dụng.
Cơ thể anh cũng dựa sát vào, thân thể cao lớn ép Khương Tri Nghi lại giữa khung cửa và người anh.
Lòng bàn tay của anh di chuyển xuống một chút, đặt ở hai bên vai của cô.
Khương Tri Nghi ở trong bóng tối không lên tiếng.
Ngửa đầu lên, tuy rằng không nhìn thấy anh, nhưng vẫn duy trì tư thế nhìn về phía anh.
Giang Nhiên nói: “Sắp thi đại học rồi, trở về đi, Khương Tri Nghi.”
Lời này của anh nói không rõ ràng, giống như là muốn kéo dài quan hệ giữa hai người, và hủy bỏ thỏa thuận trước đó của bọn họ.
Nhưng anh lại không nói rõ, Khương Tri Nghi không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Cô chớp mắt và hỏi anh, “Hôm đó cậu đã nghe hết rồi, phải không?”
Giang Nhiên không lên tiếng.
Khương Tri Nghi im lặng một lát, muốn nói đó chỉ là suy nghĩ của mẹ tôi, cũng không phải của tôi, anh không cần quan tâm bà ấy nói như thế nào ——
Nhưng một câu nói trằn trằn trong cổ họng cô nửa ngày, cô lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Ba đã sớm không còn, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là cô và mẹ nương tựa lẫn nhau.
Cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến tâm tư của mẹ mình mà làm bất cứ điều gì sao?
Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Qua một thời gian dài, vẫn là Giang Nhiên mở miệng trước.
Tay anh bắt đầu nhúc nhích, cách khăn tắm chà xát tóc Khương Tri Nghi, giống như muốn lau khô tóc cho cô.
Khương Tri Nghi rất ngoan ngoãn đứng, mặc cho anh làm.
Một lúc lâu sau, Giang Nhiên nói: “Tôi hứa với cậu, tôi sẽ học văn hóa thật tốt, sẽ thi đại học thật tốt, cậu không cần lo lắng cho tôi, chuẩn bị tốt cho kỳ thi của cậu, đừng đến tìm tôi nữa.”
Ngữ khí của anh ôn nhu, động tác trong tay cũng rất ôn nhu, nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Khương Tri Nghi cắn chặt môi dưới, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống.
“Cậu đã nghĩ kỹ chưa, Giang Nhiên?” Cô hỏi.
Tính cách của cô luôn luôn ấm áp, giống như ai cũng có thể đến giẫm lên, bản thân cô cũng không thèm để ý, phần lớn mọi chuyện lớn hóa nhỏ là do tính tình tốt, nên chuyện cứ như vậy mà trôi qua.
Giang Nhiên đã từng cười nhạo sự yếu đuối của cô và dạy cô cách chống trả cứng rắn, nhưng cô luôn im lặng và để mọi người nhẹ nhàng ra đi khi mọi chuyện đến hồi kết thúc.
Giang Nhiên đã nhìn thấy bộ dạng cứng rắn của cô hai lần.
Một lần là đêm đó khi giáo viên chủ nhiệm dùng lời nói mềm mại khinh miệt anh, cô luôn nhát gan mà lại đột nhiên chắn trước mặt anh, làm rất nhiều học sinh phản nghịch đến cực điểm cũng không dám làm.
Rồi lại trực tiếp tuyên bố với giáo viên rằng mình sẽ chuyển trường.
Một lần khác là bây giờ.
Tuy rằng giọng nói của cô run rẩy, trong âm cuối rõ ràng đè nén nghẹn ngào, nhưng ngữ khí của cô lại rất kiên quyết, giống như chỉ cần anh gật đầu, cô có thể lập tức biến mất trong thế giới của anh.
Anh không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng anh cũng đoán rằng chắc hẳn cô sắp khóc.
Cô là một người dễ khóc, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm cho hốc mắt cô đỏ lên.
Giang Nhiên liếc mắt ra, chóp mũi cũng không khỏi chua xót.
Từ lâu cử động tay của anh đã cứng lại, nửa cánh tay giơ lên của anh cũng bị đau nhức.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bay bổng, phản nghịch, tùy ý trưởng thành, giống như không sợ trời không sợ đất.
Nhưng nhìn lại sau một thời gian dài, bạn sẽ biết rằng tất cả những gì la hét lúc đó chỉ là trò vô tội vạ khi đối mặt với cuộc sống không thể kiểm soát được.
Họ không có khả năng thực sự để chiến đấu với số phận.
Tay anh vô thức buông xuống, ấn vào vết thương trên bụng mình.
Vừa mới trú mưa, lại hành động quá mạnh khiến cho miệng vết thương một lần nữa nứt ra.
Ngón tay chạm vào, có chất lỏng ấm áp dính lên.
Anh khẽ thở dài, trong suy nghĩ thoáng qua, anh có chút mừng vì hôm nay mình mặc đồ đen.
Màu đen có thể chứa rất nhiều thứ.
Độc hại, bẩn thỉu, vết máu.
Không thể nhìn thấy tất cả mọi thứ của ánh sáng.
Anh rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn trong tiếng mưa tí tách, nhưng vẫn nghe rất rõ ràng.