Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 41: Chương 41: Nước dừa




Một vầng mặt trời buổi sáng tròn dần nhô lên phía bên kia mực nước biển, từng lớp ánh ban mai trải dài trên đường chân trời, mặt trời tròn nhỏ sáng màu như lòng đỏ trứng gà, gợi nhớ đến cảnh mặt trời mọc dưới ngòi bút của họa sĩ tài hoa.

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt Khương Tri Nghi, lông mi không tự chủ run lên, ký ức dài dằng dặc lại xâm chiếm não cô.

Nhớ mấy năm trước, bọn họ đến trại hè Mai Đảo, đêm đó cô ra ngoài mua thuốc cho Trình Thanh Thanh và bị nhốt ở đây với Giang Nhiên.

Bởi vậy anh mới nói “Bảo vệ Chi Chi“.

Khương Tri Nghi mím môi, khom lưng đi vào.

Bên trong thuyền không bẩn như bên ngoài, chắc là bọn trẻ con gần đó hay thường chơi ở đây.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua những khoảng trống của các tấm ván gỗ cũ xung quanh, chiếu lên mặt và thân thể của họ từng tầng từng tầng loang lổ ánh sáng cùng bóng tối.

Khương Tri Nghi cúi xuống sờ trán anh, sau đó đưa cho anh nhiệt kế cô vừa mua.

Giang Nhiên đưa tay nhận lấy nhiệt kế thủy ngân kiểu dáng cũ, bởi vì sốt cả đêm nên lúc này cả người đều đau nhức, không còn chút sức lực nào.

Vừa nãy đi tới đây đều là gắng sức mà đi.

Nhiệt kế vừa mới cầm trong tay, liền vô tình rơi xuống khoang thuyền.

Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Khương Tri Nghi như có chút bất lực, người đàn ông này không còn bản lĩnh như trước mà đơn thuần có chút đáng yêu.

Khương Tri Nghi ngồi xổm xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đến bệnh viện đi.”

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho ông chủ homestay trước, nhờ ông ấy giúp chăm sóc cho Cảnh Thư Minh và Lưu Nham, rồi lại gọi cho Cảnh Thư Minh nói với anh ấy rằng Giang Nhiên hiện tại đang bị sốt rất nặng, cô dẫn anh đến truyền nước trước, nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho cô.

Cảnh Thư Minh là lần đầu tiên say sóng lâu như vậy, sau khi xuống thuyền, cảm giác nội tạng đang di chuyển, vào đến phòng là ngủ ngay trong bóng tối.

Mơ mơ màng màng nhận điện thoại, mới đầu còn chưa kịp phản ứng Khương Tri Nghi đang nói cái gì, sau khi phản ứng được rồi thì Khương Tri Nghi đã cúp điện thoại.

Anh có chút mờ mịt cầm điện thoại ngồi trên giường ngẩn người một lát, Lưu Nham hiển nhiên cũng bị chuông reo điện thoại của anh đánh thức, dụi mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Thư Minh hỏi: “Từ khi nào mà đội trưởng lại yếu đuối như vậy?”

Lưu Nham: “?”

Cảnh Thư Minh nói: “Tôi nhớ lúc trước có một lần, chúng ta giúp xử lý một vụ án buôn bán ma túy xuyên quốc gia, cậu có nhớ không? Lần đó đội trưởng hai ngày liền đều ăn bánh mì, trên người vừa là vết thương do súng vừa là vết thương do dao, còn ngâm mình trong nước sông mấy tiếng đồng hồ, lúc đó cũng không yếu như lúc này không phải sao? Chưa kể hai năm chúng ta đều đến và đi trong mưa gió ở Lê Quốc.”

“Tôi vừa nghe Thất Nguyệt lão sư nói, cậu ta bị sốt đến mức đầu óc cũng không được tỉnh táo nữa, đứng cũng đứng không vững...”

