Ngày Em Đến

Chương 74: Chương 74




Thân thiết…..Vạn Diệu Hàm và Vệ Trân Trân trước kia thân thiết…..?!

Cái từ ‘trước kia’ này rất có ý tứ nha.

Lúc này đầu óc của Trương Tư Ninh xoay chuyển rất nhanh, mặc dù khá sốc nhưng vẫn có thể tóm được ý chính.

“Lương tiên sinh, phiền anh nói rõ hơn, tôi thật sự không hiểu ý của anh lắm ạ.”

Lương Bân nói: “Em gái tôi theo họ Vạn bên mẹ, con bé có một người anh trai theo họ Sầm bên cha, cô nói lại những lời này, Vệ tiên sinh sẽ hiểu ngay.”

Thật kỳ quái, lúc này Lương Bân không còn khẩn thiết như vừa rồi, giọng nói thong dong bình thản hơn rất nhiều, dường như Trương Tư Ninh còn cảm thấy nhất định anh ta đang cười, Lương Bân có một đôi mắt chưa nói đã cười, rất dễ làm cho người ta có thiện cảm.

Bên kia điện thoại, anh ta nói tiếp: “Tư Ninh, chúng ta cũng xem như bạn bè, em gái tôi phạm phải sai lầm, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi Vệ tiên sinh, có điều còn phải phiền cô ở giữa giúp đỡ chu toàn hơn.”

Trương Tư Ninh nghĩ tới chuyện buổi sáng cô và Vệ tiên sinh nhà mình tranh luận, quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, không phải chứ, mới có mấy tiếng đồng hồ, mà người ta đã gọi tới đòi nhân tình rồi. Hơn nữa! Bây giờ đã có thể xác nhận, Lương Bân tiếp cận cô là có mưu tính trước, anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô, cho thấy anh ta đã sớm biết cô và Vệ Cẩm Huyên có quan hệ, người như vậy tâm cơ thật sâu. Nếu không phải có một đồng đội heo là Vạn Diệu Hàm, anh ta cứ chậm rãi kết thân với cô như trước đây, Trương Tư Ninh không khó tưởng tượng, Lương Bân hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt của mình.

Nghĩ vậy, cô càng cảm thấy tò mò nguyên nhân Vạn Diệu Hàm hại Vệ Trân Trân, mà Lương Bân tiếp cận cô, mục đích chắc hẳn cũng là anh em Vệ gia. Lúc này, anh ta lựa chọn nói huỵch toẹt mọi chuyện, cũng xem như liều lĩnh quyết định dứt khoát rồi, trên đời này, phần lớn mọi người đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Thật ra cô đâu biết, nếu Vệ Cẩm Huyên thật sự là cao thủ xoay chuyển thế cờ, thì Lương Bân cũng có chiêu thức riêng của mình, hôm qua từ lúc nghe em họ hả hê kể chuyện ngu xuẩn đã làm, hắn đã phái người điều tra hết từ đầu tới cuối, sau đó rút ra được một kết luận thật khiến người ta rối rắm, không ngả bài không được, so với chuyện bị cảnh sát tìm tới cửa chi bằng đón đầu nói thẳng, tự mình nói rõ hết sự tình.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, kế hoạch mấy tháng qua xem như đổ sông đổ biển.

Cúp điện thoại, Trương Tư Ninh cảm thấy không còn chút sức lực, thật là, thật là không muốn làm công việc loa phóng thanh này chút nào, cú điện thoại vừa rồi của Lương Bân tuyệt đối là muốn làm cô mất mặt, đưa cái mặt cô ra cho Vệ Cẩm Huyên cười nhạo mà, thật xui xẻo!

Nhưng cho dù không cam tâm tình nguyện, thì cô vẫn phải gọi cú điện thoại này, Trương Tư Ninh nhấn số điện thoại của Vệ tiên sinh nhà mình, cảm thấy âm thanh chờ máy sao mà căng thẳng, cô hết sức nghiêm túc, trịnh trọng lặp lại toàn bộ những lời Lương Bân đã nói, hoàn toàn khác xa âm thanh yếu ớt mềm mại lúc nói chuyện điện thoại bình thường.

Vệ Cẩm Huyên vô cùng sắc sảo, đương nhiên hiểu ngay vì sao cô mất hứng. Anh cũng không phải là người đắc ý không buông tha người khác, cô bé con đã biết lỗi của mình, đương nhiên anh sẽ bỏ qua.

