“Buổi chiều ngày bắt đầu cuộc chiến, Kerji đã định làm gì đó cho Katrina, nhưng Tanaka đột nhiên xen vào...
Bernita đã ngồi trên ghế trong cung điện với tư cách là một trọng tài đánh giá cuộc chiến...
Horltias ra quân với trận đấu đầu tiên ở địa bàn của một gia tộc, địa bàn khá hiểm với nhiều lớp tường thành bao phủ...
Liên lạc của Katrina đến Horltias đã mất...”
----------------------------------------------
Trong khi đó, Ileiser đang tiến quân theo hướng đánh nhanh thắng nhanh. Mọi thứ đang trở lên hỗn loạn. Noả đang triệt hạ từng quân địch một cách nhanh chóng với kỹ năng được mài giũa kỹ càng. Cô kết hợp cả với dao găm cận chiến nếu có kẻ địch lại gần cô. Dù có kiêu kỳ thế nào, khi Nora chiến đấu thì cô có vẻ khá tập trung.
Akairi nhảy lên lan can lầu hai của gia tộc cậu đang chinh phạt. Với dáng vẻ như một vị thân sĩ, trong tay là một thanh bảo kiếm lạm ngọc loé sáng trong đêm tối, Akairi làm cho quân địch phải khiếp sợ. Cậu cầm dao đâm thẳng vào người chúng, đâm chết hai người cùng một lúc. Cậu rút kiếm ra, lạnh lùng, gai sắc, tàn ác...
Cậu bước vào bên trong dinh thự không chút sợ hãi, không người yểm trợ, không chút phòng thủ. Đôi tay dính máu nắm chặt thanh bảo kiếm. Cậu bước đi những bước lạnh lùng, để lại vết máu trên sàn.
Tên boss gia tộc này có vẻ đã nghĩ tới cái chết tới gần. Ông ta run rẩy cầm trong tay viên ngọc màu vàng, vội vàng quỳ xuống xin Akairi tha mạng khi thấy cậu bước tới. Akairi giật lấy viên ngọc trên tay ông ta.
-”Xin...xin tha cho tôi. Ileiser!!”-Ông ta run rẩy nói.
Akairi đưa đôi mắt đầy lạnh lùng nhìn ông ta. Cậu không chút ngại ngần, đâm thẳng vào ngực trái ông ta. Máu rỉ xuống, ướt đẫm ngực áo, và có cả máu chảy ra từ miệng. Ông ta sợ hãi ôm ngực ngã xuống. Thanh bảo kiếm đâm xuyên qua tim được rút ra.
Akairi đứng trên mái dinh thự nhìn xuống. Mọi người vẫn còn đang thực hiện cuộc hỗn chiến dưới chân cậu cả chục mét.
-”Nhân danh lãnh đạo của Ileiser, ta tuyên bố Ileiser đã thắng cuộc!!”-Akairi giơ viên ngọc lên cao và nói.
Viên ngọc loé sáng dưới ánh trăng làm mọi người chói mắt. Cuộc chiến dừng lại. Những người của quân thua cuộc bị sống sót đều phải chết, vì nếu để họ sống ắt sẽ có trả thù.
-”Có đi chinh phạt tiếp không?!”-Akairi hỏi quân của mình.
-”Có!”-Tất cả trả lời đồng thanh.
Akairi đặt viên ngọc vào giữa những viên cậu đã chiếm đoạt được. Từ 8:00 pm đến 10:00 pm, cậu đã chiếm đoạt được ba viên ngọc từ gia tộc khác. Chiến lược của cậu là tấn công cực nhanh vào những gia tộc yếu.
“10:20 pm”
Kerji:-”Chưa thấy tín hiệu của Kattha sao?”
Chika:-”Chưa!”
Kerji hỏi Chika vẻ lo lắng. Cậu giật mình khi nhận ra trước mặt mình là một vị tướng của quân địch, một tên chột mắt với nhiều vết sẹo to trên mặt. Tay hắn cầm một chiếc chuỳ đầy đinh sắc nhọn. Kerji bất giác lùi lại.
