Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 39: Chương 39: Thuyền mặt trăng




Anh nói rất nhỏ, không biết là đang nói chuyện với cô hay tự nói với chính mình.

Sấm sét đột ngột ập đến bên ngoài cửa sổ, một tia sét xuyên qua tấm rèm cửa đóng kín, tạo ra ánh sáng rực rỡ và chói lọi.

Khương Tri Nghi ngẩng đầu, hỏi anh: “... Hả?”

Giang Nhiên nghiêng đầu.

Khương Tri Nghi hỏi: “Cậu vừa rồi, nói gì vậy? Sấm sét to quá tôi nghe không rõ.”

Giang Nhiên ngưng mắt nhìn cô một lát, không biết cô thật sự không nghe rõ, hay là không muốn nghe rõ.

Còn định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, Giang Nhiên đi mở cửa, Cảnh Thư Minh và Lưu Nham đang đứng ở cửa.

Rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, quần áo nhăn nhúm, mí mắt dưới sưng lên, ngửi thấy mùi trong phòng thì Cảnh Thư Minh lập tức lắc lư đến trước bàn, cười tủm tỉm nói: “Chuẩn bị cho tôi sao?”

Giang Nhiên ấn mi tâm, ngoắc ghế ngồi xuống, có chút không kiên nhẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nói: “No chết cậu.”

Cảnh Thư Minh nói: “Ngủ mệt chết đi được.”

Lưu Nham cũng không khách khí, trực tiếp tháo một hộp mì khác, hai người ngồi cùng nhau và ăn.

Ăn được một nửa, Lưu Nham mới giật mình nhớ tới cái gì đó nên hỏi: “Các cậu ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Chưa.”

Khương Tri Nghi nói câu trước, câu sau là Giang Nhiên nói.

Khương Tri Nghi vốn có ý là không muốn hai người họ có gánh nặng khi ăn, Giang Nhiên vừa nói ra, cô không hiểu vì sao cảm thấy hơi xấu hổ và không được tự nhiên liền sờ sờ mũi mình.

Liền thấy Giang Nhiên chậm rãi ngẩng mặt lên, cười nửa miệng hỏi: “Cậu ăn vụng sau lưng tôi khi nào vậy?”

Khương Tri Nghi liền phồng miệng nói không nên lời.

Buổi chiều mấy người họ ngồi cùng nhau đánh bài một lát, mua bài poker từ chỗ bà chủ, hai người một nhóm, bởi vì Khương Tri Nghi chưa từng chơi bài poker, vì thế Cảnh Thư Minh và Lưu Nham rất tự nhiên đẩy Giang Nhiên đến nhóm cô.

Lý do, Giang Nhiên là người chơi hay nhất trong số bọn họ vậy nên đương nhiên người chơi dở nhất nên được giao cho anh ta.

Bài là Giang Nhiên mua, sau khi đi lên, anh tiện tay ném bài lên bàn, bảo Cảnh Thư Minh phát bài sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Tri Nghi.

Trong phòng ghế không đủ, bọn họ liền kéo hai cái giường ghép lại với nhau, chuẩn bị ngồi trên giường chơi.

Khương Tri Nghi đã ngồi xuống chỗ của mình, thấy thế liền quỳ gối lên giường di chuyển về phía Giang Nhiên.

Vừa đến gần anh, miệng đột nhiên bị nhét vào một thanh socola.

Loại socola kém chất lượng, mang theo một mùi đường công nghiệp rất nồng đậm, vừa bỏ vào miệng đã tan ra.

Khương Tri Nghi ngẩn người, liền thấy Giang Nhiên lại giơ tay lên, và có vài viên socola hình tròn được bọc trong giấy thiếc nằm trong tay anh.

Trên giấy bạc thiếc in hoa văn đầy màu sắc, vật thể nhỏ tròn tròn ở trong lòng bàn tay anh, lộ ra vài phần khí chất đáng yêu lại đáng thương.

Lúc Khương Tri Nghi ăn loại socola này chắc là lúc còn học tiểu học.

Lúc đó dì ở của hàng tạm hóa của hẻm Vân đã bán rất nhiều loại socola này, cho vào một hũ đường lớn trong suốt, một nhân dân tệ có thể mua mười viên.

Giang Nhiên nói: “Cậu không ăn mì, thì cũng chỉ có cái này.”

Cảnh Thư Minh nhìn thấy động tác của hai người, nghiêng đầu muốn chộp lấy thì bị Giang Nhiên liếc mắt nhìn lại.

