“Katrina tỉnh lại trong vòng tay của Kerji, cậu đã ngồi yên chỉ vì giấc ngủ của cô, và khi cô tỉnh dậy là một nụ cười đôn hậu...
Katrina muốn đi học, cô muốn đi để thấy Akairi ra sao...
Akairi muốn gần Katrina hơn, cậu luôn có những hành động bày tỏ không ngại ngần trước đám đông đối với Katrina...
Nora, sau khi biết tin Akairi gần gũi Katrina, vội vàng giáng đòn ghen xuống Katrina....”
----------------------------------------------
Không khí trở nên căng thẳng. Sau trường học tuy là một không gian yên ắng thoải mái với nhiều cây cối và hoa cổ, nhưng với cảnh tượng này, khung cảnh như trở nên giận dữ. Xung quanh đây không hề có người, chỉ có năm cô gái đang ức hiếp một cô gái khác.
-”Bỏ dao xuống đi, Nora!”-Katrina nói một cách nghiêm túc, cô lùi lại về phía sau, lùi sát vào tường của dãy trường học.
Nora không ngần ngại bước theo. Cô nắm chặt con dao trong tay, như muốn đâm vào Katrina ngay lập tức. Katrina sợ hãi nhìn xuống, nếu cô cướp được dao, thì cô cũng không thể sử dụng. Cô chỉ có thể dùng nó như một ám khí, nhưng cần khoảng cách, và hơn nữa cô không thể đánh mà không làm bị thương họ. Cô không biết sử dụng dao và kiếm...
-”Đồ hồ ly đê tiện, cô cố tỏ vẻ đáng thương để Akairi thương hại cô đúng không?”-Nora tức giận nhìn thẳng vào mắt Katrina và hỏi.
-”Đừng có nghĩ ai cũng như cô!”-Katrina nhắm mắt lại nói lớn.
Nora nghiến răng cầm con dao đâm thẳng vào người Katrina đang dựa trên tường. Katrina dùng hai tay cố gắng đỡ lấy, hai người danh giật đỡ lấy con dao. Katrina muốn hất văng nó ra, còn Nora thì dùng hết sức ghì con dao xuống người Katrina.
-”Hồ ly...cô nói tôi là hồ ly ư? Đừng nghĩ ai cũng như cô vậy....aaa...đừng nghĩ ai cũng đi với những người đàn ông bằng tuổi cha mình như cô.!!”-Katrina vừa chống đỡ vừa nói ngắt quãng, cô có sợ hãi, nhưng vẫn có chống cự quyết tâm.
-”Là cô,...là cô đã nói với ông Sanjou đúng không?! Tôi phải giết cô!”-Nora đứng mình. Cô giống một hung thủ bị một người vô tình nhìn thấy, và cô muốn giết nhân chứng vô tình ấy. Trước mặt Katrina, là một ác quỷ. Ác quỷ đang muốn lấy mạng cô.
-”Dừng tay đi, Gamayo Nora!”-Kerji tay đút túi quần, đi tới không hề vội vã.
Nora bất ngờ dừng lại. Katrina bất ngờ, rồi sợ hãi lắc đầu nhìn Kerji. Cô không muốn Kerji lại gần chỗ hỗn loạn này.
-”Là tôi đã nhờ chủ cửa hàng cho ông Sanjou biết, vậy thôi.”-Kerji cười nhếch mép nhìn Nora.
Katrina ngạc nhiên trước câu nói của Kerji. Nora sầm mặt xuống, cô đổi mục tiêu, nhắm con dao đến người Kerji. Kerji dùng tay không cầm chặt lấy lưỡi con dao.
-”Bày trò đủ rồi, rồi bạn trai cô cũng sẽ sớm biết thôi...Là tại tôi, không phải tại cô ấy. Muốn giết Kattha sao? Bước qua xác tôi đã nhé.”-Kerji cười khinh bỉ nhìn Nora.-”Bắt nạt cô à, cô không đáng để tôi bắt nạt nữa kìa.”