Anh dịu dàng nói: “Tư Ninh, chuyện này để anh xử lý, tối nay có thể anh sẽ về hơi trễ, em đừng đợi, mệt thì cứ đi ngủ trước, ngoan.”

Trương Tư Ninh muốn hỏi anh rốt cuộc Vạn Diệu Hàm là ai, nhưng nghĩ lại cảm thấy quá mất mặt, ngẫm nghĩ một lúc quyết định không hỏi gì hết, chỉ dạ một tiếng như thỏ trắng nhỏ rồi cúp điện thoại.

Cái này gọi là chuyện gì đây chứ!

Trương Tư Ninh lăn qua lộn lại ba bốn vòng trên giường rồi ôm gối bắt đầu ngẫm nghĩ, cô nhớ tới vừa rồi Lương Bân nói, em gái tuổi còn nhỏ, làm việc lỗ mãng gì gì đó, hứ, cho dù có lỗ mãng thì cũng không thể nào làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ, hại người ta mất ngón tay, đứt nửa lỗ tai, tuy có lẽ thím Ngô tự gieo gió gặt bão, nhưng chị Lý thì chắc vô tội rồi?

Hơn nữa Vạn Diệu Hàm năm nay đã hai mươi lăm, còn lớn hơn cô một tuổi, tuổi này mà còn nói là không hiểu chuyện…..Ha ha, cũng may da mặt Lương Bân dày nên mới có thể nói ra như vậy.

Có điều, toàn bộ chuyện này thật quái lạ, cô suy nghĩ muốn nổ tung cái đầu cũng không sao đoán ra chân tướng, cơ bản do cô biết quá ít nội tình sự việc, nhưng chắc chắn Vệ Cẩm Huyên biết rõ mọi việc, nên vừa rồi lúc nhận được điện thoại dường như anh không hề ngạc nhiên chút nào.

Trương Tư Ninh vốn muốn đợi Vệ Cẩm Huyên về, có điều đợi được một lúc đã nằm bò trên giường ngủ luôn rồi, vừa chợp mắt đã làm thẳng một giấc tới sáng hôm sau. Có thể do trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm qua, nên thức dậy rất sớm. Cảm giác được có người đang ôm eo mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Vệ Cẩm Huyên.

Khi anh ngủ, có phần không giống lúc bình thường, hơi thở thanh sạch, lông mi rất dài, dường như còn dày hơn lông mi cô, nhìn rất đẹp.

Có lẽ do ánh mắt cô quá nóng bỏng, không lâu sau Vệ Cẩm Huyên đã bị tia lửa điện chằm chằm của cô đánh thức. Anh biếng nhác giơ tay lên vuốt ve tóc cô: “Dậy rồi?” Giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ trầm khàn sâu lắng vô cùng đặc biệt, đây là lần đầu tiên Trương Tư Ninh nghĩ có thể dùng từ gợi cảm, quyến rũ để hình dung âm thanh này.

“Dạ, tối qua anh về lúc mấy giờ?” Cô vậy mà ngủ say như chết, không nghe thấy chút động tĩnh nào.

“Gần ba giờ.” Anh vừa nói vừa lật người, vùi đầu vào cổ cô: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm lát nữa đi.”

Quả thật là còn sớm, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, cùng lắm cũng chỉ khoảng sáu giờ.

Gần ba giờ mới về, Trương Tư Ninh rất xót, cũng không nôn nóng hỏi mọi chuyện thế nào rồi, để mặc anh ôm mình ngủ tiếp, cô cũng ngủ theo luôn.

Cũng phải nói, tối qua cô ngủ khá trễ, có lẽ gần hai giờ sáng mới chợp mắt, nên khi nghe anh bảo ngủ tiếp, cô liền ngủ thiếp đi.

