Ngày Em Đến

Chương 77: Chương 77: Chương77




Đăng ký kết hôn, thành vợ chồng hợp pháp, kế tiếp chính là hôn lễ.

Lúc cùng nhau ăn cơm trưa trong phòng làm việc, Vệ tiên sinh hỏi ý kiến cô, Trương Tư Ninh nói: “Chuyện này không vội đâu ạ, hoàn cảnh nhà em anh cũng biết rồi, nhà anh cũng vậy, người thân của hai bên cũng tương tự, không cần phải ra mắt người lớn, nên trước mắt anh cứ giải quyết xong công việc đi, khi nào rảnh rỗi sẽ lên kế hoạch sau, bây giờ anh không có thời gian, nên em cũng không nghĩ đến.”

Thật ra, hôn lễ đối với đàn ông mà nói thì sao cũng được, chỉ có phụ nữ mới thật sự để ý chuyện đó. Nói cho cùng, đó là nghi lễ kết giao giữa hai gia đình, nhà gái chính thức chấp nhận lời cầu hôn của nhà trai, tương tự như vậy, nhà trai thể hiện sự quan tâm và tôn trọng nhà gái. Nếu không cũng sẽ không có nhiều người tiêu tiền như nước chi ra mấy trăm, mấy ngàn vạn để tổ chức hôn lễ. Nhà trai tổ chức hôn lễ càng long trọng, càng có nhiều người tham dự, ừm, thì càng chứng tỏ người đàn ông đó rất yêu cô gái! Cho nên hôn lễ, đối với nhà gái mà nói, sẽ khiến mọi thứ càng trở nên danh chính ngôn thuận hơn.

Đây là cách nghĩ truyền thống của người Trung Quốc, Trương Tư Ninh cảm thấy mình chỉ có một thân một mình, quan hệ thân thích trong nhà hỏng bét, cũng không có nhiều bạn bè, không cần phải đặc biệt thông báo với ai, cho nên đối với hôn lễ cũng không quá nhiệt tình. Cô lại không thiếu tiền, vì tiền mừng gì đó mà phải lao tâm khổ trí lo nghĩ rất nhiều thứ, mà chưa chắc sẽ thu hồi đủ vốn, cho dù có thu hồi được thì cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa chân của Vệ tiên sinh nhà cô như vậy, hôn lễ không chỉ có nghi thức mà còn phải mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè, đây mới là điểm mấu chốt, để anh phải đứng lâu như vậy, cô đau lòng.

Nhưng đáng tiếc một phen tâm ý tình cảm dạt dào của cô, Vệ tiên sinh hoàn toàn không chút cảm kích.

Anh nhíu hai đầu chân mày nói: “Chuyện này không thể trì hoãn được, công việc của anh chỉ khoảng nửa tháng nữa là hoàn tất, hơn nữa hôn lễ không phải chỉ một hai ngày có thể chuẩn bị xong, ít nhất cũng cần một hai tháng,” anh nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Thôi, gần đây em bận rộn việc nhà hàng, chuyện này anh sẽ giao cho người khác làm, trước tiên hãy nói một chút về lễ cưới, em muốn tổ chức theo nghi thức phương Tây hay Trung Quốc?”

Thái độ giải quyết dứt khoát thế này…..Trương Tư Ninh câm nín, Vệ Cẩm Huyên thấy cô vẫn không hăng hái, liền đưa tay ôm vai cô, kiên nhẫn thuyết giáo: “Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì, đừng có ngây người ngốc ra như vậy, tuy chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa đủ danh chính ngôn thuận, đối với người Trung Quốc chỉ khi nào tổ chức xong nghi lễ, thì mới thật sự là vợ chồng. Anh không muốn người khác nói linh tinh sau lưng rằng anh không quan tâm em.Về phần chân của anh, em không cần phải lo lắng, mọi người đều biết tình trạng của anh, đến lúc đó chỉ kính một ly rượu lấy thảo, cũng không ai bắt lỗi.”

Hóa ra anh đã tính toán hết mọi thứ, ngay cả chuyện kính rượu cũng đã nghĩ đến, có thể thấy anh đã suy nghĩ từ trước chứ không phải ngẫu nhiên nói ra.

