Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 2: Chương 2: Ông chủ




Tạ Hướng Khải không nghe được lời đáp từ phía bên dưới thì cho rằng tên “ yêu quái” nào đó vừa nghe tiếng mình liền sợ hãi, không nói hai lời liền xách theo cây lau nhà, phi thẳng xuống dưới

- Yêu quái người đừng hòng chạy thoát khỏi tay ta!!!

Càng chạy xuống dưới thì càng nhìn thấy được một bóng dáng của người đàn ông, cơ thể rắn chắc mang một bộ đồ thể thao màu đen cùng áo cộc tay, để lộ những đường cơ bắp trên tay cùng màu da lúa mạch đầy quyến rũ

Nhắm chừng chỉ còn tám bậc thang là cậu xuống đến nơi, nào ngờ Đinh Phát từ phía cửa phòng khách đi vào, kính cẩn cúi đầu thưa

- Ông chủ!! Ngài đi tập thể dục đã về rồi sao?? Để tôi kêu người làm chuẩn bị nước tắm cho ngài nhé??

Khoan ông chủ?? Vậy có nghĩa người đàn ông đó chính là chủ nhân của ngôi nhà này, là người sẽ phát lương cho mình đúng không??

Hướng Khải vội vàng dừng lại, cũng may tại khoảng cách chỉ còn hai bậc thang, cậu liền vứt cây lau nhà sang một bên, đoạn nở nụ cười lấy lòng thưa

- Chào ngài.. ˋ▽ˊ

Sở Trầm Dương nhìn con người ở phía trước mắt này, hóa ra là một cậu trai nhỏ con nhưng lại toát ra vẻ sạch sẽ cùng thuần khiết khó kiếm, nhưng mà nhớ lại giọng hát và lời thoại y hệt trong phim như vừa lúc nãy thì điểm tốt của Hướng Khải trong lòng Sở tổng tài liền về con số không, anh hai tay khoanh trước ngực đánh giá cậu, giọng nói nhàn nhạt đầy nam tính cất lên

- Cậu là ai??

Cậu định trịnh trọng giới thiệu bản thân mình thì quản gia Đinh Phát đã mở lời trước

- Cậu ấy là người giúp việc mới ở nhà mình, lúc trước tôi đã thưa qua ngài về tìm người giúp việc mới rồi đấy ạ!!

Sở Trầm Dương gật đầu như đã hiểu, Tạ Hướng Khải theo phía anh cúi người chào thưa

- Kính chào ông chủ!! Tôi tên đầy đủ là Tạ Hướng Khải, sau này sẽ làm việc ở đây, mong ông chủ chiếu cố và bỏ qua những sai sót của tôi ạ!!

Phát Đinh ở phía sau cậu bật ngón tay cái tỏ vẻ khen cậu rất biết lễ phép, trong lúc cậu còn đang muốn gây ấn tượng tốt thì Trầm Dương không nhanh không chậm hỏi

- Ban nãy còn xưng tôi là yêu quái, sao bây giờ lại đổi cách xưng hô nhanh thế??

Hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy có một người đứng bên cạnh mà không bị khí suất của mình dọa sợ, không hiểu sao lại cảm thấy con người họ Tạ này thú vị vô cùng, cho nên liền phá lệ bắt bẻ một chút

Nào ngờ cậu bị anh bắt lỗi cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả, mà còn tự xoa hai tay vào nhau, nụ cười hồn nhiên lại được thay đổi thành nụ cười vô bỉ, Hướng Khải giải thích

- Hề hề!! Ông chủ thông cảm cho tôi, lúc ở côi nhi viện, bình thường phải trông chừng các em nhỏ hơn mình, buổi tối hay ngồi xem phim cùng tụi nhỏ cho nên bị nhiễm chút chút đó mà. Ngài là đại nhân đừng nên trách một tiểu nhân như tôi nha!!

Thì ra là một người mô côi cha mẹ!! Sở Trầm Dương lại liếc mắt nhìn, cảm thấy cậu nhóc này tuy có bệnh tào lao thật, nhưng cũng chẳng gây rắc rối gì cho mình,thông thường ở trong nhà này phải có gia quy trật, tự nếu ai không tuân thủ liền bị anh đuổi đi ngay, nhưng đối với con người vừa gán cho anh tội danh yêu quái này thì Sở Trầm Dương lại chẳng chút khó chịu gì, ngược lại còn đánh giá Hướng Khải là một con người thú vị, chơi rất vui thế là anh mặc kệ những lỗi nhỏ ấy, hai tay đút vào túi quần lách người đi lên lầu, đoạn dặn dò

- Mau lên chuẩn bị nước cho tôi tắm!!

- Vâng ạ!!!

Hướng Khải gật đầu nghe răm rắp, lúc đi lên được vài bật thang, Sở tổng tài như nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu lại nói với cậu

- Đã có ai nói cậu hát tệ chưa??

Cậu biết chắc ai kia chắc chắn đã nghe đến giọng ca oanh liệt của mình, cậu cũng chẳng xấu hổ mà phất tay cười cười đáp

- Người ta không những nói, mà còn chê, còn cấm tôi hát nữa kìa. Thậm chí Mẹ Tâm từng dặn tôi chỉ cần nói thôi, không cần hát nếu không sẽ để lộ ra cái vô duyên mất. Nhưng mà người ta thường nói hát hay không bằng hay hát đó!! Nếu ngài không thích lần sau tôi sẽ chú ý hơn ạ!!

Nghe những lời cãi cùn của cậu, Sở Trầm Dương tuy trong lòng nhịn cười, nhưng mặt vẫn không biểu cảm đáp

- Tốt lắm!!

Nhìn bóng dáng anh đã đi khuất lên trên, Phát Đinh liền dặn dò

- Ngài Sở có bệnh thích sạch, cháu nhớ đặt quần áo ở bên cạnh bồn tắm, pha nước xong rồi thì đi ra ngay, đừng có chạm lung tung vào thứ gì cả, ngài ấy sẽ khó chịu đó có biết chưa??

Cậu ngoan ngoãn nghe lời ông dặn, sau đó khi đợi Phát Đinh đi thu xếp những việc khác, cậu liền thì thầm

- Bệnh sạch sẽ gì chứ, ông chủ chưa nghe câu ở dơ sống lâu à?? Sống sạch quá có ngày chết sớm đó = ̄ω ̄=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.