Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 29: Chương 29: Chờ mưa ngừng rơi




Cho đến khi Khương Tri Nghi rời đi một lúc lâu, Giang Nhiên mới xoay người đi về phòng, anh nhẹ nhàng vén vạt áo thun lên, vết thương bị hở ra, lộ ra một mảng thịt mềm.

Anh lấy khăn giấy đè vào nó, liền thấy ông nội Giang từ trong phòng bước ra, không biết tại sao ông không ra ngoài chơi cờ.

Giang Nhiên ngẩng đầu nhìn ông một cái, ông nội Giang hỏi: “Lại có người tới làm phiền à?”

Giang Nhiên cúi đầu “Ừ” một tiếng, ông nội Giang nói: “Không thể báo cảnh sát sao?”

Những người này quá xảo quyệt, giả làm xã hội đen để gây rối, và tất cả đều bỏ chạy trước khi anh kịp gọi cảnh sát.

Lần thứ hai là như vậy.

Ông nội Giang thở dài: “Nếu không thì cháu đến chỗ cậu cháu đi.”

Giang Nhiên nói: “Ông đi cùng cháu.”

Ông nội Giang cười: “Đó là nhà ông bà ngoại của cháu, ông đi làm gì?”

Giang Nhiên nói: “Vậy thì cháu cũng không đi.”

Ông nội thấy khuyên cũng vô dụng, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người vào phòng.

-

Trận mưa kia khiến Khương Tri Nghi bị sốt rất cao.

Cô còn muốn cố gắng để đi học, nhưng Từ Thanh Chi thấy cô vẫn chưa khỏe, vẫn là để cô ở nhà, gọi điện thoại xin giáo viên nghỉ phép.

Sau một ngày và một đêm mưa, thời tiết hôm nay hiếm khi lại nắng, và toàn bộ con hẻm đã được rửa sạch bởi nước mưa.

Tiếng ve mùa xuân ẩn hiện giữa những tán lá rừng bắt đầu ríu rít.

Một ngày dài đằng đẵng, Khương Tri Nghi quấn cả người trong chăn, ngủ đi ngủ lại, mơ đi mơ lại, trong mơ hiện ra lúc Giang Nhiên nói với cô: “Sau kỳ thi đại học, chúng ta cùng đi Bắc Kinh học đại học đi.”

Sau đó lại hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của anh nói với cô: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Cô liền tỉnh giấc, đổ rất nhiều mồ hôi.

Từ Thanh Chi không cho cô tắm rửa, cô cũng không dám tắm, sợ lại bị sốt nặng, ngày mai cũng không thể đến trường học.

Những đứa trẻ gần thi đại học, không được bị bệnh, càng không được đa sầu đa cảm.

Có đôi khi cô sẽ cảm thấy, quan hệ giữa cô và Giang Nhiên, giống như cũng giống như cơn sốt cao bất thình lình mà mãnh liệt này, với những giấc mơ chói lọi, xen lẫn vui sướng và cay đắng.

Sốt cao không được phép tồn tại.

Sự yêu thích của cô dành cho anh cũng vậy.

Cô kéo chăn qua đỉnh đầu, nước mắt chảy dài lên ngón tay.

Những nhịp đập trái tim, niềm vui mà cô không dám thừa nhận và được giấu kỹ trong lòng cuối cùng cũng được thoát ra khi tinh thần cô yếu ớt.

Khi cơn sốt cao giảm xuống, cuối cùng mồ hôi cũng đầm đìa.

Cảm giác thoải mái được ghi nhớ, cảm giác khó chịu cũng được ghi nhớ.

Nhưng cũng chỉ để lại những cảm xúc đó mà thôi.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, để dọn dẹp phòng thi, nhà trường đã cho họ một vài ngày nghỉ.

Lúc nghỉ lễ, Hứa Nặc trong nhóm hỏi mọi người có muốn tụ tập trước kỳ thi hay không, bị Trình Thanh Thanh cự tuyệt.

Đối với các chàng trai và cô gái mười mấy tuổi mà nói, thi đại học thật sự có thể xem như là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, cho dù lăn lộn không suy nghĩ gì như Thẩm Thời An thì cũng có một chút lo lắng.

“Lúc này tụ cũng chơi không được, không bằng thi đại học xong lại tụ.”

