Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 39: Chương 39: Dưới Cơn Mưa




“Cuộc chiến giữa biển có vẻ đơn giản, nhưng nó thật lại không hề đơn giản cho lắm...

Akairi đã tới đây, và bàng hoàng rút quân khi nghe tin Horltias đang chinh phạt đảo. Cậu cho quân của mình quay về trong sự nghi kị của Nora...

Boss của hòn đảo này là hai người sinh đôi...

Katrina đã được cứu trong gang tấc? Ai có thể làm điều không tưởng đó? Khôngles là một bóng ma ư?...

Nhờ con nhỏ ngốc nghếch, Kerji cũng đã bị lạc trong rừng như ai...”

----------------------------------------------

Mưa bắt đầu rơi xuống, càng ngày càng nặng hạt. Katrina lấy hai tay tự ôm lấy mình, cô lạnh vì hơi nước, vì ăn mặc phong phanh. Kerji cởi áo khoác mặc vào cho nhỏ, kéo tay nhỏ chạy đi. May sao gặp được một ngôi miếu hoang. Hai người chắp tay lạy rồi nhờ trú ở đó cho tới khi mưa tạnh. Chớp loé ngang rồi sấm vang lên, Katrina sợ hãi nép vào người Kerji. Kerji thoáng đỏ mặt, cậu cảm thấy ấm áp...

-”Tại cậu đó! Giờ phải vật vạ ở đây này...”-Kerji nói, cậu lấy khăn bông trong ba lô của Katrina và lau nước mưa trên khuôn mặt Katrina.

-”Tớ... Aaa!”-Katrina run rẩy nói. Một trận sấm chớp lại tới nữa làm Katrina sợ hãi.

-”Sao lúc ở vũ hội, có sấm chớp mà cậu vẫn như không thế? Lúc đó cậu làm tớ sợ muốn đứng tim à...”-Kerji nói. Cậu nhớ lại buổi vũ hội máu me, nhớ lại hình ảnh Katrina trong bộ bồ thướt tha lúc đầu, sau đó phải lấm máu và bước ra trước toàn thể mọi người trăn trối. Lúc đó, cậu tưởng như Katrina sẽ ra đi thật...

-”Tớ không nghĩ tớ còn sống, vì vậy tớ...”-Katrina có vẻ hơi buồn khi nhắc lại chuyện cũ.-”Mà cậu với Aiko sao rồi?”

Kerji giật mình. Cậu không ngờ Katrina vẫn bận tâm về nụ hôn nhầm lẫn đó của cậu với Aiko, hơn nữa còn tưởng cậu với nhỏ là người yêu thật. Kerji bối rối không biết biện minh ra sao để Katrina hiểu.

-”Tớ...lúc đó tớ say mà!”-Kerji xua xua hai tay nói.

-”Không phải vậy đâu... Aiko cũng thích cậu cơ mà.”

Nãy giờ con bé vẫn nép vào vai Kerji. Nhắc đến chuyện này, Katrina cảm thấy không vui lắm. Có cái gì đó nén chặt cảm xúc của cô lại, không cho cô giải toả, cũng như không muốn kìm nén quá chặt. Kerji chỉ thở dài, Katrina luôn cho là vậy, nhưng cũng không sao...

-”Không có gì giữa tớ và cô ấy thật mà!”-Kerji nói.

-”Tớ thấy cô ấy đáng thương lắm!”-Katrina ngắt lời Kerji.-”Nếu được xin cậu hãy-...”

Có cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng Katrina, cô nửa muốn nói tiếp, nửa lại ôm. Katrina dùng tay ôm lấy cổ, mắt cụp xuống với vẻ lo sợ. Thứ gì đó đang lan toả, xiết lấy cổ, rồi xiết lấy trái tim cô. Bây giờ Katrina mới thấy, thấy chiếc nhẫn bạch kim trên tay mình, và đến bây giờ cô mới nhớ đến Akairi.

-”Kerji...”

-”Chuyện gì thế?”

-”Không có gì...”