Lưu Nham ở một bên hỏi: “Lấy đâu ra vậy?”

“Cướp.” Giang Nhiên hừ cười một tiếng.

Cảnh Thư Minh nói: “Chắc cậu không cướp nó từ chỗ con trai của bà chủ chứ?”

Anh ta nhớ sáng nay khi anh ta đến thì thấy con trai của bà chủ đang ngồi trên quầy để ăn nhẹ.

“Ừm.” Giang Nhiên trả lời mà không chột dạ.

“...” Cảnh Thư Minh, “Tốn bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi.”

“...... Mẹ kiếp!”

Khương Tri Nghi đặt viên socola vào lòng bàn tay cô, vị ngọt trên đầu lưỡi như chảy xuống tận sâu trong mạch máu cùng với các giác quan của cô, trong phút chốc tim đập rất nhanh.

Thế cho nên khi đánh bài vào buổi chiều, cô luôn có cảm giác bồng bềnh như trên mây.

Nhớ có ai đã từng nói, người bạn thích khi còn trẻ, bất kể khi nào gặp lại thì tim bạn cũng sẽ cảm thấy rung động.

Cô bây giờ đang cảm thấy như vậy.

Sau khi thua không biết bao nhiêu lần, cái đuôi nhỏ của Cảnh Thư Minh và Lưu Nham đều sắp vểnh lên trời, ngữ khí vui vẻ chọc nghẹo Giang Nhiên: “Đội trưởng hôm nay chơi bài không ổn nha!”

“Tình trường thì đắc ý, vậy mà chơi bài không được như ý nhỉ?”

Bọn họ đùa giỡn đã quen rồi, không có ý gì, lúc đầu Khương Tri Nghi còn có chút không được tự nhiên, bây giờ đã có thể coi lời nói của bọn họ như không khí.

Giang Nhiên quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mưa đang dần bớt, anh lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, đêm nay chắc là sẽ không mưa nữa.

Anh nói: “Tôi đã hỏi bà chủ, đối diện là Mai Đảo, tối nay chúng ta có thể ngồi thuyền đến Mai Đảo, sau đó từ Mai Đảo về Ngư Lý.”

Khi nghe được hai chữ “Mai Đảo”, động tác của Khương Tri Nghi dừng lại, ký ức lúc trước đột nhiên vọt vào đầu cô, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhiên, người sau đang cúi đầu nghiêm túc xào bài.

Động tác của anh rất nhanh, lúc xào bài cần dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay lộ ra rất rõ ràng, bàn tay rất rộng, rất gợi cảm.

Lưu Nham nói: “Vậy chúng ta chơi xong ván này rồi bắt đầu lên đường.”

Cảnh Thư Minh nói: “Đếm xem các cậu thua bao nhiêu trận, đừng quên hình phạt nha.”

Bọn họ cũng không đưa ra hình phạt quá đáng nào, chỉ là búng nhẹ vào trán, Khương Tri Nghi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra.

Một lúc sau, vẫn chưa thấy Cảnh Thư Minh và Lưu Nham hành động.

Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy mấy người này đang ngồi nghiêng ngả, rồi ôm điện thoại cũng không biết là đang làm gì.

Trong nhóm.

[Nhiên]: Lần trước là ai nói muốn hai bản Lego giới hạn của tôi nhỉ?

[Cảnh Thư Minh]:.

[Lưu Nham]:!!

Lưu Nham nhanh chóng nhận ra, nhìn Khương Tri Nghi, rồi nói: “Tôi cảm thấy, tôi ra tay không biết nặng nhẹ, chuyện búng trán Thất Nguyệt lão sư, vẫn là nên giao cho Cảnh Thư Minh làm là được!”

Cảnh Thư Minh có chút khinh bỉ nhìn anh ta một cái, sau đó đột nhiên rất khoa trương “Aaaa” một tiếng: “Tay tôi tê dại, không nhấc lên được.”

Khương Tri Nghi: “...”

Diễn xuất của hai người bọn họ quá kém, ngữ khí khoa trương lại cứng ngắc, Khương Tri Nghi sờ sờ chóp mũi mình, bị giọng điệu khoe khoang của bọn họ chọc cho cười nhẹ.

Quay đầu lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Nhiên, trên mặt anh cũng lộ ra nụ cười không tự chủ được.

