Thứ ba hôm nay cũng là ngày thành lập Đảng cộng sản Trung quốc, mới sáng sớm Trương Tư Ninh đã bị Vệ tiên sinh lôi dậy khỏi giường. Cô dụi mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ rưỡi?!
“Moaz moaz, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, người ở cục dân chính phải chín giờ mới bắt đầu làm việc mà.” Cô mơ mơ màng màng, ngay cả từ ‘moaz moaz’ này cũng dùng luôn, chắc tưởng mình đang lên taobao mua đồ đây!
Vệ Cẩm Huyên buồn cười nhìn cô, anh khom người véo chóp mũi của cô dịu dàng nói: “Rửa mặt, đánh răng, trang điểm, chải tóc, chọn quần áo, ăn sáng, làm xong hết những chuyện này cũng không còn dư thời gian đâu, ngoan, đứng lên nào, cục dân chính ở nội thành, lát nữa sẽ tới giờ cao điểm, chúng ta cố gắng đi sớm một chút.”
Lúc này Trương Tư Ninh mới bắt đầu tỉnh táo, nhìn thấy người trước mặt quần áo chỉnh tề, đầu tóc được vuốt chải cẩn thận tỉ mỉ, còn phảng phất ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của keo xịt tóc, cô không nhịn được trêu chọc anh: “Vệ tiên sinh hôm nay thật đẹp trai mà!” Nói xong giơ tay ôm thắt lưng của anh, cọ cọ cằm trên bụng anh rồi ngước đầu làm nũng: “Anh đi chọn giúp em quần áo mặc hôm nay đi!”
Vệ Cẩm Huyên yêu nhất cô bám dính lấy mình, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, gật đầu nói được: “Anh đi chọn quần áo cho em, em đánh răng rửa mặt đi, được không?”
Trương Tư Ninh híp mắt cười, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nhanh nhẹn: “Anh yên tâm, tốc độ của em nhanh lắm.”
Ngay sau đó, hai người chia nhau hành động.
Tuy hiện tại Trương Tư Ninh ở cùng phòng với Vệ Cẩm Huyên, nhưng phần lớn quần áo của cô vẫn còn để ở căn phòng lúc trước. Phần lớn chính là rất rất nhiều, tủ quần áo trong phòng Vệ Cẩm Huyên không chứa được hết đồ của cả hai người, nên bên này cô chỉ để một ít quần áo thường mặc mà thôi.
Đợi Vệ tiên sinh nhà mình đi sang phòng bên cạnh, Trương Tư Ninh không ngủ nướng nữa mà vỗ vỗ mặt, nhảy xuống giường bước chân trần đi đến kéo rèm cửa sổ, rèm mở ra, ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu vào, Vũ Lăng sau mấy ngày âm u cuối cùng cũng đã bừng sáng trở lại.
Lúc này bầu trời trong xanh không gợn mây đen che phủ, vừa trong trẻo lại tươi đẹp khiến cho tâm trạng người ta vô cùng khoan khoái.
Trương Tư Ninh nhìn ra bên ngoài, đẩy cửa sổ, hít một hơi thật sâu, đôi mắt hạnh cứ thế cong cong như vầng trăng non, ngày hôm nay, thật tuyệt mà.
Tiếp theo sau, chính là loay hoay làm những việc Vệ Cẩm Huyên đã liệt kê, mới thấy bị kéo dậy khỏi giường từ sáu giờ rưỡi cũng không sớm, đợi hai người sẵn sàng ra khỏi cửa đã gần tám giờ bốn mươi lăm. Nếu như Vệ tiên sinh không hối thúc, có lẽ Trương cô nương sẽ tiếp tục lề mề đến hơn chín giờ rưỡi.
Hôm nay lão Trịnh lái xe, biết hai người đi nhận giấy đăng ký kết hôn, ông luôn miệng nói chúc mừng, không khí rất vui vẻ.
Sau khi ngồi vào xe, Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Đã mang theo giấy chứng minh chưa?”
Trương Tư Ninh nói: “Dạ có.”
“Còn sổ hộ khẩu?”
“Cũng đã mang theo.”
Vệ tiên sinh khá lo lắng: “Lấy ra cho anh xem nào.”