-”Ồ, bọn bé con như các ngươi mà làm tướng ư?”-Tên tướng lực lưỡng nhìn Kerji một cách khinh bỉ.
Kerji nhếch mép cười đểu hắn làm hắn tức giận. Hắn ta giáng cái chuỳ của mình xuống, hệt như một trận động đất vừa xảy ra. Không chút sợ hãi, Kerji né nó như một bóng ma.
-”Gì...ngươi né nó từ lúc nào?!”-Tên tướng dữ dằn gằn giọng nói lớn. Hắn cầm chuỳ đập tứ tung, đập thật nhanh xuống đất.
-”Đến lượt ta chưa, tên ngu ngốc?!”-Kerji hỏi.
Tên tướng của địch nhăn nhó nhìn Kerji. Cậu chưa hề cầm vũ khí của mình để sẵn sàng giao chiến. Bộ dạng không-quan-tâm của Kerji càng chọc tức tên tướng kia.
-”Ông có biết họ Ryohaku không?”-Kẹi bình tĩnh hỏi, một tay cậu đặt đàng sau lưng.
Tên tướng ngơ ngác nhìn Kerji. Nhắc đến từ Ryohaku, mặt hắn tái mét, rồi hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh giương chiếc chuỳ lên cao vẻ tức giận.
-”Ryohaku, chẳng có gì khiến ta phải sợ cả!!”
Kerji vẫn đứng im, một tay đặt sau lưng, một tay buông thõng, đầu hơi cúi xuống mặt đất, cười một cách nham hiểm. Chiếc chuỳ dần ghé xuống, lần này cậu sẽ không né nó, mà cậu đã đỡ nó, bằng một lưỡi hái của tử thần.
Chiếc lưỡi hái chạm khắc hoa văn màu đen tinh xảo đỡ lấy chiếc chuỳ to và nặng. Nó hất vâng chiếc chuỳ một cách nhẹ nhàng. Vị tướng dữ dằn của quân địch sợ hãi lùi lại. Trước mặt hắn, không phải là một thiếu niên, mà là một thần chết đang nhìn hắn với đôi mắt khát máu thực thụ. Chiếc lưỡi hái đáng sợ đâm thẳng vào người hắn, rồi rạch sâu, dọc trên người vị tướng của địch. Hắn ta chết không nhắm mắt.
Kerji cầm chiếc lưỡi hái trong tay, chống xuống đất, bước lạnh lùng qua xác tên tướng xấu số rơi vào tay cậu. Quân của địch đi theo yểm trợ thấy cánh tượng như vậy, chúng không khỏi hãi hùng. Chúng muốn bỏ chạy.
-”Không thoát được đâu những chàng trai chuẩn bị hi sinh dưới lưỡi hái của ta!”-Kerji nói với giọng khát máu.
Cậu cầm chiếc lưỡi hái và vung nó lên một cách nhẹ nhàng. Nó lướt qua như một cơn gió, và nó đã giết năm người cùng một lúc.
Tanaka:-”Đã hạ tướng, tiến công vào thành cuối dinh thự!”
Yunumi&Rikuto:-”Đã hạ tướng, tiến công cổng sau dinh thự!”
Gin:-”Đã hạ tướng, tiến công cánh trái dinh thự!”
“...”
Kerji thở dài. Đường cậu dẫn quân đã vắng bòng kẻ thù. Cậu bước đi trên con đường đầy máu và xác người tiến về phía trước. Yunumi, Rikuto, Gin và Tanaka cũng đều đang đi về phía trước. Bỗng Yunumi và Rikuto bị chặn lại bởi bốn người phụ nữ. Trên người họ đầy nét xăm trổ, mỗi người mặc đồ màu sắc đều khác nhau, có vẻ họ thiết lập thành một đội.