Anh nằm sấp trên giường, vẫn còn lẩm bẩm, Lưu Nham suy nghĩ trong chốc lát nói: “Có thể là tâm bệnh và bệnh thể xác chồng lên nhau nên không thể chống đỡ nổi.”

Anh ngủ một lát nâng cao tinh thần, hiếm có khi nào thông minh như vậy.

Cảnh Thư Minh ngẩn người, nhớ lại bầu không khí khó xử và xấu hổ khi đội trưởng cùng Thất Nguyệt lão sư ở cùng nhau, và chợt nhớ ra khi họ ở Tây Thành, thỉnh thoảng họ sẽ gặp một số nhà sư đang thảo luận về kinh Phật trên đường.

Có một lần anh nghe họ giảng thế nào là bát khổ trong cuộc đời ---

“Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, thịnh âm khổ.”

Cũng không biết đội trưởng và Thất Nguyệt lão sư bọn họ thuộc loại khổ nào?

......

Giang Nhiên lúc này sốt đến gần bốn mươi độ, bác sĩ đo nhiệt độ nhìn thấy tình trạng của anh không được tốt, liền khịt mũi lạnh lùng mắng.: “Người trẻ tuổi bây giờ, không quan tâm đến cơ thể mình một chút nào!”

Giang Nhiên đang khó chịu, mím môi ngồi trên ghế, không nói gì.

Khương Tri Nghi cũng không biết nói cái gì, vì thế cũng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nghe bác sĩ quở trách.

Bác sĩ mắng một lúc, có lẽ là cảm thấy hai tên hồ lô buồn bực này mắng cũng không có ý nghĩa gì nên dần dần cũng im lặng.

Bảo Khương Tri Nghi đỡ anh vào trong phòng nằm xuống, sau đó đi ra ngoài để chuẩn bị nước muối truyền dịch.

Tổng cộng truyền ba chai, gần năm tiếng mới truyền xong.

Lúc đầu Khương Tri Nghi còn cố gắng để không ngủ, nhưng vì cô cả đêm qua không ngủ nên ngồi một lát thì đã chịu không nổi, đành dựa xuống giường của anh rồi ngủ.

Trong giấc mơ cô dường như về lại khung cảnh khoang thuyền mùa hè năm 2011, sau khi mưa tạnh, Giang Nhiên cõng cô đi đến phòng khám.

Trời còn chưa sáng, cả trái đất chìm đắm trong đêm tối.

Một số ngư dân đã dậy sớm bắt đầu chuẩn bị cho việc ra khơi.

Cũng có một số trẻ em và người già tranh thủ thủy triều lên vội vã xách xô ra biển đánh bắt, định vớt ít hải sản bị sóng đẩy lên mang đi bán.

Hai người bọn họ đi xuyên qua những người này, cằm của Khương Tri Nghi đặt trên cổ Giang Nhiên, hai cánh tay buông lỏng ôm lấy cổ anh.

Một lúc sau, cơ thể trượt xuống.

Giang Nhiên giữ chân cô và lật ngược cô lại, lạnh lùng nói: “Ôm chặt một chút.”

“Ừm.” Cánh tay Khương Tri Nghi siết chặt người anh, ngón tay không cẩn thận xẹt qua yết hầu của anh, móng vuốt mèo con xẹt qua, cơ thể anh liền cứng đờ một lúc, lạnh nhạt nói: “Đừng sờ lung tung.”

Lời này của anh có chút mơ hồ, mặt Khương Tri Nghi lập tức đỏ lên, muốn phản bác, nhưng trên người thật sự không còn tí sức lực nào, cô cảm thấy tinh lực toàn thân mình giống như đều bị rút cạn, nói một câu cũng cảm thấy rất vất vả.

Cô lại vùi đầu vào cổ anh, vô thức cọ cổ anh một cái, sau đó mềm giọng hỏi: “Giang Nhiên, hát cho tôi nghe một bài được không?”