-”Sao cứ ấp úng vậy hả?”-Kerji cầm lấy hai vai Katrina, kéo cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

Không khí bỗng trở lên yên lặng. Mưa vẫn rơi, gõ lộp bộp trên cành lá, trôi theo mái ngôi miếu xuống như thác đổ. Khung cảnh lạnh lẽo, hoang tàn, nhưng có thứ gì đó đang cháy, đang sưởi ấm cho nơi này. Trên bậc thềm của ngôi miếu, Katrina và Kerji đang ngồi đó. Họ nhìn thằng vào mắt nhau, đôi mắt có đối phương có một chiều sâu, có một sức hấp dẫn đến kỳ lạ, làm cho đôi bên không dời đi được. Kerji buông tay trên vai Katrina xuống, đặt bàn tay vào đôi tay Katrina. Hai người thoáng đỏ mặt, đôi tay đan vào nhau. Hai đôi mắt kéo họ gần nhau hơn, gần hơn nữa... Cho tới khi đôi môi mềm mại của hai người chạm vào nhau.

Katrina nhắm mắt lại, xiết chặt tay mình hơn để cảm nhận sự ấm áp. Vị ngọt vương trên đầu môi lan toả khắp cơ thể. Kerji cảm nhận được vẻ yêu kiều trên đôi môi lúc nào cũng hờn dỗi, cảm giác mềm mại của đôi bàn tay nõn nà, sự mong manh dễ vỡ của trái tim đối phương. Hạnh phúc đang dâng tràn, và trái tim thì đang loạn nhịp...

-”Dừng lại đi, Kerji!”-Katrina sực tỉnh, nhỏ vừa bị thứ gì đó làm cho mê muội. Nhỏ đẩy Kerji ra bằng hai tay.

-”Xin...xin lỗi...”-Kerji đưa tay lên miệng, cậu vẫn không hiểu tại sao chuyện hồi nãy lại xảy ra. Tại sao cậu lại hôn Katrina, và Katrina cũng hôn cậu...

Hai người đỏ mặt ngoảnh đi chỗ khác. Ngọn lửa sưởi ấm nơi hoang tàn này đã tắt, nhưng vẫn còn vương vấn hơi ấm của lửa. Mưa ngớt dần và sấm chớp cũng không còn nữa. Trời lại trở về sáng. Kerji đứng dậy, cậu ra ngoài xem mưa có còn không.

-”Tạnh mưa rồi, Kattha...”-Kerji nói. Hai người không còn được tự nhiên cho lắm.

-”À... Ừ!”-Katrina đứng dậy.

Nắng rọi xuống, làm cho màu xanh của núi đồi càng trở nên lung linh và tươi tắn hơn bao giờ hết. Cỏ dưới chân ướt nhẹp, nhưng vì thế mà mọi thứ như trở nên tràn trề nhựa sống. Có những cánh hoa dại nở, có tiếng chim trở lại sau cơn mưa lớn, có mùi hoa cỏ xem lẫn âm thanh nước chảy...

-”Kattha, có thỏ này.”

Kerji ôm gọn trên bàn tay một con thỏ trắng tinh, với đôi mắt và cái mũi ửng hồng trông yêu lắm. Cậu đưa ra cho Katrina nhìn ngắm và vuốt ve nó. Katrina ngạc nhiên, vui mừng như trẻ con khi thấy chú thỏ. Nhỏ thích thú nắn nắn hai cái tai dựng lên của nó, đưa tay vuốt ve cưng nựng nó như Tanaka hay làm với nhỏ.

-”Chào nó đi, để tớ thả nó về với mẹ nó.”-Kerji mỉm cười nói.

-”Ừ nhỉ...”-Katrina thoáng buồn bã, nhưng rồi nhỏ lại trở nên vui vẻ.-”Về nhé, thỏ con!”

Kerji thả nó về chỗ cũ, rồi lại cùng Katrina đi tìm đường ra. Có tiếng gọi đâu đây... Kerji nghe thấy, cậu dắt Katrina đi theo tiếng gọi.

-”Cậu đây rồi! May quá... Cậu đã để nhỏ ở đâu trong suốt cơn mưa đầy sấm chớp vậy chứ?”-Tanaka nói, cô hớt hải cầm theo tấm bản đồ và áo mưa đi tìm Kerji và Katrina.

-”Có một ngôi miếu hoang, và em đã xin thần linh cho trú tạm ở đó.”-Kerji cười trừ.

Tanaka nhìn với vẻ nghi ngờ. Cô kéo Kerji ra một góc trong khi Katrina đang hái hoa dại. Cô dí tấm bản đồ vào trán Kerji và tra hỏi một cách đáng sợ.