Nụ cười trên mặt Khương Tri Nghi cứng đờ, lại vô thức giật khóe miệng với anh, sau đó chợt nghe Giang Nhiên lạnh nhạt nói:

“Để tôi.”

Khương Tri Nghi thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô rất sợ đau, khi nghe nói là do Cảnh Thư Minh và Lưu Nham phạt, cô còn sợ hai người bọn họ xuống tay quá nặng.

Thoải mái xong lại nghĩ: Mình có phải quá tin tưởng Giang Nhiên rồi hay không?

Đang suy nghĩ, thì thấy Giang Nhiên ngoắc tay với cô, lười biếng nói: “Lại gần một chút.”

“Ò.” Khương Tri Nghi ngoan ngoãn nghiêng người qua, nghe hai bên cười ha hả mới ý thức được, sao có thể cúi người để người khác trừng phạt mình?!

Mặt cô không khỏi nóng lên, có chút khẩn trương nhìn Giang Nhiên một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu... nhẹ thôi.”

Dứt lời, liền nghe thấy anh cười khẽ: “Yên tâm.”

Anh giơ tay lên, nắm cằm cô, Khương Tri Nghi bị ép ngẩng đầu lên, lông mi rung động rất mạnh.

Hơi thở nhẹ nhàng lần lượt phả vào cánh tay Giang Nhiên, như bị một chiếc lông vũ quét qua, gây ra một trận ngứa ngáy.

Cảnh Thư Minh ở bên cạnh không ngừng dặn dò: “Chú ý chú ý, xuống tay quá nhẹ cũng không được đâu, dù sao đây cũng là trừng phạt!”

Khi dứt lời, “Pặc” một tiếng, anh đã bật ra một ngón tay.

Khương Tri Nghi theo bản năng nhắm mắt lại, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó trên trán liền hạ xuống cái thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Khương Tri Nghi nhỏ giọng hít sâu một hơi, rốt cuộc tới khi nào mới xong mười cái, trong hốc mắt cô đã kết một lớp màng nước mắt thật dày.

Ngay khi mở mắt ra, những giọt nước mắt đầy khoé mắt lăn dài trên má khiến cô không còn mặt mũi nào nữa.

Đầu mũi cũng đỏ, trán cũng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Thực ra anh dùng sức cũng không quá nhiều, nhưng khả năng chịu đau của cô thật sự rất kém, trên trán vẫn còn đau rát.

Ngoài ra, có lẽ là do cô quá tin tưởng Giang Nhiên, hoặc là còn có một số nguyên nhân khác mà cô không thể giải thích được, giờ phút này trong lồng ngực cô có một nỗi bất bình mỏng manh đang dâng trào và kích động.

Khương Tri Nghi phồng má, có chút xấu hổ lau nước mắt, nhướng hàng mi ướt đẫm nhìn Giang Nhiên, đôi mắt đỏ hoe khiến người ta không hiểu được.

Trái tim Giang Nhiên đột nhiên sụp đổ, anh nhìn cô, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều.

“Cho cậu búng lại có được không?”

Khương Tri Nghi ung dung nhìn anh.

Giang Nhiên chỉ vào trán mình: “Đến lượt tôi rồi.”

Lúc trước bọn họ đã giao, tổng cộng ba mươi cái, Giang Nhiên hai mươi cái, Khương Tri Nghi mười cái.

Lưu Nham ở bên cạnh kháng nghị: “Thất Nguyệt lão sư của chúng ta không tiện búng, đội trưởng cậu...”

Lời còn chưa dứt, Cảnh Thư Minh đã nhanh chóng bịt miệng anh lại, anh ta hận không kéo anh đi ra ngoài: “Tôi và Lưu Nham quay về dọn hành lý trước.”

Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Nham có chút mờ mịt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Cảnh Thư Minh có chút không nói nên lời trợn trắng mắt: “Cậu là heo à!”

“......”

Trong phòng, tay Khương Tri Nghi đã duỗi ra ngoài.

Nếu là tình huống bình thường, cô chắc chắn sẽ không tùy tiện đánh anh như vậy, chỉ là lúc này trán cô thật sự quá đau, trong lòng ấm ức, đủ loại cảm xúc dâng trào, trong lúc nhất thời căn bản không quan tâm nhiều như vậy.

Chỉ muốn báo thù.

Anh làm đau cô, cô nhất định phải trả lại bằng được.

Giang Nhiên im lặng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, mùi hương xoài và hoa hồng đặc trưng của Khương Tri Nghi phảng phất trong không khí.