Trương Tư Ninh vừa nghĩ thầm trong bụng, mắt của người này thật ‘độc’ mà, cô nghĩ gì cũng không lừa anh được, trước mặt anh cô hệt tờ giấy trắng! Vừa cảm thấy rất vui, anh kiên trì như vậy còn không phải bởi quan tâm cô sao?

Thế là cô nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, híp mắt lại bày ra dáng vẻ đã biết rõ còn cố tình hỏi: “Vệ tiên sinh, anh quan tâm em nhiều vậy sao?”

Anh nâng mặt cô lên, cọ cọ chóp mũi cô, vờ ra vẻ thất vọng nói: “Anh đã sớm móc hết tim phổi cho em rồi, em nói không phải sao?”

Trương Tư Ninh nháy mắt mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt bừng sáng rực rỡ như ánh nắng tươi đẹp ngày hè, tựa như có một luồng sức mạnh đánh thẳng vào tim khiến người ta say đắm.

......

Thời gian vẫn thong thả trôi qua. Cuối cùng sau hơn hai tháng, hôm nay nhà hàng của Trương Tư Ninh khai trương. Cô cũng không quá chú trọng, chỉ xem lịch vạn niên trên điện thoại thấy ngày này làm việc gì cũng thuận lợi nên chọn luôn.

Do nhà hàng Tây phục vụ theo phong cách thanh lịch tao nhã, nên không có nhảy múa, mời đội chiêng trống gì đó như các nhà hàng thông thường, chỉ đốt pháo, đặt hoa tươi dọc hai bên cửa tiệm, đơn giản vậy thôi, cũng không có chương trình giảm giá trong ngày khai trương hay mua nhiều sẽ được tặng phiếu chiết khấu này nọ.

Kim Giai Di mang đến một lẵng hoa, kéo tay Trương Tư Ninh hỏi: “Tớ thấy nhà hàng này của cậu tốn không ít tiền đúng không?” Xem cách trang trí này, cũng quá cao cấp rồi, còn có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, chỗ nào cũng tiền hết!

Trương Tư Ninh cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Cũng không nhiều.”

“Hừ, cậu cứ ở đó mà khiêm tốn! Nè, đưa tớ mấy vé VIP, tớ tặng cho người ta tiện thể giúp cậu quảng bá luôn.”

“Không được, tớ chỉ có mấy cái số lượng rất hạn chế, để cậu đưa lung tung như vậy, sao có thể nâng tầm đẳng cấp nhà hàng của tớ được, đưa cậu một cái là đủ rồi!”

Kim Giai Di nổi cáu: “Tớ đưa lung tung! Thẻ này của cậu làm bằng vàng hay kim cương hả?”

“Giá trị thấp nhất của nó là ba vạn đó, cậu nói thử xem?”

“Ba, ba vạn?!” Kim Giai Di trợn tròn mắt lắp bắp: “Cậu cũng quá hắc ám mà, ai rảnh đến mức nộp ba vạn vào đó, cũng không phải đóng phí điện thoại, lỡ như cửa hàng cậu đóng cửa, biết đi đâu tìm cậu đây?!”

Trương Tư Ninh trừng mắt cô nàng: “Cái miệng quạ đen của cậu không thể nói cái gì tốt hả, hôm nay tớ mới khai trương mà cậu đã rủa cho tớ đóng cửa!”

Hình như nói cũng đúng, Kim Giai Di ngượng ngùng, nhưng ba vạn đã quá nhiều rồi mà mới chỉ là mức thấp nhất, nếu là thẻ thẩm mỹ hay mua sắm ở siêu thị thì số tiền này cũng không nhiều lắm, nhưng đối với một nhà hàng Tây, phải chăng có chút không thích hợp?

