Ngày Em Đến

Chương 75: Chương 75: Chương75




Tư duy logic không giống người bình thường? Không giống thế nào?

“Không phải là bệnh tâm thần chứ ạ?” Cô hỏi một cách phản xạ có điều kiện.

Vệ Cẩm Huyên bật cười, khi Tư Ninh gặp những chuyện những người quái lạ, nếu không nghĩ tới ma quỷ thì chính là nghĩ tới bệnh tâm thần, đáng yêu đến mức khiến người ta xót xa, nếu không phải bị ám ảnh quá sâu sắc, cô sẽ không thể nào lập tức nghĩ ngay đến hai khả năng này? Nói cho cùng, vẫn là những chuyện trong quá khứ đã làm cô sợ hãi.

Anh lắc đầu phủ nhận: “Là người bình thường, chỉ có điều suy nghĩ rất kỳ lạ. Hôm qua, Lương Bân bảo cô ta đến xin lỗi Trân Trân, em biết cô ta nói thế nào không?” Anh hỏi xong cũng không đợi Trương Tư Ninh trả lời mà nói tiếp: “Cô ta nói, bản thân cô ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ muốn cứu anh mình mà thôi, nếu anh truy cứu trách nhiệm của cô ta, thì anh chính là một kẻ độc ác, không phân biệt phải trái, nói Lương Bân chỉ biết giúp đỡ người ngoài gì gì đó, nói rất nhiều, bản thân cô ta còn tỏ ra rất uất ức, tựa như cô ta làm gì cũng đúng, còn ai làm trái ý cô ta là sai hết.”

Đây là quái quỷ gì vậy!

Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết chắc cũng phải bái lạy cô ta làm sư phụ! Chắc cô ta nghĩ mình là nữ vương quá!

“Có phải cô ta giả vờ không ạ?” Trương Tư Ninh suy đoán, đối với một số người mà nói, nói dối là việc đơn giản giống như ăn cơm vậy, có thể vì lo sợ bị truy cứu trách nhiệm nên giả ngây giả dại.

Vệ Cẩm Huyên nói: “Lão Mạnh cũng nhận định giống anh, anh tin tưởng khả năng nhìn người của ông ấy.”

Ngay cả lão Mạnh cũng đã nói vậy, thì có lẽ cái người tên Vạn Diệu Hàm kia thật sự là một nhân vật kỳ quái hiếm thấy. Hơn nữa cho dù mắt của lão Mạnh và Vệ tiên sinh nhà cô bị đánh lừa đi nữa, thì đó cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là…. “Vậy kết quả sao rồi ạ? Không lẽ bởi vì đầu óc cô ta bất thường nên không cần phân biệt đúng sai mà bỏ qua hết những chuyện đã gây ra?”

“Không phải bỏ qua chuyện cũ,” Vệ Cẩm Huyên im lặng một lúc: “Mà là không thể truy cứu.”

Lại chuyển ngoặc thần kỳ nữa!

Trương Tư Ninh ngạc nhiên nhìn anh, Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc cô, hôn lên đôi mắt hạnh đang mở to, khá bất đắc dĩ nói: “Sau khi Trân Trân và Sầm Giang ly hôn, từng có giai đoạn cãi nhau rất dữ dội, nguy hiểm nhất có một lần dùng dao cắt đứt hai ngón tay trái của Sầm Giang.” Thấy cô hoảng sợ, anh ôm chặt vai cô, nhưng không ngừng lại mà tiếp tục nói: “Tuy rằng ba anh chỉ thương Vệ Cẩm Thiệu nhưng dù sao Trân Trân cũng là cốt nhục của ông ta, lại là con gái duy nhất, hơn nữa nếu để người ta biết chuyện thiên kim tiểu thư Vệ thị vì đả thương người bị bắt giam thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Vệ thị. Nên mặc dù tức giận, vẫn chuyển nhượng rất nhiều lợi ích để Sầm gia đồng ý âm thầm hòa giải.”

Nói tới đây, anh dừng lại một lát, sau mới nói tiếp: “Kể từ đó, tinh thần của Trân Trân bắt đầu suy sụp, ba anh đã giải quyết một mớ hỗn độn nó gây ra, ông ta tự thấy mình đã tận tình tận nghĩa, không muốn thừa nhận quan hệ với đứa con gái này nữa, anh là anh nó, không thể nào bỏ mặc được, nên đưa nó về bên cạnh để chăm sóc.”