Không biết là nước hoa gì, nồng cũng không nồng, nhạt cũng không nhạt, rất đặc biệt.

Nó cũng giống khu vườn sau cơn mưa, rừng thông sau trận tuyết dày, khi thì trong trẻo lạnh lẽo, khi thì nồng đậm.

Cô nghiêng người qua, ngón tay học động tác vừa rồi của anh, rất nhẹ nhàng nắm cằm anh.

Đầu ngón tay cô nóng và mềm, và nó có mùi socola trộn với giấy thiếc.

Cô cúi xuống, hơi thở phả lên đỉnh đầu anh.

Vừa rồi cô thề sẽ búng anh thật mạnh, nhưng lúc này đến gần, ánh mắt rơi vào hàng mi mảnh cùng khuôn mặt tuấn tú của anh, ngón tay không thể nào búng ra được.

Trong lòng giống như có một người đang nhảy múa.

Đá đá đạp đạp, quấy nhiễu cả trái tim cô rối loạn.

Cho nên, cuối cùng chỉ là một cái vỗ nhẹ tượng trưng trên trán, giống như chuồn chuồn lặng lẽ đáp xuống lá sen nhọn trước mưa bão.

Một chạm rồi đi.

Giang Nhiên bỗng nhiên mở mắt ra, tay Khương Tri Nghi còn chưa kịp thu lại, khoảng cách giữa hai người rất gần, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu.

Mưa ngoài cửa sổ hình như đã tạnh hết, nhưng trời vẫn âm u, cửa sổ đóng lại, mật độ trong không khí không ngừng bị nén lại, Khương Tri Nghi cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn.

Cô luống cuống tay chân thu tay lại, lui về phía sau, sờ sờ mũi mình, nói: “Bọn họ đều không có ở đây, chúng ta có thể....hay không”

“Có thể chơi ăn gian, không búng nữa không?”

Một câu phải chia làm hai lần mới nói rõ, thanh âm mềm nhũn, giọng nói run rẩy.

Giang Nhiên lười nhác nhấc mí mắt lên, dường như đang cười, lười biếng hỏi: “Vậy không phải cậu lỗ sao?”

Khương Tri Nghi nhéo nhéo vành tai: “Vậy nếu không thì cậu nợ đi.”

Nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, muốn đổi từ nhưng không biết đổi như thế nào.

Giang Nhiên đã gật đầu, anh đứng lên, đi lấy ba lô của mình, cúi đầu, khóe môi cong lên, giọng nói rất thấp không nghe ra được cảm xúc.

“Ừm.” Anh nói.

“Dù sao, cũng không tệ khi nợ cậu.”

-

Khi trời tối, thời tiết lại trở nên lạ thường.

Bên này cách thành thị rất xa, không có ánh đèn lòe loẹt, các vì sao hiện ra sáng dày đặc.

Khương Tri Nghi ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời đêm ở phương xa.

Họ lái cả xe lên thuyền, con thuyền khổng lồ lênh đênh trên biển đêm, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác.

Lưu Nham và Cảnh Thư Minh đều không phải là những đứa trẻ lớn lên bên bờ biển, rất nhanh không chịu nổi mà nằm xuống.

Khương Tri Nghi quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể ra ngoài ngắm sao không?”

Bên ngoài rất nhiều người, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện.

Khương Tri Nghi tìm một chỗ ít người ngồi xuống, gió biển nhớp nháp tung bay mái tóc của cô, có chút không thoải mái nên cô dùng dây chun buộc tóc đuôi ngựa thấp sau đầu.

Quay đầu lại, thấy Giang Nhiên đã đi ra cùng cô từ lúc nào đó.

Khương Tri Nghi ôm đầu gối của mình, buồn chán nên lấy điện thoại ra nghe nhạc.

Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh như vậy quá có khả năng kích động cảm xúc, Khương Tri Nghi bị gió biển ẩm ướt thổi qua, không hiểu sao cảm thấy cả trái tim mình dường như cũng ướt sũng theo.

Cô quay đầu, nghiêng mặt chống lên đầu gối của mình, đột nhiên nói: “Thành phố Bắc Kinh không có biển, thời tiết hanh khô, khi mới đến đây tôi không thích ứng nổi, cảm thấy cổ họng mỗi ngày đều bốc cháy, uống tám trăm ly nước một ngày cũng không đủ.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, rất mềm mại, giống như đang kể lại quá khứ thật lâu trước đây.