Trương Tư Ninh cười thầm trong bụng, kéo dây kéo ba lô, lấy túi giấy tờ bằng nhựa đưa qua cho anh: “Xem đi xem đi.” Tối qua hai người sợ buổi sáng sẽ quên mang theo nên đã đem hộ khẩu và giấy chứng minh của mình đặt cùng một chỗ.
Vệ Cẩm Huyên thật sự mở túi giấy tờ ra nghiêm túc xem, thấy cô đã đem theo đầy đủ mới an tâm.
Do hôm nay không phải ngày thất tịch, ngày lễ tình nhân của phương Đông, hơn nữa bọn họ đến rất sớm nên lúc này ở cục dân chính không quá đông người, chỉ có sáu bảy đôi đứng xếp hàng trước khu đăng ký.
Trương Tư Ninh định đi tới xếp hàng, không nghĩ tới Vệ tiên sinh nhà cô đã sớm sắp xếp chu đáo, trực tiếp nhờ người đi cửa sau, cả hai vào chưa đầy hai mươi phút đã nhận được giấy đăng ký kết hôn mới toanh trên tay. Trương Tư Ninh câm nín, nếu đã thương lượng đi cửa sau rồi, vậy mà lúc nãy ở nhà còn hối thúc tới mức đó.....-_-
Từ cục dân chính đi ra, ngồi vào xe, Vệ tiên sinh rất tự giác lấy sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn cất vào túi hồ sơ, chỉ chừa lại cho cô chứng minh thư: “Mấy cái này anh bảo quản, em còn nhỏ, dễ bất cẩn, mất rồi phải làm lại, rất phiền phức.”
Trương Tư Ninh trố mắt thỏ nhìn anh vừa bực mình vừa buồn cười, đến cả ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn cô còn chưa có nhìn kỹ đó!
Sau khi cất kỹ giấy tờ, Vệ Cẩm Huyên xoay người đưa tay bẹo hai má cô: “Vệ phu nhân, lát nữa em theo anh đến công ty hay là tự mình đi kiếm niềm vui đây?”
Trương Tư Ninh: ......
Cô cảm thấy hiện tại toàn thân Vệ tiên sinh nhà cô thật bất thường, hệt như khoáy máu gà, đôi con ngươi lam đậm sáng bừng, vẻ mặt rạng rỡ, nói chung là…không biết diễn tả sao cho chính xác, dường như nói chuyện vô cùng ngẫu hứng? Không, không chỉ là ngẫu hứng, còn gần gũi hơn cả vậy, giọng điệu tựa như lải nhải nói chuyện nhà, lộ ra vẻ ấm áp lưu luyến, còn nói ‘Vệ phu nhân’….anh tiến vào trạng thái cũng thật nhanh mà.
Đối với chuyện này Trương cô nương hết sức hài lòng.
Mặc dù rất muốn đi theo anh, nhưng hôm nay Trương Tư Ninh còn có việc.
“Hôm nay, người giúp anh xử lý việc nhà hàng Triệu tiên sinh sẽ dẫn nhân viên đến tiệm, em phải qua đó xem sao, nhưng buổi trưa có thể ăn cơm cùng Vệ tiên sinh, không biết có hân hạnh được Vệ tiên sinh đón tiếp không ạ?”
Vệ Cẩm Huyên bị cô đùa giỡn, cười vô cùng sảng khoái, hôm nay tâm trạng anh rất vui, nếu có thể anh rất muốn dành ra mấy ngày nghỉ ngơi cùng cô, đáng tiếc không đúng lúc, trước mắt là một đống hỗn độn, tranh thủ từng giây từng phút cũng sợ không đủ.
......
Triệu tiên sinh tên là Triệu Quảng Huy, khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, trông khá bình thường nhưng khiến người ta có cảm giác giỏi giang tháo vát, rất chững chạc.
Anh ta là tâm phúc của Vệ Cẩm Huyên, giúp anh quản lý rất nhiều cửa hàng, trước đây Trương Tư Ninh chỉ gặp anh ta có một lần, nên cũng không biết gì nhiều, có điều Vệ Cẩm Huyên tín nhiệm anh ta như vậy, chắc chắn đây là một người đáng tin cậy.