“Không được.” Giang Nhiên ngữ khí hung dữ, “Nhiều yêu cầu thật.”

Nhưng nửa phút sau, anh hỏi: “Muốn nghe bài nào?”

Ánh mắt Khương Tri Nghi cong lên: “Không ngờ nha.”

“Không ngờ thì thôi không hát nữa.”

“Vậy cậu hát đại đi, cậu muốn hát bài nào?”

Cuối cùng Khương Tri Nghi cũng không nhớ rõ ngày đó Giang Nhiên rốt cuộc hát bài gì, bởi vì sau khi nói xong câu kia, cô liền gục trên người anh mê man.

......

Giang Nhiên ngủ say, lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều, Khương Tri Nghi nằm sấp trên mép giường của anh đang ngủ say.

Kim trên cổ tay đã được rút ra và bác sĩ nói rằng họ không đánh thức họ vì họ đang ngủ say.

Giang Nhiên gật đầu cảm ơn, lấy điện thoại của mình ra trả lời một vài tin nhắn liên quan đến công việc, rồi đặt lại điện thoại sang bên cạnh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Khương Tri Nghi.

Cô ngủ như vậy hẳn là không thoải mái lắm, lát nữa tỉnh cánh tay chắc chắn sẽ tê dại.

Giang Nhiên nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn đánh thức cô dậy.

Khương Tri Nghi mê mê màng màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong mộng cảnh của cô.

Cô có chút hoảng hốt nháy mắt, Giang Nhiên nói: “Về homestay rồi ngủ, nha?”

Khương Tri Nghi lại ngẩn người, phản ứng lại, rất chậm chạp “Ừm” một tiếng.

Giang Nhiên xuống giường, trả tiền, rồi cầm một ít thuốc.

Bác sĩ dặn dò ngày mai anh phải truyền nước một lần nữa, Giang Nhiên gật gật đầu, xoay người lại, Khương Tri Nghi còn đang ngồi ngẩn người trước giường bệnh.

Ánh nắng buổi chiều rất nóng, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, bao phủ toàn thân cô trong một lớp ánh sáng trong suốt, khiến khuôn mặt cô có chút méo mó.

Giang Nhiên chậm rãi đi qua, vươn tay về phía cô, hỏi: “Cậu ổn không?”

“Ừm.” Khương Tri Nghi không nắm lấy tay anh, mà một mình chống vào mép giường đứng lên.

Giang Nhiên sửng sờ hai giây, giữa không trung xoa xoa ngón cái và ngón giữa, hỏi: “Đói không?”

“Có một chút.”

Theo giới thiệu của bác sĩ thì bọn họ đã đến một nhà hàng nhỏ gần đó ăn một ít cháo hải sản, rồi mang về hai phần cho Cảnh Thư Minh và Lưu Nham, dọc theo bờ biển đi về.

Bởi vì ngày hôm sau phải truyền nước tiếp, vì vậy họ không trở về Ngư Lý ngay mà quyết định ở lại đây một đêm.

Buổi tối, Cảnh Thư Minh và Lưu Nham cuối cùng cũng nghĩ ngơi xong rồi đòi ra ngoài chơi.

So với bảy năm trước, nơi này thật sự phồn hoa hơn rất nhiều, ban đêm trên bãi biển có rất nhiều hoạt động, rõ ràng là đặc biệt bố trí cho du khách.

Trên bãi biển dựng các loại pub ngoài trời, bên cạnh là quầy thịt nướng, xa hơn một chút, còn có người đang dựng lều trại chắc là muốn cắm trại ở đây.

Cảnh Thư Minh và Lưu Nham không đi bờ biển nhiều, nên bây giờ nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, hai người đi vòng vòng chơi.

Giang Nhiên và Khương Tri Nghi thì ngồi bên pub nghỉ ngơi.

Một chiếc ô che nắng khổng lồ, bên trong bày mấy cái bàn gỗ nhỏ, quầy của ông chủ là một gian nhà gỗ di động có bánh xe.