Trương Tư Ninh nói: “Cậu không hiểu sao, tớ bắt đầu với mức cao như vậy, người ta sẽ cảm thấy nơi này cao cấp, tới đây ăn cơm sẽ rất có thể diện.” Đây là kinh nghiệm cô học hỏi được từ Triệu Quang Huy, nên áp dụng theo luôn, chỉ có điều thẻ của nhà hàng Vệ Cẩm Huyên mức nộp vào thấp nhất là năm vạn, cô tự thấy mình không thể so sánh được với Vệ tiên sinh hào phóng rộng rãi có nhiều bạn bè, nên tự giác giảm bớt hai vạn, cũng không phải quá hy vọng sẽ có người nộp phí vào, dù sao điều kiện đó cũng chỉ đặt ra như vậy chứ không bắt buộc.

Kim Giai Di giơ thẳng ngón tay cái trước mặt cô: “Cậu đúng là trâu bò.” Cô bạn này của cô so với người khác không phục không được mà, cuộc sống trôi qua được làm những gì mình thích. Còn cô nàng, tiền gửi ngân hàng chỉ có bốn chữ số mà cứ nhấp nhô lên xuống chập chùng. Hâm mộ sao? Đương nhiên là hâm mộ, nhưng tính tình Kim Giai Di rất tốt, bố mẹ cô ấy đều là giáo viên, họ hàng trong nhà cũng nhiều người theo nghề giáo, chuyện khác không dám nói, nhưng họ đã dạy dỗ cô con gái mình bụng dạ rất hào phóng hay nói cách khác là rộng rãi, nên mặc dù hâm mộ ao ước nhưng không đố kị ghen ghét, đây cũng chính là lý do mà Trương Tư Ninh thích người bạn này.

“Đúng rồi, hôm nay cậu khai trương, bạn trai cậu đâu?” Kim Giai Di nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt, ngoại trừ đồng phục com lê quần tây đen của nhân viên phục vụ, cũng không nhìn thấy ai khác, vắng ngắt.

Trương Tư Ninh đáp: “Ở công ty.” Gần đây Vệ Cẩm Huyên bận tối mắt tối mũi, hôm qua còn ở công ty tăng ca suốt đêm, cô không yên tâm, mười giờ tối mang thức ăn khuya đến, ở đó với anh rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết, nếu không phải đã xác định hôm nay khai trương nhà hàng, có lẽ lúc này cô đang nằm nướng trên giường, hiện tại cũng chỉ mới hơn chín giờ rưỡi sáng!

“Anh ta không tới sao?”

“Buổi chiều mới tới.”

“Haizz, vậy là tớ không gặp được rồi, tớ chỉ xin nghỉ có nửa ngày.” Cô nàng rất tò mò về vị tiên sinh thần bí này. Không biết loại người nào mà có thể khiến trái tim cô gái nhỏ Trương Tư Ninh này lún sâu như vậy.

Trương Tư Ninh nghe cô nàng nói vậy, lại nghĩ đến ông chủ của bạn mình là Lương Bân….Lương Bân = Sầm gia = đồ khốn dám ức hiếp Vệ tiên sinh nhà cô. Cho nên bây giờ một chút ấn tượng tốt với Lương Bân cũng không còn, trước đây còn tính đợi khi nào khai trương nhà hàng sẽ mời anh ta và ông chủ Khâu của cửa hàng vật liệu xây dựng đến ăn cơm, nhưng bây giờ thì thôi đi, hứ.

Buổi trưa, Kim Giai Di ở lại nhà hàng ăn cơm, ăn xong hô ầm lên mỹ vị, khi biết được trong tiệm có mấy đầu bếp người Pháp, còn kinh hãi hơn: “Cậu cũng quá lợi hại mà, khó trách thẻ hội viên thu phí cao như vậy, giá thức ăn cũng cao thế này.”

Trương Tư Ninh trực tiếp xem đây là lời khen ngợi, điềm nhiên đón nhận.

Mặc dù nhà hàng mới khai trương, nhưng đến chiều tối, đã bắt đầu có khách hàng lần lượt đến ăn. Tiệm ăn bây giờ chính là như vậy, chỉ cần bạn có thể mở ra thì không lo không có khách.

Trương Tư Ninh làm chủ, nên chỉ cần có mặt là được, hôm nay Hứa Dương rất có trách nhiệm, quán xuyến tất cả mọi việc, nhân viên phục vụ cũng trật tự ngăn nắp, có thể thấy Triệu Quảng Huy rất chú ý đến việc đào tạo.