-”Cậu làm gì nhỏ rồi hả?”-Tanaka tra hỏi, cô nghi ngờ lúc nào cũng đúng.

-”Không...không có gì thật mà! Nói ra chị có thể không tin nhưng...”-Kerji xua tay và nói, cậu đưa mắt nhìn Katrina.

-”Chuyện gì?...”-Tanaka ngạc nhiên hỏi.

-”Cô ấy hôn em một cách tự nguyện đó...”

Tanaka đưa hai đứa nhóc ra về. Đám người đang lo lắng đã đứng chờ sẵn ở chân đồi, họ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Katrina và Kerji đều an toàn. Riêng Tanaka và Kerji vừa đi vừa tủm tỉm cười, Katrina thì cầm theo mấy bông hoa dại cô hái được trên đồi.

-”Vui quá nhỉ, cậu làm bọn anh lo lắng muốn chết đâu này!”-Haru cốc đầu Kerji bực mình nói.

-”Phải vui chứ...haha...”-Kerji xoa đầu nói.

-”Sao lại vui?”-Haru ngạc nhiên hỏi.

Kerji ra dấu cho Yunumi để cô dắt Katrina đi chỗ khác chơi. Kerji đi thay đồ, rồi mọi người tụ tập ở bàn trà ngoài bãi biển để nói chuyện. Yasu rót một ly trà ấm cho cậu chủ của mình. Kerji uống nó, rồi mỉm cười không đâu. Tâm trạng của cậu giống như đang ở trên mây vậy.

-”Xuống đất đi Kerji! Rốt cuộc là chuyện gì làm Boss nhà ta vui đến vậy?”-Tsuke hỏi.

-”Kattha tự nguyện hôn tớ đó...”-Kerji nói.

-”CÁI GÌ?!”

Cả đám đều bị kích động bởi câu nói của Kerji hồi nãy. Tanaka nghe chuyện rồi, thế nên cô vẫn thong thả ngồi uống trà. Kerji gãi đầu cười trừ, những con mắt ghen tỵ, những con mắt nghi ngoè đang nhìn thẳng vào cậu.

-”Không phải chị ấy đính ước với Akairi sao? Chắc là chị ấy tưởng anh là anh Akairi thôi...”-Chika nói móc.

-”Không có đâu, nhỏ gọi tên anh mà!”-Kerji biện minh.

-”Có khi nào, chị ấy thay lòng đổi dạ không...?”-Inoue đảo mắt và đoán.

-”Được vậy đã tốt.”-Tanaka lườm Kerji nói đểu.

-”Đừng có đoán nữa!...”-Kerji nói.

Katrina đang nhặt vỏ sò cùng Yunumi. Nhỏ không hay biết chuyện gì đang khiến mọi người bàn tán xôn xao cả một góc trời, và Yunumi cũng vậy. Katrina nhìn ra xa, đặt tay lên ngực trái của mình. Ánh mắt nhỏ thoáng đượm buồn. Chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh dưới nắng trên ngón tay áp út của Katrina, nó đang đặt lên trên trái tim cô.”Cảm giác ấy...tại sao lại khác nhau đến vậy?”

Trong khi đó thì ở trên đất liền...

Akairi ngó vào lớp học Katrina. Không thấy cô, cũng chẳng thấy Kerji đâu cả, Akairi thở dài trở về lớp học trong lo lắng. Cậu bắt gặp Nora đang nhăn nhó nghi ngờ đứng đợi cậu ở cửa lớp mình.

-”Sao thế Nora?”-Akairi nhẹ nhàng hỏi, cậu đặt tay lên vai Nora.

-”Anh vừa tìm con nhỏ đó phải không?! Tại sao tối qua anh lại rút quân?! Có phải anh đã yêu con nhỏ đó rồi không?!”-Nora hất tay Akairi, nhỏ hỏi Akairi, rơm rớm nước mắt.

-”Sao lại có thể thế được, anh yêu em mà...”-Akairi vén tóc cho Nora.-”Anh đang tìm hội trưởng để hỏi chút chuyện thôi...”

-”Thật chứ?”-Nora gạt nước mắt và hỏi.

-”Thật!”-Akairi cúi xuống hôn lên trán Nora.-”Vào lớp rồi, em về lớp đi.”