Khương Tri Nghi bên cửa sổ mua bốn trái dừa, ôm dừa đi về thì thấy có hai nữ sinh ngồi chỗ của cô đang cười nói với Giang Nhiên.

Mặt trăng đã mọc lên từ phía bên kia của mực nước biển, bên trong chiếc ô che nắng treo rất nhiều đèn đêm nhỏ, ánh sáng của đèn đêm không sáng lắm nhưng là thứ ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông.

Anh có chiếc mũi cao, đôi mắt sâu và đôi môi mỏng, vì bị bệnh nên nước da xanh xao.

Ngay cả khi ngồi ở đó, vẫn có thể thấy anh rất cao lớn, và tư thế ngồi của anh là sự pha trộn của hai khí chất hoàn toàn khác nhau: nghiêm túc và lười biếng.

Cả người lộ ra cảm giác nhàn nhã hấp dẫn.

Khương Tri Nghi mím môi, suy nghĩ một chút thì không đi đến đó mà xoay người đi về phía bàn khác.

Giang Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức từ trên ghế đứng lên, cúi đầu nghiêm túc nói với cô gái vừa rồi hỏi thông tin liên lạc của anh: “Xin lỗi, tôi sợ người tôi thích không vui, thông tin liên lạc thì thôi, chúc hai người tối nay vui vẻ.”

Nói xong, liền cất bước đi thẳng về phía Khương Tri Nghi.

Các cô gái nhìn theo hướng anh rời đi, có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, sao lại có bạn gái rồi chứ?”

Ánh mắt của cô gái kia rơi vào hành động cố tình giữ khoảng cách với Giang Nhiên của Khương Tri Nghi, lẩm bẩm: “Không phải bạn gái chứ hả?

“Hả?”

Cằm nữ sinh chỉ về phía Khương Tri Nghi và Giang Nhiên: “Xem ra chắc là chưa theo đuổi được.”

Cô gái kia nhìn theo hướng cô ấy chỉ, vừa rồi khi anh còn ngồi đây một mình, người đàn ông luôn mang vẻ mặt uể oải dường như đột nhiên thay đổi thành người khác.

Đáng thương đưa tay muốn giúp người mình thích cầm dừa, lại bị người mình thích né tránh, vì thế gục đầu xuống như một con chó lớn, sự hung dữ đã được che giấu, chỉ để lại một sự mềm mại nhỏ nhẹ.

Nhưng trong ánh mắt nhìn cô gái vẫn có nụ cười, đôi mắt đầy sao, sáng hơn cả vầng trăng sáng bên kia biển.

Cô gái kia khẽ thở dài: “Thế giới này thật kỳ lạ nha, bạn liều mạng muốn có được thứ gì đó, nhưng người khác thì lại không muốn.”

Một cô gái khác cười uống một ngụm bia, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng lên, lôi kéo đồng bọn chậm rãi đi qua.

Khương Tri Nghi khui một quả dừa, đang uống nước dừa.

Giang Nhiên ngồi đối diện cô, gọi hai chai bia đen có nồng độ thấp, uống nhâm nhi một chút.

Trên bãi biển tiếng người ồn ào, ông chủ pub vì muốn tạo không khí, ở bên cạnh dựng một sân khấu nhỏ, ca sĩ ngồi trên ghế cao, đang cúi đầu hát.

“Những năm đó” của Hồ Hạ.

Tất cả đều là do khách yêu cầu, phong cách nào cũng có, nhưng hầu hết vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Khương Tri Nghi nâng cằm chăm chú nghe nhạc, trong đầu nghĩ đến, năm lớp 12, có vài lần áp lực của bọn họ quá lớn, cuối tuần cùng nhau đi hát trong quán karaoke.

Để có thời gian dài hơn, họ thường có buổi diễn thâu đêm, bắt đầu từ mười hai giờ và kết thúc lúc sáu giờ sáng.