Katrina bị bốn nữ sinh kia cản lại. Cô muốn chạy tới chỗ Kerji. Tay cậu đang chảy máu, vì cậu dùng tay không nắm lấy con dao trong tay Nora. Kerji giật mạnh con dao làm Katrina cảm thấy gai người. Cậu phóng nó cắm chặt xuống đất, đẩy ngã Nora một cách nhẹ nhàng.
-”Tránh ra, nếu các cậu không muốn bị phê bình tháng này!”-Kerji nhìn bốn bạn nữ sinh và nói. Bốn nữ sinh nhìn nhau suy nghĩ rồi chạy mất.
Katrina run rẩy đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Kerji. Còn Kerji không chút đau đớn, cậu nhìn Katrina bằng ánh mắt quan tâm thật sự.
-”Ổn không, Kattha?”
-”Người hỏi là tớ mới đúng!!!”-Katrina nói lớn, giọng đầy trách móc.
Kerji nhìn bàn tay mình rồi quay ra nhìn Katrina, như không có chuyện gì xảy ra hết:
-”Cái này có đáng gì? Tớ quen rồi mà!”-Kerji nói. Katrina cầm chiếc khăn tay của mình buộc lại vết thương trên tay Kerji.
-”Cậu mới là đồ ngốc đó!...”-Katrina lo lắng buộc chiếc khăn tay lại.-”Bị thương thì cậu cầm vũ khí thế nào được?!”
-”Thì cậu yểm trợ tớ vậy....Ahaha..”-Kerji cười, gãi đầu nói. Katrina bắt đầu bực, cậu ta bị thương như vậy mà còn cười.
Đúng lúc Akairi chạy tới, có lẽ là được bốn bạn nữ sinh kia báo cho. Cậu thở dốc chống tay vào tường, nhìn con dao cắm trên đất có dính máu, còn Nora thì ngã quỵ ở dưới đất.
-”Nora, không sao chứ?!”-Akairi vội vàng đỡ Nora đứng dậy. Trên người nhỏ không có lấy một vết thương.
Nora hồn lìa khỏi xác. Mặt cô tái nhợt. Bước qua xác của thiếu gia nhà Ryohaku? Chuyện mà chẳng ai dám nghĩ tới... Còn về việc Nora đi với người đàn ông lớn tuổi, quá nhiều người đã biết, có giết Katrina thì cũng không thể bịt miệng người đời. Rồi Akairi cũng sẽ biết.
-”Kerji Ryohaku! Cậu đã làm gì bạn gái tôi hả!?”-Akairi tức giận nói.
-”Nhìn đi, con dao là bạn gái cậu cầm đấy nhé! Cô ấy muốn giết cô gái của tôi!”-Kerji giơ bàn tay mình lên. Chiếc khăn tay máu trắng bị nhuốm đỏ. Còn Katrina đứng sau Kerji, vẻ mặt vừa sợ hãi, vừa buồn bã.
Akairi lay người Nora, nhìn cô đầy trách móc và nghi ngờ. Nora không nói gì, cô vẫn mở to mắt nhìn vào khoảng không yên lặng. Akairi nhìn Katrina, ánh mắt tội lỗi. Katrina cũng nhìn lại Akairi, rồi cụp mắt xuống.
-”Ê Kattha! Đau lắm đó! Aaaa...đau...!”-Kerji không chịu được cảnh hai người nhìn nhau, cạu cố tình vờ đau đớn trước mặt Katrina, nói đủ lớn để Akairi nghe tiếng.
-”Sao...sao? Đau lắm sao?”-Katrina lúng túng cầm lấy tay Kerji.-”Làm thế nào ...”
-”Làm như hồi nhỏ ấy, vậy mới hết đau!”-Kerji cười thầm trong lòng. Cậu đang dụ Katrina thân mật với cậu trước mặt Akairi cho bỏ ghét.
Katrina bối rối nâng tay Kerji nên. Cô suy nghĩ một lúc, rồi hôn lên vết thương trên tay Kerji. Kerji nhếch mép cười nhìn Akairi. Akairi chỉ quay đi, vẻ không vừa mắt. Điều ấy là Kerji thực sự vừa lòng. Katrina hôn lên tay cậu, rồi thổi nhè nhẹ.