Thì ra đây mới đích xác là nguyên nhân khiến Vệ Trân Trân bị điên sao? Chồng ngoại tình, xảy thai chẳng qua chỉ là một phần lý do, đây mới là nguyên nhân chính, thử tưởng tượng, một người được nuông chiều từ nhỏ, một cô gái trẻ quyết liệt dùng dao cắt đứt hai ngón tay chồng mình……Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã thấy đáng sợ, huống chi là người tự tay gây ra?

Chưa bao giờ Trương Tư Ninh cảm thấy sợ Vệ Trân Trân như lúc này, chặt đứt ngón tay thím Ngô còn có thể nói do bị ảnh hưởng của thuốc, nhưng cắt đứt ngón tay của chồng trước……Cho dù cô ấy là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó, cho dù cái tên Sầm Giang kia là kẻ đốn mạt đi nữa, thì cách làm này cũng quá cực đoan, không phải cô không thông cảm, nhưng nếu bảo cô tán thưởng hay đánh giá cao chuyện đó, Trương Tư Ninh tự nhận mình không thể nào bao dung được như vậy.

Cô gái này, thật hung hãn, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.

Vệ Cẩm Huyên nhẹ giọng giải thích bên tai cô: “Trước đây anh không nói cho em biết vì lo làm em sợ, nhưng bây giờ Sầm gia đã tìm tới cửa, muốn giấu cũng không được, nếu để em biết những chuyện này từ người khác thì không bằng anh trực tiếp nói với em.” Người khác này, đương nhiên là Lương Bân.

Mặc dù Trương Tư Ninh khiếp sợ Vệ Trân Trân, nhưng cũng không phải là người không phân biệt phải trái. Nếu cô có cô em gái từng trải qua những chuyện như vậy, trừ khi không còn cách nào, nếu không cũng sẽ không chủ động kể với người khác, cho dù là người mình yêu cũng vậy, đây là chuyện thường tình của con người, không có gì phải để tâm.

Cô hỏi lại anh: “Việc nào ra việc đó chứ, không lẽ bởi vì chuyện trước đây, mà không truy cứu trách nhiệm của Vạn Diệu Hàm sao ạ?” Vậy cũng quá bức bối, hơn nữa, Sầm gia cũng đã hưởng không ít quyền lợi từ Vệ gia, hai bên đã hòa giải, người nhà họ còn mặt mũi nào nhắc lại chuyện đó nữa.

Vệ Cẩm Huyên thấy cô không truy cứu chuyện anh giấu diếm, trong lòng vô thức thở phào nhẹ nhõm, thật không nghĩ tới vừa rồi anh vô cùng hồi hộp vì sợ cô tức giận …..Trong bụng thầm cười khổ, sức ảnh hưởng của bé con này ngày càng lớn.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn không ngừng lại: “Khi đó chuyện này do ba anh toàn quyền xử lý, anh chỉ biết đại khái như vậy, còn cụ thể thế nào cũng không rõ. Hôm qua, Lương Bân cho anh xem đoạn video năm đó Trân Trân cắt đứt ngón tay Sầm Giang, mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, Trân Trân vì lý do thần kinh không bình thường nên không bị truy cứu trách nhiệm, nhưng dù sao cũng là chuyện tai tiếng, hơn nữa giấy tờ mà ba anh ký với Sầm gia hiện giờ đang nằm trong tay Vệ Cẩm Thiệu, cho dù anh muốn tìm Sầm gia nói chuyện nhưng trong tay không có chứng cứ, thì có nói gì cũng vô dụng. Dĩ nhiên, anh cũng có thể khăng khăng tống Vạn Diệu Hàm vào tù theo ý mình, nhưng tình huống cô ta như vậy, còn thêm vấn đề quốc tịch, cho dù có thuận lợi thắng kiện thì cô ta cũng không bị giam giữ bao lâu, thay vì đến lúc đó cá chết lưới rách, không bằng lên kế hoạch lâu dài, nên tạm thời anh không truy cứu chuyện này nữa.”

Trương Tư Ninh im lặng một lúc rồi nói: “Sao lúc đó ba anh không nghĩ tới chuyện Sầm gia sẽ lưu lại chứng cứ?”

Vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên hiện ra nét mỉa mai lạnh lùng: “Anh không biết, dù sao người cũng đã chết rồi.”

Đúng vậy, người đã chết có nói nhiều đi nữa cũng vô dụng. Hơn nữa chuyện lưu lại video làm chứng cứ cũng là chuyện khiến người ta khó đề phòng, có điều, nếu như Vệ Cẩm Huyên nắm trong tay bằng chứng năm đó hai bên âm thầm ký tên hòa giải …thì bây giờ Sầm gia sẽ không dám lấy video đó ra để uy hiếp. Chắc chắn bọn họ biết hai anh em Vệ gia bất hòa, mà bây giờ Vệ Cẩm Thiệu mới là người nắm giữ Vệ gia, nên mới trắng trợn không chút kiêng nể như vậy.