Có lần Khương Tri Nghi hát đủ rồi, liền trốn ra ngoài hít thở không khí.

Một số máy tính được đặt trong sảnh KTV cho khách sử dụng để giải trí, vì vậy Khương Tri Nghi đã mở trang web dạo diễn đàn.

Thỉnh thoảng Dấu Chấm Câu sẽ gửi tin nhắn cho cô vào đêm khuya, cô thấy một bài đăng hài hước thì chuyển tiếp cho anh, hai người đang thảo luận về nội dung của bài đăng thì bất ngờ bị một bàn tay mát lạnh đặt lên cổ.

Cô giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Giang Nhiên lười biếng đứng sau lưng cô, muốn cười nhưng lại không cười hỏi: “Cậu lén lút ở đây làm gì vậy?”

Khương Tri Nghi chột dạ, theo bản năng quay đầu lại tắt khung chat với Dấu Chấm Câu, sau đó liền thấy Giang Nhiên kéo một cái ghế cao ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Nói chuyện với bạn trai à?”

“Đang nói chuyện phiếm với bạn trai sao?”

Anh nói hết vấn đề này sang vấn đề khác, hoàn toàn không cho cô không gian để phản ứng, Khương Tri Nghi theo bản năng phủ nhận: “Không phải nha.”

“Không phải bạn trai.” Cô nhấn mạnh thêm.

Giang Nhiên liền hừ cười một tiếng: “Cậu trốn chúng tôi chạy ra nói chuyện với người này, còn nói không phải bạn trai?”

Khương Tri Nghi nói không lại anh, đành phải nói: “Vậy cậu không có chơi với các bạn nữ à?”

“Có chứ.” Giang Nhiên trả lời rất nhanh, anh nói xong, mở Q.Q của mình ra, bật vào danh bạ của mình.

Q.Q của anh thêm bạn chưa đến 20 người, phần lớn đều là bạn học của đội bóng rổ, được chia thành cùng một nhóm.

Bên dưới nhóm đó, có một nhóm riêng biệt nằm rải rác, được gọi là “Táo“.

Ngang ngược mà.

Bên trong “Táo” chỉ có một người, Khương Tri Nghi liếc mắt một cái liền nhận ra ảnh đại diện của mình.

Thái độ của Giang Nhiên thái độ không biết là đắc ý hay chua ngoa, tùy ý liếc nhìn khung chat của Khương Tri Nghi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi không giống một số người, thích làm bạn lung tung.”

Anh càng nói càng thái quá, Khương Tri Nghi nghe không nổi nữa, đưa tay đẩy anh, Giang Nhiên không ngồi vững, thế nhưng thật sự bị cô đẩy xuống ghế.

Anh ta không biết phát điên cái gì, cũng bắt đầu đưa tay kéo cô.

Cuối cùng, cả hai người đều mệt mỏi vì tranh cãi, ngồi ở sảnh trước nơi mọi người ra vào cười đùa với nhau, Thẩm Thời An từ trong phòng đi ra tìm bọn họ thấy thế, còn tưởng rằng hai người bọn họ trúng tà.

......

Trên sân khấu một bài hát đã hát xong, Khương Tri Nghi từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hai nữ sinh vừa rồi bắt chuyện với Giang Nhiên lại đi tới, dừng ở giữa cô và Giang Nhiên.

Các cô gái trẻ mặc áo lửng, quần đùi, tóc tết thành nhiều lọn, thời tiết hơi se lạnh giữa tháng 9 dường như không ảnh hưởng gì đến họ.

Cô gái đi phía trước giơ tay làm động tác gọi điện thoại, thâm thúy nhìn Khương Tri Nghi, rồi quay đầu nhìn Giang Nhiên với vẻ mặt ái muội.

“Soái ca, đừng quên, tối gọi điện thoại nha~~.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.