-”Còn đau không?”-Katrina đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Kerji, nhỏ bị dụ mà không biết.
-”Đau lắm đó!”-Kerji nói vẻ đáng thương.
-”Vậy về nhà, nhé?!”-Katrina lo lắng hỏi, cô vừa nắm tay Kerji vừa trở về lớp học. Vậy là Kerji đã dành lại hết những gì Akairi đã cướp của cậu sáng nay.
Katrina và Kerji được về sớm. Xe của dinh thự nhanh chóng đến đón hai người. Thấy xe đến, Katrina vội vàng mở cửa cho Kerji, làm Kerji bất ngờ trước hành động của cô.
-”Có đau đâu mà, làm gì phải vậy?”-Cậu cười nhìn Katrina đang ngoan ngoãn phục vụ cậu.
-”Sao cậu nói là đau?!”-Katrina nhíu mày hỏi.
-”Giả vờ đó!”-Kerji nhìn Katrina bật cười.-”Ngây thơ vừa chứ!”
Kerji lên xe và đóng cửa lại, bỏ Katrina đứng ngoài đang tức điên lên.
-”Vào đi này~ xe đi bây giờ ~”-Kerji mở cửa sổ ra và nói.
Katrina hậm hực bước lên xe. Nhỏ tức muốn điên người, thêm nữa cái tên ngồi cạnh cậu đang cười nhạo cô. Kerji trông có vẻ hài lòng, cậu mở sổ sách của mình ra. Hôm nay cậu lại hợp đồng cần ký với người khác. Chiếc xe đi qua cung điện bóng đêm của bá vương Claihamut.
Katrina nhìn ra ngoài của sổ. Cô bất ngờ trước một cung điện đồ sộ và vô cùng to lớn. Nó được mạ vàng những đường nét chạm khác nổi trên tường, trên cột... Có nhiều loại cây leo bao phủ xung quanh lối đi vào. Cung điện này thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn nếu nó không toát ra vẻ đìu hiu hút gió llaj lẫm này. Nó đã bị bỏ hoang 12 năm rồi, không ai dám vào, không ai dám chạm đến những gì của tiên vương đã khuất...
-”Đẹp nhỉ? Nghe nói Bá Vương được yên nghỉ trong khuôn viên cung điện. Cha nuôi của Gin đã chôn cất ông ấy.”-Kerji nói.
-”Không biết Hoàng Hậu là người như thế nào nhỉ...? Bernita đang ở trong đó, và đã từng hầu cận Hoàng Hậu...”-Katrina nói nhỏ. Cô tự hỏi mình, nhưng đủ để Kerji nghe tiếng.
Trời trưa mát mẻ với nhưng cơn gió thu dìu dịu. Có lẽ trời sắp mưa. Gió mạnh dần, làm những chiếc lá lìa cành rơi xuống. Mây đen đang kéo đến, mang theo hơi nước lạnh...
Trời sầm tối. Trong cung điện hoang vắng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nơi Bá Vương thiết triều vẫn được bài trí như vẫn còn một vị vua đang tồn tại. Chiếc ghế bằng vàng nhung đỏ vẫn được kê ở trên bục cao, cạnh là ghế của cận thần, đằng sau là ghế nhiếp phụ dành cho hoàng hậu. Đèn được thắp hai bên thảm đỏ, nhưng có vài ngọn đã tắt. Bernita đang cặm cụi cố thắp nhứng chiếc đèn đã tắt lên.
-”Bá Vương, người nhìn này, bấy giờ mà đã có mạng nhện nhiều quá...”-Bernita cầm chiếc chổi lên và khua vào nơi có mạng nhện.
Cô đang dọn dẹp xung quanh cung điện. Cô ở đây một mình, và điều ấy thật dễ nhàm chán. Bước chân của cô đã quen với cung điện, nên việc đi lại không cần cô phải dùng đến chiếc gậy của mình. Cô đi trên hành lang nhẹ nhàng, hơi ngước ra ngoài trời để cảm nhận.
-”Sắp mưa sao? Hơi lạnh đó...”
