Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 40: Chương 40: Độ sâu của nước biển




Đêm tối dần, những ngôi sao và mặt trăng đang đung đưa trên sóng biển.

Trong ánh sáng và bóng tối lờ mờ, anh nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt đen láy như bao trùm lấy tất cả mọi thứ trên đời.

Khương Tri Nghi há miệng, và những giọng nói ồn ào bên tai cô dường như đột ngột biến mất, thế giới của cô trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời, cô chợt nhớ tới năm trước khi cùng các bạn học đi xem sở thú, ở một góc vườn tuyết phủ, cô tình cờ nhìn thấy một con sếu đang một mình nhảy múa trên tuyết.

Cả thế giới ồn ào vô cùng, chỉ có nó là yên tĩnh.

Giống như cô bây giờ.

Cô cắn chặt môi dưới, đang muốn nói gì đó thì cách đó không xa có người kêu cứu, Khương Tri Nghi theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Giang Nhiên đã đứng dậy, sải bước đi tới, đi được nửa đường, đột nhiên quay lại và nhìn Khương Tri Nghi một cách sâu thẳm.

Ánh mắt đó ẩn chứa cảm xúc vô hạn, trái tim Khương Tri Nghi lỡ một nhịp, khi cô nhận ra và đuổi theo thì Giang Nhiên đã nhảy xuống biển rồi.

Bên cạnh có người đang khóc, có người lo lắng thảo luận:

“Ôi, cũng không biết có cứu được hay không đây.”

“Sao tự nhiên lại rơi xuống nước vậy?”

“Tiểu tử cứu người nhất định phải bình an vô sự.”

Khương Tri Nghi bám chặt vào lan can trên boong thuyền, từng lớp từng lớp sóng biển xô đẩy, biển đêm đen kịt vô tận, giống như một con quái vật há miệng đẫm máu, có sức mạnh nuốt chửng tất cả năng lượng.

Hai bóng người nhảy xuống đều bị nước biển cuồng nộ bao phủ.

Khương Tri Nghi sắp cắn môi dưới đến chảy máu, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, bên tai dường như có hàng ngàn đoàn tàu chạy qua đường hầm, ầm ầm ầm ầm, khiến cô không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cũng không có âm thanh nào phát ra.

Cổ họng bị chặn lại, hoặc là mất đi khả năng phát ra tiếng trong thời gian ngắn, cô há miệng, một lúc lâu, mới khàn giọng gọi một tiếng: “Giang Nhiên.”

Sau đó lại một tiếng: “Giang Nhiên!”

“Giang Nhiên!”

Lại gọi, lại gọi.

Hai người đang ngủ trên xe cũng bị đánh thức, hoa mắt chóng mặt, chắc muốn bước qua đó nhưng lại đứng không nổi đành phải quay lại.

Không biết bên kia đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe được Thất Nguyệt lão sư hình như đang gọi đội trưởng.

Khương Tri Nghi kìm nén nước mắt, hướng về phía mặt biển không hề có quy tắc mà uy hiếp: “Giang Nhiên, nếu cậu lại biến mất thì cả đời này tôi sẽ không gặp cậu nữa.”

Giọng cô mỏng manh, và khi cô thốt ra từ cuối cùng, giọng nói của cô thậm chí còn bị vỡ.

Sau đó đột nhiên có người bị đẩy lên mặt biển, người hai bên vội vàng đưa tay ra đỡ, Khương Tri Nghi nhìn chằm chằm mặt biển, không dám chớp mắt.

Người rơi xuống biển đã được đưa lên, và Giang Nhiên cũng ló đầu trên mặt nước đen tối.

Đầu tóc anh ướt sũng, một đêm tháng chín, nhiệt độ xuống thấp, nước biển lạnh như băng, không biết anh có lạnh hay không.

Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Tiếng khóc này tựa hồ mở ra một loại công tắc cảm xúc nào đó, cô che miệng cúi xuống, đủ loại cảm xúc xung đột trong lồng ngực, cuối cùng cô không nhịn được nữa.

Ngồi xổm trên mặt đất và khóc.

Người hai bên đều đang cứu người, và họ không có thời gian để quan tâm đến một cô gái đang khóc một mình.

Cho đến khi đại anh hùng cứu người mang theo một thân thể ướt sũng lên thuyền, cũng không lấy khăn của mọi người đưa tới, ánh mắt nhìn một lượt trong đám người, sau đó sải bước đi qua.

Hơi thở nồng đậm của nước biển xâm nhập không khí bên người Khương Tri Nghi, còn mang theo một luồng nước biển lạnh lẽo.

Khương Tri Nghi cúi đầu, toàn bộ đầu đều vùi vào đầu gối mình.