“Không lẽ cứ vậy bỏ qua sao ạ? Cô rầu rĩ không vui, chủ yếu bởi vì đau lòng Vệ tiên sinh nhà cô. Sầm gia khinh người quá đáng, Lương Bân cũng chẳng tốt lành gì.

Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của cô: “Đừng nghĩ ngợi, Sầm gia đã dám gây chuyện thì đừng trách sau này anh trả lại, nhưng lúc này anh không còn chút thời gian nào, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Bác Lãng rồi nói tiếp.” Thái độ của anh hết sức bình thản, không tức giận, anh sống hơn ba mươi năm, đã gặp rất nhiều người ngang ngược nói chuyện bất chấp đạo lý, nếu như lần nào cũng đều căm phẫn tức giận thử hỏi anh có còn sống được đến giờ không, đã trực tiếp bị tức chết rồi.

Thấy anh phản ứng bình thản như vậy, Trương Tư Ninh nghĩ ngợi một lúc cũng không nói thêm gì, thực ra so với vấn đề của Sầm gia, Bác Lãng mới là quan trọng nhất. Dù sao Trân Trân đã không có việc gì, thím Ngô thì tự chuốc vạ vào mình, mặc dù chị Lý bị thương ở tai nhưng cũng không mất đi chức năng nghe, mặc dù suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này, dĩ nhiên phải chú trọng bản thân mình trước.

“Còn chuyện bồi thường thì sao ạ? Cho dù không truy cứu trách nhiệm của cô ta nhưng còn chuyện bồi thường cho chị Lý, và giải quyết chuyện của thím Ngô như thế nào thì họ cũng phải có ý kiến chứ, không thể nào bắt chúng ta bỏ tiền ra được?”

Thím Ngô hạ thuốc Vệ Trân Trân, ngoài lý do tiền bạc có lẽ cũng không còn nguyên nhân nào khác, cô nhớ trước đây thím Ngô từng nói với cô chồng bà ta bệnh nặng.

Về phần chị Lý, đúng là hoàn toàn vô tội, chỉ còn biết nói chị ấy thật không may.

Vệ Cẩm Huyên nói: “Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, em yên tâm, Sầm gia không được hời đâu.”

“Thật ra, em cũng hơi thắc mắc, cho dù Trân Trân và Sầm Giang có cùng nhóm máu đi nữa thì chưa chắc tủy đã tương thích đúng không?” Nếu chỉ cần nhóm máu giống nhau đã có thể giải quyết hết mọi chuyện, thì trên đời này đã có biết bao người không phải chết đi.

Vệ Cẩm Huyên đáp: “Như em biết Trân Trân và Sầm Giang đều là nhóm máu gấu trúc, bởi vì rất hiếm, nên trước đây lúc hai người còn sống chung đã làm một loạt kiểm tra về độ tương thích, Sầm gia không ngu ngốc, nếu như không nắm chắc mười phần cũng sẽ không luẩn quẩn một vòng tròn lớn như vậy.”

“Em vẫn không hiểu, nếu như cần giúp đỡ không phải trực tiếp đến nhờ anh là được rồi sao, vòng tới vòng lui như vậy là có ý gì, còn làm ra mấy chuyện xấu xa không phải biến khéo thành vụng sao?”

“Anh không biết, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có thể họ cảm thấy chuyện năm đó quá ầm ĩ, anh sẽ không đồng ý để Trân Trân giúp đỡ. Nên Sầm gia cho Lương Bân ra mặt, trước hết muốn cùng anh lôi kéo tình cảm, có giao tình rồi, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.” Nói tới đây, anh cười nhạo một tiếng: “Đúng là một đám người ngu ngốc, cứ nghĩ đi một vòng ngoằn ngoèo như vậy, thông qua em để quen biết anh, anh sẽ vì nể mặt em mà châm chước cho ít nhiều, hừ, anh thấy cái tay Lương Bân kia cũng không mấy hăng hái, có thể hắn cũng thấy ý tưởng này chẳng đi tới đâu, hoặc là quan hệ giữa hắn và Sầm gia cũng không tốt, nếu không đã chẳng thờ ơ như vậy.”