Lúc này vừa chợp mắt đã làm luôn một giấc đến gần chín giờ sáng, vẫn là người đêm qua ngủ rất trễ Vệ tiên sinh thức dậy trước. Đàn ông mà, thời điểm sáng sớm, tinh thần và sức lực đều căng tràn, trong ngực lại ôm thân thể mềm mại yêu kiều, người yêu thơm ngát như hương hoa dịu ngọt mùa xuân, bàn tay rất có ý thức vuốt ve chỗ này xoa nắn chỗ kia, đợi đến khi Trương Tư Ninh tỉnh lại, phần phía dưới cơ thể đã bị chiếm đóng….-_-

Ở trên giường cùng nhau vận động sớm tinh mơ hơn một giờ đồng hồ, Trương Tư Ninh mệt mỏi thiếu điều muốn ngủ thiếp đi. Vệ tiên sinh tinh thần khoan khái, tâm tình thư thả hưng phấn, nếu như anh có hút thuốc lá, đoán chừng lúc này cũng sẽ làm một điếu để bày tỏ sự thỏa mãn của mình.

Trương Tư Ninh mềm nhũn làm tổ trong lòng Vệ Cẩm Huyên, hỏi: “Tối qua anh gặp Lương Bân sao?”

Bàn tay Vệ Cẩm Huyên vuốt ve mái tóc cô từng chút từng chút một, anh đáp: “Ừ.”

Trương Tư Ninh vừa nghe vậy, vô cùng hưng phấn, dụi dụi đầu trườn từ ngực anh đến bờ vai gối đầu lên đó, tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là sao, nếu nói trước kia Vạn Diệu Hàm và Trân Trân là người thân, vậy cô ta cũng là người thân của anh sao?”

Vệ tiên sinh nghiêng tầm mắt xuống nhìn cô, miệng đáp lại: “Anh trai Vạn Diệu Hàm là chồng trước của Trân Trân.”

Bước chuyển ngoặt thần thánh mà!

Trương Tư Ninh vừa định hối thúc anh nói tiếp, thì bầu ngực đã bị người ta nhào nặn trong tay, gương mặt cô nhuộm hồng lên yêu kiều như cánh hoa xuân thì, gò má ửng đỏ đầy quyến rũ, vô cùng xinh đẹp. Cô liếc nhìn anh, anh rất đắc ý nhướng mày mỉm cười nhìn lại cô, nhưng bàn tay vẫn tùy tiện vân vê, Trương Tư Ninh không nói gì cũng không ngăn tay anh, chỉ nép sát hơn vào ngực anh, cắn cắn lỗ tai anh, nũng nịu hỏi: “Sau đó thì sao, không phải Trân Trân và người đàn ông cặn bã kia đã ly hôn rồi sao, vì sao em gái anh ta còn trở về đây hại cô ấy?”

Không logic mà!

Vệ Cẩm Huyên buông bàn tay đang làm loạn trước ngực cô ra đổi sang ôm vai rồi bắt đầu kể cho cô nghe chuyện trước kia: “Chồng trước của Trân Trân tên là Sầm Giang. Nguyên quán của Sầm gia ở Hongkong, những năm sáu mươi của thế kỷ trước đã di cư sang Mỹ, sáng lập nên doanh nghiệp Sầm thị. Sầm thị quy mô vừa thôi, nhưng cũng là dòng họ người Hoa rất có tiếng tăm ở Mỹ. Sầm Giang là con trai duy nhất của Sầm gia, lúc trước Trân Trân có thể gả cho hắn cũng nhờ có liên quan đến Vệ thị, tuy con bé sống với mẹ nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Vệ gia. Anh chỉ gặp qua Sầm Giang mấy lần, rất bảo thủ và cố chấp, lúc đó anh cảm thấy hắn không thích hợp với Trân Trân. Nhưng Trân Trân có tình cảm rất sâu nặng với Sầm Giang, anh chỉ là người anh trai đã nhiều năm không gặp, nên đương nhiên con bé sẽ không nghe lời anh, khăng khăng kết hôn với Sầm Giang, kết quả em cũng thấy đó, Trân Trân vì sự lựa chọn lúc trước của mình đã phải trả một giá rất lớn.”

Anh dừng lại một lúc, có chút mất mát thở dài, sau đó nói tiếp: “Sau khi ly hôn, vốn dĩ hai người không nên gặp nhau nữa, nhưng đầu năm nay, Sầm Giang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, phát hiện ra bị ung thư máu, cần phải thay tủy.” Nói đến đây, giọng nói của anh trong trẻo nhưng rất lạnh lùng: “Sầm Giang có nhóm máu AB rh-, chính là cái mà chúng ta thường nói nhóm máu gấu trúc, mà rh- càng hiếm hơn, lúc trước Trân Trân và Sầm Giang quen biết nhau cũng bởi vì cả hai đều có nhóm máu gấu trúc này, nhóm máu này rất khó tìm, vì tính trước chuyện sau này, nên cứ cách một thời gian sẽ đến bệnh viện rút máu ra lưu trữ, phòng ngừa lỡ như sau này có chuyện ngoài ý muốn, sẽ không đến mức không tìm được người có cùng nhóm máu để cứu mạng.”