Khương Tri Nghi đặt cặp sách lên đùi mình, ngồi trên xe buýt đi về.

Nhất Trung cách hẻm Vân cũng khá xa, gần đây Khương Tri Nghi đều đi xe buýt.

Khi xe đi được một nửa, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ xe.

Cô vội vàng đứng dậy, vừa đúng lúc xe buýt đến trạm dừng, cô xách cặp vội vàng đi xuống.

Mùa hè ban ngày dài, đến hơn sáu giờ, ánh nắng mặt trời vẫn còn rất tươi sáng, chỉ có bầu trời xa xôi lăn qua một đám mây đỏ tươi.

Khương Tri Nghi men theo con hẻm xa lạ đi vào trong, vừa vặn gặp Giang Nhiên đang đi ra ngoài.

Hôm nay cậu cũng mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu đen, trên vai còn treo một cái cặp sách, chắc là vừa đi học về.

Có lẽ không nghĩ tới ở chỗ này sẽ nhìn thấy Khương Tri Nghi, bước chân anh rõ ràng dừng lại một chút, ánh mắt đụng phải cô, Khương Tri Nghi ngay cả hô hấp phảng phất cũng dừng lại.

Ánh mắt của cô theo hướng anh đi tới nhìn vào trong, phát hiện bên trong là một đồn cảnh sát.

Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Giang Nhiên đã đưa mắt đi chỗ khác, sau đó xoa xoa vai cô, vẻ mặt thất thần bước tới.

......

Ngày 7 tháng 6 năm nay, bất ngờ không có mưa, nhưng lại là thời điểm nhiệt độ cao nhất trong năm, tin tức ở khắp mọi nơi báo cáo nhiệt độ hiếm hoi này, và kỳ thi lớn hàng năm này.

Lục Minh và Hứa Nặc mỗi ngày đều ở trong nhóm đánh máu gà cho mọi người, Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh thỉnh thoảng sẽ phụ họa hai câu, nhưng Giang Nhiên cho tới bây giờ chưa từng lên tiếng trong nhóm.

Trước kỳ thi đại học, Thẩm Thời An và Lục Minh đến tiệm nước đường ăn đồ ngọt, Khương Tri Nghi mang một cái ghế ngồi cùng bọn họ, trong lúc đó nghe Thẩm Thời An chửi bới, cũng không biết Giang Nhiên gần đây đang làm gì, đã rất lâu rồi không tới tìm bọn họ.

Ngay cả đi học cũng hiếm khi đi.

Khương Tri Nghi vô thức ngoáy đồ ăn trước mặt, trong lòng cô như mưa dầm thấm lâu, cho dù bên ngoài có chiếu nắng cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt hơn.

Điểm thi của Khương Tri Nghi cách hẻm Vân hơi xa, đêm trước kỳ thi, Từ Thanh Chi liền đóng cửa hàng, thuê cho cô một khách sạn gần chỗ thi.

Khương Tri Nghi đơn giản sắp xếp một ít đồ rồi dọn vào, khi đến đó thì vô tình gặp được Chu Dao.

Cô và cô ấy được phân vào cùng một phòng thi.

Vụ quay lén lần đó, Khương Tri Nghi yêu cầu người quay lén xin lỗi cô và Giang Nhiên trên mạng nội bộ trường.

Sau đó Hứa Nặc chụp ảnh màn hình và gửi lên nhóm, nói không ngờ lại là Chu Dao làm, không biết cô ấy làm việc này có mục đích gì.

Trình Thanh Thanh nói: “Trên đời này, có người khiến bạn tổn thương vì sự xuất sắc của bạn, cũng có người khiến bạn tổn thương vì ghen tị, có rất nhiều lý do mà không thể khám phá hết.”

Khương Tri Nghi mím môi, vốn định xoay người làm bộ không thấy, không ngờ Chu Dao lại bỗng nhiên gọi tên cô.

Từ Thanh Chi quay đầu, nhìn thoáng qua Chu Dao, lại nhìn vẻ mặt Khương Tri Nghi có chút phức tạp, hỏi: “Bạn học của con à?”

“Vâng.” Khương Tri Nghi nói.

Từ Thanh Chi lập tức cười cười với Chu Dao: “Chào cháu, cháu là bạn học của Chi Chi ở Thất Trung sao?”