Triệu Quảng Huy đưa tới hai mươi nhân viên phục vụ, mười nam mười nữ, anh ta lần lượt giới thiệu từng người với cô, sau đó nói: “Những người này đều đã được huấn luyện, có thể bắt đầu đi làm ngay.” Vừa nói vừa đưa cho cô một xấp hồ sơ: “Đây là đơn xin việc và bản photo giấy chứng minh của họ.”
Trương Tư Ninh nói cảm ơn, chỉ nhận lấy hồ sơ chứ không nói thêm gì, hiện giờ nhà hàng chưa khai trương, cũng không có việc gì làm, Trương Tư Ninh chỉ tự giới thiệu với những nhân viên mới gặp lần đầu này, sau đó khích lệ họ mấy câu, nói về tiền lương, thời gian làm việc, những chuyện này cô đã quyết định trước đó, về phần nội quy nhà hàng và những thứ khác, cô định khi nào về sẽ nghĩ kỹ hơn, hiện tại cũng không gấp.
Sau khi nói xong, cô đẩy Hứa Dương đang đứng bên cạnh ra giới thiệu: “Đây là Hứa quản lý, sau này mọi người có việc gì thì tìm cậu ấy, nếu cậu ấy không xử lý được thì tìm tôi.”
Tuy Hứa Dương vẫn còn trẻ, năm nay chỉ mới mười chín, nhưng cậu đã sớm biết vai trò sau này của mình trong nhà hàng, nên mặc dù hiện tại phải đối mặt với những ánh nhìn chăm chú cũng không quá khẩn trương, không mất phong độ, lời nói rất khéo léo đúng mực, rốt cuộc cũng không phụ kỳ vọng của Trương Tư Ninh đối với cậu.
Sau khi giới thiệu sơ lươc mọi chuyện, Trương Tư Ninh bảo mọi người giải tán, ba ngày sau chính thức đến nhà hàng điểm danh.
Sau đó Triệu Quảng Huy tiếp tục thảo luận với Trương Tư Ninh chuyện đầu bếp: “Có hai bếp chính, một người Pháp, một người Trung Quốc, năm đầu bếp thường, năm phụ bếp, những người này hai ngày sau sẽ có mặt, lúc đó tôi sẽ dẫn họ tới đây.”
Trương Tư Ninh mỉm cười: “Lần này thật làm phiền Triệu tiên sinh, đây là lần đầu tôi mở nhà hàng nên chưa hiểu rõ quy trình lắm, còn phải nhờ anh giúp đào tạo nhân viên, tuyển dụng đầu bếp, thật ngại quá.”
Đương nhiên Triệu Quảng Huy biết những lời cô nói chỉ là khiêm nhường, theo nguồn tin tin cậy từ lão Trịnh phát ra, cô gái nhỏ trước mắt này chính thức là bà chủ của hắn rồi, hắn nào dám ra oai với cấp trên, vội vàng nói: “Đây là việc nên làm, việc nên làm, trước đó Vệ tiên sinh đã dặn dò chuyện này, nên tôi sẽ chú ý sắp xếp mọi việc chu đáo, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thường làm, tiện tay mà thôi.”
Đợi Triệu Quảng Huy đi rồi, Trương Tư Ninh thấy thời gian không còn sớm, nhớ tới có hẹn ăn trưa cùng Vệ Cẩm Huyên, cô nói với Hứa Dương: “Hôm nay trong tiệm không còn việc gì khác, em về đi, ba ngày nữa sẽ bận rộn lắm đó, em về nghĩ trước xem nên quản lý những nhân viên đó thế nào cho tốt.”
Hứa Dương xấu hổ cười cười: “Chị Tư Ninh, chị yên tâm, em sẽ không làm cho chị thất vọng đâu. Chị về trước đi, em đi kiểm tra lại cửa nẻo, hôm nay chị mới kết hôn, đừng ở lại đây lâu.”
Trương Tư Ninh thấy cu cậu nhanh nhạy như vậy, rất hài lòng, cười vỗ vỗ vai cậu: “Cố gắng lên, chị đi trước.”