Giang Nhiên dường như không ngờ cô lại đột nhiên nói những lời này, anh sửng sốt hồi lâu, sau đó ậm ừ cho thấy rằng mình đang nghe.

Khương Tri Nghi lại nói: “Cuối cùng chỉ ở đó một năm thì tôi đã thích nghi được. Năm thứ hai, số lần bị bệnh cũng giảm đi.”

“Cuối năm đó, tôi về Ngư Lý ăn Tết, đột nhiên cảm thấy không quen. Mùa đông trong Ngư Lý rất lạnh, rất ẩm ướt, cũng không có hệ thống sưởi ấm, cảm thấy cả thế giới không còn nơi nào ấm áp.”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Sau đó, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng rất nhiều điều tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ thích nghi được, thì có vẻ lại rất dễ dàng để thích nghi, còn rất nhiều điều tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên đi được cảm giác đó, thì trong một khoảng thời gian dài thì cũng dần dần bị pha loãng.”

“Càng ngày càng mờ nhạt, rồi cũng sẽ đến lúc hoàn toàn bị quên lãng.”

“Ngay từ đầu tôi rất sợ loại cảm giác này, mỗi ngày tôi đều nhớ lại, đem những chuyện tôi không muốn quên nhớ lại nó, tỉ mỉ miêu tả, rất sợ có một ngày mình thật sự không nhớ ra được.”

“Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, thật ra không nhớ ra được cũng rất tốt.”

Cô dường như đang nói về thời tiết, nhưng hình như cũng không phải.

Từ lúc cô nói thì Giang Nhiên cứng đờ, một lúc sau đều không động đậy.

Hai vai cong lại trong tư thế vặn vẹo, cổ cũng đang nhức nhối.

Cho đến khi Khương Tri Nghi hỏi: “Còn cậu thì sao, Giang Nhiên, đột nhiên nhớ ra tôi hình như vẫn chưa hỏi thăm cậu, mấy năm nay cậu sống thế nào?”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, rất bình thường.

Giang Nhiên đột nhiên bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô đâm bị thương.

Anh há miệng, trong cổ họng giống như đột nhiên mắc xương cá, ngoan cố chặn ở đó, không thể nuốt xuống cũng không thể rút ra, vì thế không nói ra được, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đau.

Anh vô thức nghiến răng lại, giọng khàn khàn trong đêm.

“Không biết.” Một lúc lâu sau, anh cũng mở miệng nói, trong giọng nói có ý cười, “Tôi cũng không biết mấy năm nay tôi sống thế nào.”

Chưa từng nghiêm túc sống, chứ đừng nói đến có sống tốt hay không, bất quá chỉ là đang sống qua ngày mà thôi.

Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, giống như nghe hiểu ý từ trong lời nói của anh, nhưng lại giống như nghe không hiểu.

Gió biển ban đêm dần dần nguội lạnh, trên boong thuyền cũng đã ít người hơn, cách đó không xa có người đang ngâm nga một bài hát cổ xưa, Khương Tri Nghi nhớ tới khi còn rất nhỏ, cô thường nghe Từ Thanh Chi hát bài này.

Người đó hát nhẹ nhàng và dịu dàng, như có thể chứa đựng tất cả những niềm vui và nỗi buồn trên thế giới.

Khương Tri Nghi cắn cắn môi, cuối cùng cũng chuẩn bị được cho mình một tâm lý ổn định ——

Nếu đã không cách nào tránh mặt anh, thay vì cứ khó xử, thì tốt hơn hết nên làm quen một cách bình thường như những người bạn cũ.

Có thể nói về thời tiết, tin tức, hoặc về quá khứ, tương lai, và ước mơ.

Lúc này lại bỗng nhiên lại có xu hướng sụp đổ.

Cô quay mặt đi như không có chuyện gì, hốc mắt hơi đỏ lên, còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghe Giang Nhiên nói: “Nhưng mà, quên đi cũng tốt.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời với ánh mắt không hề thay đổi, một lát sau, lại nhìn về khuôn mặt cô gái đang bị gió biển hôn nhẹ.

Anh nhìn cô trong màn đêm dày đặc, giọng trầm thấp như đè nén sự nghẹn ngào.

“Khương Tri Nghi.” Anh nói, “Nếu cậu đã quên, vậy cậu...”

“Có thể để tôi thích cậu một lần nữa không?”

- --

Editor: Cíu tui cíu tui...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.