Chu Dao nhìn Khương Tri Nghi, gật đầu.

Từ Thanh Chi nói: “Trùng hợp vậy, các con lại còn cùng phòng thi, rất có duyên đấy.”

Chu Dao biểu cảm phức tạp nở nụ cười, Từ Thanh Chi nhìn ra cô có chuyện muốn nói với Khương Tri Nghi, liền lấy cớ mình muốn đi bên cạnh mua nước, để cho họ không gian riêng tư.

Cho đến khi Từ Thanh Chi đi xa, Chu Dao mới nói: “Chuyện lần trước, xin lỗi cậu.”

Khương Tri Nghi ngẩn người, không nói là tha thứ, chỉ nói: “Tất cả đều đã qua rồi.”

Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, không ai có thể quay lại giúp cô chống lại sự bất lực và tuyệt vọng khi ấy, lời xin lỗi muộn màng lúc này đối với cô là vô nghĩa.

Cả hai đều không nói nhiều, rồi ai lại về nhà nấy.

Ngày đầu tiên thi ngữ văn và toán, Khương Tri Nghi làm bài cũng không tệ lắm, rất dễ dàng làm xong đề thi, thậm chí còn hoàn thành sớm hơn thời gian quy định nửa tiếng.

Ngày hôm sau, cô cũng đã làm tốt các môn tổ hợp và tiếng Anh.

Khi thi xong môn cuối cùng, đột nhiên trời mưa to, nhiệt độ cao ấp ủ hai ngày dường như đang bùng nổ vào lúc này.

Lúc từ phòng thi đi ra, Khương Tri Nghi còn nghe được người bên cạnh cảm thán: “Quả nhiên lời nguyền cơn mưa trong kỳ thi đại học vẫn không thể

Khương Tri Nghi đứng ở hành lang chờ mưa tạnh, cảm thấy năm ngoái hình như cũng từng nghe qua những lời như vậy.

Khi đó cô và Giang Nhiên còn chưa quen biết, yên lặng đi phía sau bọn họ.

Thiếu niên mặc áo sơ mi cùng quần jean chạy trong mưa, ngay cả xương bả vai cũng bay bổng.

Cô giơ túi thi lên đỉnh đầu, hít sâu một hơi, không chút do dự chạy vào trong cơn mưa.

Lúc đến cổng trường, liền nhìn thấy Từ Thanh Chi đang cầm ô chờ.

Nhìn cô đội mưa đi tới, bà liền oán giận nói: “Sao không đợi mưa nhỏ rồi đi ra?”

Khương Tri Nghi đưa mắt nhìn về phía đám người nhộn nhịp bốn phía, hốc mắt tự dưng nóng lên, cô mím môi, nói: “Con muốn về nhà.”

Từ Thanh Chi ôm vai cô, cho rằng áp lực thi cử quá lớn, cười nói: “Được, chúng ta lập tức về nhà.”

Bà đưa tay ra bắt taxi, hai mẹ con ngồi vào, Từ Thanh Chi từ trong túi lấy ra một cái khăn mặt, dặn dò cô: “Lau cho kỹ, kẻo lại sốt.”

Khương Tri Nghi mềm giọng đáp “Được”, rồi nhận lấy.

Trận mưa này không dai, Khương Tri Nghi về nhà tắm nước nóng, lúc ra ngoài, mưa đã ngừng.

Hứa Nặc gọi điện thoại cho cô đi dự tiệc tốt nghiệp của Thất Trung, Khương Tri Nghi vốn không muốn đi, nhưng Hứa Nặc nói chủ nhiệm đặc biệt mời hy vọng cô có thể trở về tham gia.

Huống hồ, cô chuyển sang Nhất Trung cũng không được một tháng, đi tham gia lễ tốt nghiệp của người ta thì cũng cảm thấy ngại.

Khương Tri Nghi nói một tiếng với Từ Thanh Chi, liền ra cửa.

Khi ngồi trên xe buýt, cô không nhịn được hỏi Hứa Nặc: Giang Nhiên mấy người bọn họ sẽ đến sao?

Cô vẫn chưa từng nói với Hứa Nặc về chuyện cô và Giang Nhiên, Hứa Nặc nhanh chóng trả lời: Cậu không hỏi cậu ấy sao? Cậu phải biết rõ hơn tôi chứ!