“Trân Trân và Sầm Giang quen nhau ở bệnh viện, có thể nói hai người họ vừa gặp đã yêu.” Anh nói những lời này khá mỉa mai, Trương Tư Ninh nghĩ, cho dù tình cảm của anh và Vệ Trân Trân có xa cách mức nào đi nữa thì bọn họ cũng là anh em ruột, bình thường có lẽ không quá quan tâm, nhưng khi gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ rất để ý.

“Cho nên Sầm gia muốn Trân Trân hiến tủy để cứu con trai duy nhất của họ?!”

Thấy anh gật đầu, hai hàng chân mày Trương Tư Ninh nhíu lại: “Vậy tại sao cái cô Vạn Diệu Hàm kia còn làm vậy với Trân Trân, không phải nhà bọn họ nên bảo người lớn tới năn nỉ Trân Trân sao? Hơn nữa sao Lương Bân cũng không nôn nóng?” Hiện tại cũng đã cuối tháng sáu rồi, đầu óc người nhà họ Sầm có bệnh hay sao chứ?

Vệ Cẩm Huyên cười lạnh: “Lương Bân có nôn nóng hay không anh không biết nhưng Sầm gia rất sốt ruột, em có biết vì sao Vạn Diệu Hàm bỏ thuốc Trân Trân không?”

“Thật sự là bỏ thuốc sao? Cô ta bỏ thuốc gì? Ạch, mục đích là gì ạ?”

“Một loại thuốc gây ảo giác, tên khoa học gọi là cỏ thất tinh diệp, xuất xứ từ Thái Lan, dùng nó trong một thời gian dài sẽ khiến người ta nóng giận, cáu kỉnh, sinh ra ảo giác.”

Trương Tư Ninh nghe xong, thì ra là vậy, bản thân Vệ Trân Trân đã có khuynh hướng bạo lực, thêm cái cỏ thất tinh gì đó xúc tác vào, có thể dẫn đến việc đẩy mạnh tác dụng, nhưng căn bản Vệ tiểu thư cũng là một phần tử đặc biệt nguy hiểm.

Tất nhiên, những lời này chẳng có gì hay để nói với anh trai người ta, vì vậy cô tiếp tục im lặng nghe anh nói tiếp.

“Vạn Diệu Hàm cho rằng, nếu tính tình Trân Trân đột nhiên chuyển biến, trạng thái tinh thần xấu đi, …thì anh sẽ đưa con bé về Mỹ điều trị, chỉ cần qua Mỹ, chẳng khác nào nằm trong địa bàn của Sầm gia, đến lúc đó chỉ cần dùng chút thủ đoạn phi pháp khiến Trân Trân cứu anh trai cô ta cũng không có gì khó.”

Đây là logic quỷ quái gì vậy?!

Trương Tư Ninh thật sự bị sốc với ý tưởng ngớ ngẩn này, giả thuyết này mà cũng có thể nói được?! Thế giới rộng lớn như vậy, cho dù điều kiện chữa bệnh ở Mỹ rất tốt đi nữa, cũng không nhất định Vệ Cẩm Huyên sẽ đưa Trân Trân ra nước ngoài trị bệnh, Trung Quốc cũng có bác sĩ giỏi mà! Hơn nữa cho dù ra nước ngoài, cũng không nhất định phải đi Mỹ, có thể sang Anh, Pháp, Ý cũng được mà!

Cô ta làm như nhà cô ta là Bá Vương ở Mỹ vậy! Còn nói là dùng chút thủ đoạn…..Cô nàng này cũng tự tin ghê!

(Bá Vương: kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược (hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần-Hán)).

“Anh tin cách lý giải như vậy sao?”

Lúc này, Vệ Cẩm Huyên thật sự thở dài: “Em chưa thấy qua cái cô Vạn Diệu Hàm này đâu, hôm qua anh gặp rồi, người phụ nữ đó,” Anh lắc đầu: “Tư duy logic hoàn toàn không giống người bình thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.