Gần chín giờ tối Vệ Cẩm Huyên đến, anh không đi cửa chính mà tiến vào từ cửa sau. Mặt tiền nhà hàng vốn có hai cửa trước sau, cửa trước để khách ra vào, cửa sau cho nhân viên sử dụng, rác thải từ phòng bếp cũng mang ra ngoài bằng cửa sau, rất thuận tiện.

Trương Tư Ninh đón Vệ tiên sinh nhà cô vào phòng quản lý trên lầu một. Văn phòng không lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, có đặt một cái bàn, một cái ghế xoay, một ghế sofa ba người, và hai chậu kim phát tài.

“Sao anh họp lâu vậy, em đã nói mang thức ăn qua mà anh không chịu, bây giờ đã gần chín giờ rồi, có đói bụng không ạ?” Cô bất mãn trách hờn, rót cho anh chén trà thảo dược: “Anh muốn ăn gì, em bảo nhà bếp làm.”

Vệ Cẩm Huyên ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có chút mệt mỏi, anh xoa bóp mi tâm: “Một phần mì Ý là được rồi, không cần phải phiền phức.”

Trương Tư Ninh nói được, lấy bộ đàm trên bàn gọi Hứa Dương lên, dặn dò trông tiệm thay cô một chút, rồi vào phòng đóng cửa phòng lại, ngồi xuống sofa, vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống đây, em xoa bóp cho.”

Nét mệt mỏi trên mặt Vệ Cẩm Huyên gần như tan biến tức khắc, khóe miệng khẽ cong lên, nghiêng người qua một bên nằm xuống, đầu đặt trên bắp đùi thon dài của cô.

Trương Tư Ninh vừa giúp anh ấn ấn huyệt thái dương, vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không, mấy ngày nay em thấy anh rất bận.” Bình thường, cô không hỏi tới chuyện công việc của anh, nhưng hai ngày nay anh mệt tới mức không ra hình người, trước kia đã rất bận rồi, bây giờ so với trước kia còn bận rộn hơn, cô thấy khá lo lắng.

“Cũng không có việc gì,” anh không giấu diếm cô: “Anh chuẩn bị kết thúc mọi việc bên này, nên phải chú ý rất nhiều thứ, giao cho người khác anh không yên tâm, chỉ có thể tự tay làm, bây giờ vất vả một chút phòng ngừa những phiền phức không đáng sau này.”

Trương Tư Ninh nghe xong có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao ạ?” Tuy rằng trước đây anh có nói sắp làm xong mọi việc, nhưng hiện tại mới đầu tháng bảy, cũng quá thần tốc rồi, một doanh nghiệp lớn như vậy, muốn biến nó thành cái vỏ rỗng cho dù không cần đến nửa năm cũng phải mất vài ba tháng chứ.

Vệ Cẩm Huyên khoan khoái nhắm mắt lại, nét mặt lộ ra nụ cười chua chát, giọng nói mỉa mai kéo dài: “Mặc dù không nghĩ ông già sẽ làm mọi việc tuyệt tình như vậy, nhưng anh cũng đã chuẩn bị sẵn không ít đường lui, Bác Lãng do một tay anh mười năm tâm huyết gầy dựng nên, không ai có thể hiểu rõ nó bằng anh.”

Anh là vua của Bác Lãng, anh muốn nó sống nó sẽ sống, muốn nó chết nó chỉ có đường chết.

Ngông cuồng sao?

Đương nhiên ngông cuồng, nhưng anh chính là người có tiền vốn để kiêu ngạo như vậy!

Trong lòng Trương Tư Ninh có chút xót xa, cúi người xuống hôn lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: “Vệ tiên sinh, anh lạnh lùng như vậy khiến tim em loạn nhịp, phải làm sao đây?”

Thoắt cái khuôn mặt Vệ Cẩm Huyên tràn ngập rạng rỡ, cứ như vậy nằm ngửa ra vòng hai tay qua cổ cô, đôi mắt màu lam đậm rất đẹp kia đắm đuối nhìn cô, cất tiếng: “Vậy thì hãy yêu anh thật nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.