Cô về nhà bằng taxi, thím Tào cười híp mắt ra đón: “Tư Ninh tiểu thư, không đúng, xem trí nhớ của tôi này, đã gọi thành thói quen mất rồi. Bây giờ không thể gọi thế này nữa, sau này phải gọi là phu nhân, phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đã đựng sẵn vào hộp, bây giờ cô đi luôn hay là nghỉ ngơi một lát mới đem đến cho Vệ tiên sinh?”
Trương Tư Ninh nghe thấy thím Tào gọi mình là phu nhân….khóe miệng giật giật, đột nhiên cảm thấy dường như mình già đi không ít. Nhưng nghe phu nhân có vẻ mạnh hơn tiểu thư rất nhiều, trước kia cô còn muốn thím Tào gọi mình bằng tên, nhưng thím Tào không chịu, vẫn luôn gọi tên kèm tiểu thư, nên sau đó nhân viên của Vệ Cẩm Huyên cũng gọi theo như vậy.
Cô có thể đoán trước được tình hình thực tế, sau này tất cả bọn họ sẽ chuyển sang gọi cô là phu nhân.
Trương Tư Ninh lái xe đến Bác Lãng, hiện tại cô đã vô cùng quen thuộc đường đi nước bước rồi, vào thẳng thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng làm việc không khóa, cô trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào, ông chồng mới nhậm chức của cô đang tập trung làm việc, thấy cô đến, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Trương Tư Ninh buồn bực, cái người này cũng thật đáng ghét mà. Cô đặt mạnh đồ trong tay xuống bàn sofa, phát ra âm thanh ồn ào. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ thu hút sự chú ý của Vệ tiên sinh, Trương Tư Ninh không vui úp mặt lên bờ vai anh cọ tới cọ lui, tủi thân nói: “Vệ tiên sinh, có phải anh đã nắm được trong tay rồi nên không cần em nữa phải không?”
Vệ Cẩm Huyên không thể nào giả vờ nổi nữa, bật cười một tiếng, vòng tay ôm cô đặt lên đùi: “Vệ phu nhân, con mắt nào của em nhìn ra như vậy, ông xã em đang phải làm việc.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, cắt một tiếng: “Công việc quan trọng hay em quan trọng?”
Vệ Cẩm Huyên vờ do dự: “Ừm xem như…em quan trọng hơn chăng?”
Mặc dù biết rõ anh đang trêu cho mình vui, nhưng Trương Tư Ninh vẫn không nhịn được phát tức, giơ tay vỗ vai anh mấy cái, ngọt ngào nói: “Cái gì gọi là xem như? Anh thật xấu mà, hôm nay không ăn cơm chung với anh nữa.” Nói xong lùi lùi ra phía đầu gối anh.
Vệ Cẩm Huyên rất buồn cười, anh cắn lên môi cô, làm ra vẻ oan ức nói: “Làm Vệ phu nhân rồi nên tính tình cũng nước lên thuyền lên mà, anh đã giao hết tài sản và cả thân thể mình cho em, em không được bắt nạt vứt bỏ anh.”
Trương Tư Ninh liền đáp lại bằng một cái liếc mắt, nhưng không nhịn được phì cười thành tiếng, tay vòng quanh cổ anh, ánh mắt cong như trăng non: “Vệ Cẩm Huyên, hôm nay em vui lắm, anh có vui không? Kết hôn rồi anh có hạnh phúc không?”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, bốn mắt chìm trong nhau, từ từ nghiêng đầu lại, trán kề sát trán: “Chưa bao giờ anh hạnh phúc như lúc này.” Giọng nói của anh dịu dàng như nước, rót vào tai êm dịu tựa âm thanh đất trời.
Trương Tư Ninh nghĩ, cô và anh, từ nay trở đi đã làm thành một gia đình. Sau này, lúc cô đơn hai người sẽ tựa vào nhau, chia sẻ những nỗi buồn, khi vui vẻ có thể ôm nhau, đợi cho thời gian trôi qua tuổi già đến hai người sẽ chăm sóc lẫn nhau, dường như bắt đầu từ khoảnh khắc này cuộc sống mới trở nên trọn vẹn.