Nora gật đầu mỉm cười ra về. Akairi nhìn theo, ánh mắt đầy khinh bỉ và căm hận. Chính Nora là người phản bội cậu ấy trước, vậy mà lúc nào cô ta cũng tỏ ra mình còn yêu Akairi... Akairi cũng sẽ trả lại con nhỏ lẳng lơ đó gấp đôi những gì nhỏ đã làm với Akairi.

-”Con rút quân vì Horltias đang ở đó sao?”-Ông Sanjou hỏi.

Akairi đã về tới nhà của mình. Bây giờ đã là giữa trưa. Cậu cúi đầu thưa với cha mọi chuyện về tối hôm qua. Ông Sanjou ngồi suy nghĩ một lúc, rồi ông cầm tẩu thuốc lên.

-”Vậy cũng được... Nhưng sao con không tới và bảo vệ vị hôn thê của mình?”-Ông Sanjou hỏi.

-”Con...”-Akairi không biện minh gì được.

-”Con nhu nhược quá đúng không? Bởi vì Nora đang ở đó đúng không? Con muốn cha tức chết à?!”-Ông Sanjou đập quyển sách xuống bàn một cách tức giận, làm Akairi giật mình cúi gằm mặt xuống.

-”Con xin lỗi cha...”

-”Con tính sao thì tuỳ, còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là tới lễ đính hôn rồi. Ta phải đi chuẩn bị ngay từ bây giờ. Con có thể cho Ileiser nghỉ ngơi vài hôm cũng được...”-Ông Sanjou bỏ ra ngoài. Ông để Akairi đứng đó một mình. Akairi quỵ xuống, bất lực và rày vò chính bản thân mình. Đúng vậy, tại sao cậu không tới và bảo vệ cho Katrina?....

Khuôn viên căn biệt thự nhà Hatice vẫn bận rộn như mọi ngày. Nào là khách, nào là người tới ký hợp đồng, bàn giao này nọ với cha mẹ của Katrina. Hai ông bà luôn bận rộn, bảo sao họ không muốn nuôi Katrina từ bé mà lại đem gả cô từ nhỏ. Khách vãn dần, vãn dần,... Cho tới khi hết khách thì Yuuna và chồng mình mới được nghỉ ngơi.

-”Thưa phu nhân, có thư ạ!”-Người hầu của biệt thự đem một lá thư lên và đưa cho Yuuna.

Yuuna nhận lấy lá thư, mở ra và đọc. Cô quẳng nó luôn trên bàn khách sau khi đọc xong, nó rơi trên một đống các lá thư khác.

-”Chuyện gì vậy em?”-Ông Hatice hỏi.

-”Lá thư từ nhà Sanjou!”-Yuuna nói.-”Nói chung chung là còn một tháng từ hôm nọ chứ thực ra tới bây giờ chỉ còn mười ba ngày nữa thôi...”

-”Lễ hẹn ước của con gái chúng ta hả?”-Ông Hatice lo lắng hỏi.

-”Đúng rồi đó...”-Yuuna nói với vẻ chán nản.

Ông Hatice gập lá thư lại và cẩn thận đút vào phong thư. Ông nhìn lên, đống sính lễ nhà Sanjou mang tới vẫn còn chất đống ở góc nhà, đúng nơi mà ban đầu ông Sanjou đã để lại.

-”Sao em không cất chúng đi?”-Ông Hatice hỏi.

-”Anh hỏi lần này là lần thứ mười rồi đấy, em đã bảo là cứ để vậy mà!”-Yuuna bắt đầu bực bội.

-”Nhưng tại sao lại thế chứ?!”

-”Để dễ gom nó lại thôi...”

-”Tại sao chúng ta phải gom lại?!”

-”Em nghĩ có khi đống sính lễ này sẽ không thuộc về nhà mình đâu, thay vào đó sẽ là sính lễ lớn hơn gấp nhiều lần từ nhà khác ...”-Yuuna mỉm cười nham hiểm.

-”Em...em lại?!”-Ông Hatice sừng sờ hỏi.

Yuuna không bận tâm chút nào, cô chỉ cười, nụ cười của một người mẹ, hay một người phụ nữ nham hiểm?...

-----/////Hết Chap-39/////-----

Next: Chap-40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.