Giang Nhiên nửa quỳ gối trước mặt cô, lúc này mới quay đầu lại đi tìm khăn mặt, lau tay sạch sẽ, lau sạch nước trên người rồi mới đưa tay chạm vào cô.

Những ngón tay luồn dọc theo khe hở trên má cô, ngón trỏ và ngón cái đỡ lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên.

Cô đang khóc nức nở, hai mắt đỏ như máu, chóp mũi cũng đỏ ửng, miệng vô thức phồng ra, trông rất đáng thương.

Phần trái tim vốn đã sụp đổ của Giang Nhiên lại càng lún sâu, cả trái tim đều mềm nhũn ra thành một mảnh.

Anh nhìn chăm chú vào cô, lặng lẽ thở dài rồi cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, với một giọng nói rất trầm.

“Khóc cái gì?” Anh thì thầm.

Khương Tri Nghi miệng rất cứng rắn: “Không có khóc.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, kèm theo tiếng khóc không kiềm chế được, nghe không thuyết phục chút nào.

Giang Nhiên liền nói: “Lo lắng cho tôi sao?”

Có lẽ là để trấn an cô, lúc nói lời này, anh cố ý cao giọng một chút, ra vẻ ngốc nghếch.

Ánh mắt Khương Tri Nghi liếc sang bên cạnh không nói gì.

Giang Nhiên nói thêm: “Nước biển rất lạnh.”

“Ôm tôi được không, Chi Chi?”

Giọng nói thật dịu dàng và dỗ dành.

Người này quen giả bộ đáng thương như vậy rồi, Khương Tri Nghi ngước mắt liếc anh, mũi lại cảm thấy chua xót.

Cô cắn môi, đẩy bàn tay đang đặt trên quai hàm của cô ra, đứng dậy muốn rời đi.

Vừa định đứng lên, anh đột nhiên kéo cô ra phía sau.

Cả người cô ngã vào vòng tay anh.

Hai tay Giang Nhiên vòng tay qua người cô, ôm cô, cằm của Khương Tri Nghi vùi vào hốc vai Giang Nhiên, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.

Lỗ tai anh đỏ lên, nước trên người lan tràn đến người Khương Tri Nghi.

Phần lưng bị gió thổi vào lạnh buốt, nhưng phần phía trước ôm cô nên cảm thấy rất ấm áp.

Giang Nhiên hơi nghiêng đầu, môi vô thức lướt qua đầu tai Khương Tri Nghi, vì thế lỗ tai cô cũng đỏ lên.

Toàn bộ thân thể cứng đờ, không dám động đậy.

Con thuyền lắc lư nhẹ nhàng trên mặt nước.

Mặt trăng trên mặt nước đã bị phá vỡ.

Giang Nhiên nói: “Tôi lớn lên bên bờ biển từ nhỏ, kỹ năng bơi giỏi như vậy, nên sẽ không xảy ra chuyện gì không phải sao?”

Vẫn là đang trấn an cô.

Nước mắt Khương Tri Nghi theo má cô, nhỏ xuống cổ anh.

Nước mắt mặn hơn nước biển.

Giang Nhiên thở dài, vỗ nhẹ sau lưng cô, một lúc lâu sau mới nghe được Khương Tri Nghi nhỏ giọng nói: “Cậu cũng không phải là thần tiên.”

—— Cậu cũng không phải là thần tiên, cậu là con người, con người thì sẽ biết đau, biết sợ, biết sẽ nguy hiểm, ai có thể đảm bảo cậu có thể bình an vô sự?

Cô chưa nói hết lời, nhưng Giang Nhiên đã hiểu.

Anh cười bất lực: “Tôi là một người lính, cứu người là nghĩa vụ của tôi.”

Anh nói như vậy, Khương Tri Nghi hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, không nói lời nào nữa.

Giang Nhiên lại nói: “Đau lòng cho tôi.”

Anh dùng câu khẳng định, rất chắc chắn.

Khương Tri Nghi nói: “Không có.”

Giang Nhiên lại tự mình nói: “Đã sớm muốn ôm cậu như vậy rồi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, giống như một tiếng thở dài.

Vì thế, Khương Tri Nghi cố gắng kìm nước mắt, không muốn khóc nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, gọi anh: “Giang Nhiên.”

Cô nói, “Tôi không đồng ý việc cậu thích tôi.”

Giang Nhiên dừng một chút, nói: “Vậy cũng được, cậu không hận tôi là được.”

Khương Tri Nghi nói: “Nói thật là rất hận.”

Cũng không biết có phải vừa rồi khóc quá nhiều hay không, cảm xúc của Khương Tri Nghi nhất thời có chút rối loạn, thẳng thắn lại có chút đáng yêu.

Tay Giang Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, đầu ngón tay của người đàn ông thô ráp khiến cả người cô run lên.