Khương Tri Nghi thở dài một tiếng, không trả lời nữa.

Một lát sau, Hứa Nặc lại gửi tin nhắn tới: Tôi hỏi Thẩm Thời An bọn họ, nói mấy người bọn họ sẽ đến.

Khương Tri Nghi trả lời: Được.

Tắt điện thoại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Địa điểm cho bữa tiệc tốt nghiệp được đặt tại một nhà hàng Trung Quốc đối diện Quảng trường 1 tháng 5.

Lúc Khương Tri Nghi đi vào, bên trong đang náo nhiệt nói chuyện phiếm.

Có lẽ cũng đã nghe nói cô sẽ tới, các bạn học cũng không ngạc nhiên.

Khương Tri Nghi ngay từ đầu còn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trong sự nhiệt tình của mọi người, rất nhanh đã tiêu tan chút xấu hổ kia.

Hứa Nặc lấy một chai Mirinda, ngồi bên cạnh cô, hai khuỷu tay chống bàn cắn ống hút hỏi: “Thi thế nào rồi?”

“Cũng được.” Khương Tri Nghi nói, “Còn cậu thì sao?”

Hứa Nặc nói: “Ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học, việc hỏi người khác làm bài kiểm tra như thế nào là phạm pháp đấy!”

Khương Tri Nghi cong mắt, liền nói: “À, xin lỗi.”

Hứa Nặc lấy điện thoại di động ra, nhìn wechat, nói: “Thẩm Thời An bọn họ đến rồi!”

Khương Tri Nghi trong lòng lộp bộp một chút, thân thể theo bản năng ngồi thẳng một chút, quay đầu nhìn về phía cửa.

Lại chỉ có thẩm Thời An và Lục Minh tới, Giang Nhiên không có ở đây.

Hứa Nặc kéo Khương Tri Nghi đi qua, hỏi: “Giang Nhiên đâu?”

“Cậu ta nói quá vô vị, không tới.” Thẩm Thời An chửi bới, “Tôi cảm thấy gần đây cậu ta muốn tuyệt giao với chúng tôi.”

Anh dùng giọng điệu đùa giỡn nói những lời này, có lẽ thật sự chỉ là một câu đùa.

Lục Minh đá anh một phát: “Nhiên ca chúng ta, làm sao như vậy được?”

Mấy người cười cười ầm ĩ đi vào trong, Khương Tri Nghi lại nhìn thoáng qua bên ngoài.

Trước cửa tiệm bày hai con sư tử đá uy nghiêm, một trái một phải đứng ở hai bên cửa chính, quảng trường đối diện khắp nơi đều là dòng người nhộn nhịp, âm thanh phim ngoài trời cách khí lưu lạnh lẽo như khô sau cơn mưa mùa hè truyền tới.

Cô thở dài và đi vào bên trong.

Một bữa tiệc tốt nghiệp như vậy không thể tránh khỏi uống rượu.

Thiếu niên thiếu nữ vừa mới bước ra cánh cửa trường trung học, giống như một chân bước vào thế giới của người lớn, trên mặt tràn đầy hưng phấn khó có thể diễn tả thành lời.

Khương Tri Nghi đi vệ sinh một lát, lúc trở về, liền bắt gặp hai người bạn cùng lớp tỏ tình nhau.

Cô sợ quấy rầy bọn họ tâm sự với nhau, cô nhanh chóng dừng lại và trốn vào một khoảng trống giữa các phòng bên cạnh.

Lại không cẩn thận đụng phải một cánh cửa bí mật phía sau, cả người cô lảo đảo ngã vào.

Lưng đột ngột áp vào một lồng ngực đầy đặn.

Trái tim cô loạn nhịp, và cánh cửa trước mặt cô tự động đóng sầm lại trước mặt cô.

Cùng lúc đó, một bàn tay nhanh chóng cầm lấy quai hàm của cô, và lỗ mũi cô nồng nặc mùi máu và mùi mưa mặn đặc trưng của một thị trấn ven biển.

Lưng cô áp sát vào cánh cửa, và trước mặt cô là hơi thở lành lạnh của mưa.

Cổ họng cô nghẹn lại, có chút khó chịu ho một tiếng, nước mắt lưng tròng.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nam hơi khàn nhưng rất quen thuộc trước mặt:

“Đừng nhúc nhích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.