Tối qua, vừa gặp Lương Bân anh đã nhận ra, biển hiện của hắn rất thong dong, không giống dáng vẻ của người có việc cần nhờ vả người khác giúp đỡ. Chuyện này rất bất thường, mặc dù Vệ tiên sinh không muốn gặp anh ta nhưng quả thật có chút tò mò, anh đã cho người đi điều tra người này, rất nhanh sẽ có câu trả lời.

Nghĩ lại mới thấy, Lương Bân quả thật có thể xem như thông minh, cân nhắc mọi việc rất đúng mức, biết đoạn video kia giá trị không cao, chỉ có thể khiến anh bỏ qua cho Vạn Diệu Hàm mà thôi, về phần cứu người…..không đủ trọng lượng rồi.

Có điều những chuyện này anh sẽ không nói cho cô bé con đang nằm trong vòng tay anh nghe, cô càng chán ghét Lương Bân càng tốt.

“Vậy anh có để Trân Trân cứu anh ta không ạ?” Thật ra câu cuối cùng này mới là mấu chốt của toàn bộ câu chuyện.

Vệ Cẩm Huyên sớm đã có tính toán, anh nói: “Chuyện này không vội, Sầm gia có tiền, Sầm Giang còn có thể chịu đựng, đợi qua giai đoạn này tinh thần Trân Trân ổn định lại để nó tự quyết định.” Loại chuyện thế này, ngoại trừ bản thân đương sự ra, cho dù là anh trai cũng không quyết định được.

Trương Tư Ninh đã biết được những điều mình muốn, nằm ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn lên đồng hồ thấy thời gian không còn sớm đã gần giữa trưa, liền chui ra khỏi ngực anh, vươn vai một cái: “Hôm nay thứ bảy mà anh vẫn phải đến công ty sao?”

Vệ Cẩm Huyên gật đầu: “Hạ Tuấn đã chuẩn bị xong giấy tờ, thứ hai sẽ làm thủ tục sang tên, thứ ba chúng ta đi nhận giấy đăng ký kết hôn.”

Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, đến khi đại não phản ứng kịp lời anh nói thì có chút bất mãn: “Anh cũng quá tùy tiện mà, cho dù là đi lãnh giấy đăng ký thì cũng phải chọn ngày tốt chứ?” Vì hai người đã thảo luận trước chuyện này, nên khi anh nói đi lãnh giấy đăng ký kết hôn gì đó cô cũng không bất ngờ, chỉ có điều lãnh giấy xong sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, chuyện cả đời chỉ có một lần vậy mà anh chọn đại một ngày ngẫu nhiên như vậy, khó trách cô cảm thấy không vui.

Vệ Cẩm Huyên gõ lên đầu cô: “Biết ngay mà, bé con mê tín này.” Vừa nói vừa lấy di động trên tủ đầu giường, mở lịch ra cho cô xem: “Thấy chưa, thứ ba, thích hợp cưới gả.”

Trương Tư Ninh bò lại gần nhìn thoáng qua, lầm bầm trong miệng: “Xem như anh có tâm.”

Hai người lăn lộn dây dưa mãi trên giường đến tận giữa trưa, bụng cũng trống rỗng kêu đói. Trương Tư Ninh đánh răng rửa mặt trước, sau đó lấy thuốc mỡ anh đang cầm giúp anh bôi quét loạn xạ, đợi thuốc khô xong mới giúp anh gắn chân giả vào, rồi hôn lên mặt anh một cái: “Em xuống lầu xem có cái gì ăn, lát nữa sẽ bưng lên.”

Anh nhìn cô, dịu dàng nói được.

Tuy bầu trời khá âm u nhưng có lẽ sẽ không mưa. Ăn cơm xong, Vệ Cẩm Huyên đến công ty, Trương Tư Ninh cũng đi tới tiệm, vì bữa giờ trời mưa nên cửa tiệm của cô vẫn chưa gắn biển hiệu lên, tối qua Hứa Dương điện thoại nói nếu hôm nay trời không mưa thì buổi chiều sẽ gắn biển hiệu, ngày mai bàn ghế cô đã đặt cũng sẽ được giao đến, lúc đó sẽ khá bận rộn, còn chuyện của Vệ Trân Trân, cô không để ý tới nữa, vì ngoài việc tham gia náo nhiệt cô cũng không giúp được gì.

Bởi vì quyết định không nhiều chuyện nữa, lo tập trung làm việc của mình, nên thời gian trôi qua rất nhanh, biển hiệu đã gắn xong, ngày hôm sau các loại bàn ghế được đưa đến, lại mất thêm một ngày để sắp xếp. Thứ hai ký thủ tục sang tên phần tài sản còn lại, hôm nay thứ ba, là ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.