Anh nói: “Ghét tôi cũng được, cậu không cần phải tha thứ cho tôi.”

Lần này Khương Tri Nghi không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Khương Tri Nghi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Nhiên đang ôm cô ngủ thiếp đi.

Trán cô đụng phải cằm anh, anh như cảm thấy đau mà nhíu nhíu mày, Khương Tri Nghi theo bản năng giơ tay sờ sờ cằm anh.

Nóng quá.

Khương Tri Nghi ngẩn người, ngón tay lại theo gò má anh đi lên, chạm vào trán anh.

Quả nhiên là bị sốt rồi.

Chắc là hai ngày nay anh lăn lộn khắp nơi, thân thể đã có chút không thể chống đỡ nổi, lần này xuống biển liền trở thành cọng rơm đánh gãy lưng lạc đà.

Khương Tri Nghi từ trong lòng anh lui ra một chút, nhéo nhéo mũi anh, gọi anh: “Giang Nhiên.”

Không đánh thức được.

Cô nói thêm: “Giang Nhiên, cậu bị sốt rồi.”

Vẫn chưa tỉnh.

Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, muốn anh lên xe thay quần áo đi ngủ, nhưng cô không thể một mình nhấc anh lên được.

Cô đứng dậy, định đi gọi Cảnh Thư Minh và Lưu Nham đến giúp.

Ai ngờ, vừa mới đứng dậy, tay lại đột nhiên bị anh nắm chặt.

Mắt anh vẫn nhắm, nhưng lực tay rất lớn, Khương Tri Nghi bị anh nắm đau đến muốn khóc.

Cô cúi đầu nhìn anh, người đàn ông tựa vào boong thuyền, nhíu mày, bộ dạng rất khó chịu, miệng khép lại, không biết đang nói cái gì.

Cô nghiêng người qua, cẩn thận nâng anh dậy, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh kêu lên: “Chi Chi.”

Anh nói: “Khương Tri Nghi, cậu có phải không cần tôi nữa không?”

Khương Tri Nghi ngẩn người, cúi đầu nhìn qua, anh vẫn ngủ, chắc chắn là đang nói chuyện trong mơ.

Cô nhẹ nhàng thở dài, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cảnh Thư Minh.

Khi họ đến Mai Đảo, trời vẫn chưa sáng.

Trên thuyền không có thuốc, bọn họ cũng không mang thuốc ra ngoài, Giang Nhiên nghỉ ngơi một lúc cuối cùng cũng đỡ hơn.

Mấy người bọn họ, Cảnh Thư Minh và Lưu Nham say xe choáng váng, lúc này đã sức cùng lực kiệt, Giang Nhiên lại sốt nặng, cuối cùng cũng chỉ còn Khương Tri Nghi.

Cô dẫn họ đi tìm một nhà nghỉ gần đó ở trước, Khương Tri Nghi hỏi thăm ông chủ, định ra ngoài mua thuốc cho họ, hoặc là hỏi bác sĩ phòng khám có thể tới đây khám một chút hay không.

Bầu trời sắp hửng sáng, sắc trời vẫn là màu xanh đục lờ mờ.

Khương Tri Nghi đi theo điều hướng trong điện thoại di động.

Mấy năm nay, Mai Đảo cũng dần dần được phát triển thành khu du lịch lớn, các loại cơ sở vật chất đều tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

Khương Tri Nghi đi chừng hai mươi phút, liền tìm được một phòng khám, nói tình hình của mấy người bọn họ với bác sĩ, bác sĩ nói sẽ kê cho họ ít thuốc, nếu không đỡ thì đưa đến phòng khám khám.

Khương Tri Nghi gật đầu, cầm thuốc, bắt đầu quay về.

Đi được nửa đường, chợt nhìn thấy một chiếc thuyền dột nát lợp mái hiên đậu bên vịnh cạn cạnh đó.

Lúc đến đây trời tối quá nên cô không để ý.

Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng, cô chậm rãi bước tới.

Một khuôn mặt đột nhiên nhô lên từ những khối gỗ vỡ và bức rèm cửa bằng da bám đầy bụi.

Người đàn ông bị sốt nặng đến mức đầu óc không minh mẫn, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ lên, có một lớp da khô trên môi và nước không ngừng chảy ra từ lông mi.

Cổ họng đã khàn khàn đến kỳ lạ.

Nhìn thấy cô, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, phản ứng có chút chậm chạp.

Khương Tri Nghi như có cục bông to nhét vào cổ họng, gắt giọng hỏi: “Cậu ở đây làm gì vậy?”

Giang Nhiên chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng cười: “Bảo vệ Chi Chi.”

- --

Editor:

Anh là thần tiên hay con người cũng được... theo đuổi chị bé lẹ đi nào anh ơi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.