Bernita mở cửa bước vào một căn phòng rộng. Cô đưa tay chạm vào chiếc chân đèn, rồi lấy lửa và thắp sáng. Căn phòng sang trọng với thảm nhung viền vàng, chiếc giường công chúa lớn đặt cạnh cửa sổ. Có vài con búp bê, gấu bông, và chiếc nôi cạnh giường. Chiếc nôi bằng vàng đã bám bụi, bên trong nệm của nôi còn có một bình sữa cho trẻ em. Trên tường là một bức chân dung lớn, cạnh đó còn có tủ đầm, toàn những bộ đầm sang trọng.
Bernita ngồi xuống giường. Đưa tay đẩy chiếc nôi. Chiếc nôi không có ai hết, và những gì Bernita đang làm khiến người ta thoáng thấy rùng mình. Ánh đèn bị gió hắt lên trên tường, thoắt ẩn thoắt hiện hình ảnh người phụ nữ trong bức chân dung lớn.
-”Hoàng hậu, Bernita đã trở lại đây!... Thần cũng nhớ công chúa lắm.”
Đôi mắt của bức tranh chân dung như đang nhìn thẳng vào Bernita. Đôi mắt u buồn, gợi thấy vẻ phiền muộn, cay đắng. Đôi mắt vàng, lóng lánh như kim cương.
Bernita quơ chiếc gậy trên sàn. Có thứ gì đó bị vướng vào gậy của cô. Cô cúi xuống, đưa tay quơ trên sàn tìm kiếm. Bernita chạm được vào nó, ôm nó trong tay rồi sờ, cảm nhận hình thù của nó.
-”Là vương miện hoàng hậu đây mà... Người bất cẩn thật đó Hoàng Hậu, sao lại để lung tung như vậy.?”
Bernita đặt chiếc vương miện lên bàn trang điểm. Chiếc vương miện nhỏ nhắn, đơn giản, có nối với tấm màn sa ở đằng sau. Người phụ nữ trong bức chân dung đó cũng được vẽ với một chiếc vương miện, chiếc vương miện cũng hệt như vậy. Cô thật nổi bật, với mái tóc tím dài e ấp sau tấm màn sa mỏng.
-”Ai? Ai thế?”-Bernita nghe tiếng bước chân và hỏi.
-”Là ta, mới đây mà em quên tiếng bước chân ta luôn rồi sao?”-Ông chủ Sanjou bước vào.
Bernita mỉm cười, cô có ý mời ông Sanjou ngồi xuống cạnh mình.
-”Em biết đấy Bernita, nhà Ryohaku...”
-”Em biết là em sẽ phải làm gì mà.”-Bernita đặt tay mình lên tay ông Sanjou và nói.
Chớp sáng loé cả căn phòng, theo sau là tiếng sấm rền vang đáng sợ. Mưa bắt đầu rơi xuống, rơi một cách vội vã. Con đường vắng bóng người qua lại. Chung quanh chỉ còn là một màn mưa trắng xoá.
-”Có vẻ chiến lược của Akairi thua Horltias mất rồi. Chiến đấu với một gia tộc mạnh quen dần đi, sau này, nếu có đối mặt với những gia tộc khác, thì sẽ không cảm thấy xa lạ...”-Bernita đứng dậy và nói.-”Nhưng ai mà biết được, sẽ có lúc hạng hai cũng đèn ép hạng nhất...”
Ông Sanjou nhìn Bernita mỉm cười. Chớp lại loé sáng, soi rõ bức tranh chân dung lớn gắn trên tường. Một người phụ nữ, mang ánh mắt u buồn, đau thương, vội vã...với mái tóc tím dài bay trong gió, e ấp sau tấm màn sa dịu dàng. Tay cô ôm một đứa trẻ, nhưng không rõ khuôn mặt nó. Bức tranh vẽ nên một người phụ nữ thật đẹp, nhưng buồn đến ám ảnh người khác.
Đồ vật nào trong phòng cũng có vẻ mới, ngoại trừ chiếc nôi cạnh giường. Nó bị phủ bụi, lớp bụi dày như nét buồn trên khuôn mặt người phụ nữ...
-----/////Hết Chap-25/////-----
Next: Chap-26