-”Đi đâu thế? Hỡi tiểu thư xinh đẹp và thiếu gia lịch lãm?”-Một người hỏi, trong tay cô ta cầm hai thanh tantou loé sáng.
Yunumi và Rikuto lùi lại. Hai người đều vào tư thế sẵn sàng.
Chika:-”Yunumi và Rikuto bị chặn!”
Kerji:-”Không sao, cứ giữ đúng hướng đi đi!”
Mọi người bất ngờ trước lệnh của Kerji. Cậu không chút lo lắng, tiến thẳng lên cánh phải dinh thự. Lưỡi hái lấy đi mạng sống của quân địch một cách nhanh không tưởng. Cậu đang đi thẳng lên chỗ boss dinh thự.
Yunumi và Rikuto bị yếu thế, họ bị bốn yêu nữ làm cho bị thương nhiều chỗ. Quân theo Yunumi và Rikuto bị giết quá nửa, nửa còn lại đang chống trả quân của địch. Trên tay Rikuto có nhiều vết thương chảy máu khá nhiều.
-”Boss của các người là ai?!”-Yêu nữ mặc đồ đỏ ghé sát chiếc tantou vào cổ Rikuto, cô ta muốn giết Rikuto ngay sau khi cậu nói boss của cậu là ai.
Yunumi kiệt sức chống tay trên nền đất, cô bị hai yêu nữ ghé dao cả từ trước và từ sau cổ. Yunumi nhuốt nước bọt, nhắm mắt chịu chết. Rikuto giãy giụa, cậu làm ả yêu nữ bực mình.
-”Vậy thì cho ngươi chết!”
Chiếc tan tantou trong tay ả yêu nữ đam thẳng vào cổ cậu. Chỉ còn cách một đốt ngón tay nữa là cậu sẽ chết. Đột nhiên bốn ả yêu nữ há hốc miệng ngã xuống, chết không kịp kêu gào. Rikuto thở phào, cậu kéo Yunumi đứng dậy. Trước mắt cậu, quân của địch cũng đã chết hết.
-”Ổn không?”-Katrina ngồi trên cây, tay cầm quạt hỏi. Cô nhìn hai người với ánh mắt ngây thơ.
Rikuto để ý chiếc quạt của cô cũng đã vấy rất nhiều máu. Cô thong thả vuốt tóc, đung đưa chân ngồi trên cành cây, thơ thẩn nhìn về phía trước.
-”Tiểu thư Kattha! Sao mọi người không liên lạc được với chị?!”-Yunumi lo lắng hỏi.
-”Ồn ào quá nên chị rút ra đó!”-Katrina ngây thơ nói.
Rikuto và Yunumi nhìn Katrina vẻ chán nản. Katrina ngây thơ nhìn hai người, cô thong thả như ở nhà vậy. Cô thúc giục Yunumi và Rikuto mau chạy về phía trước. Katrina nhìn theo, gắn thiết bị liên lạc vào tai rồi tụt xuống gốc cây.
Katrina:-”Đạo quân thứ sáu, đã rút về dinh thự, không thiếu người nào!”
Kerji:-”Đừng có bỏ liên lạc, con ngốc!”
Tanaka:-”Không ai yểm trợ Kattha hết sao?!”
Katrina:-”Kerji, xem ai lên tới chỗ boss trước nhé!”
Katrina chạy nhanh về phía trước. Hướng đạo quân của cô chinh phạt không còn bóng kẻ thù. Dinh thự này xây kiểu cổ, với phần mái cong vòm theo từng tầng một, rất dễ dàng cho việc leo từ mái lên. Tanaka đi thẳng vào dinh thự này một cách đường hoàng. Không gian trở nên im ắng, không còn tiếng vũ khí cọ vào nhau, tiếng la hét đau đớn, tiếng máu phun...chỉ còn tiếng bước chân lên phòng boss từ năm phía.
Boss thất vọng nhìn xuống từng lớp thành dinh thự. Tướng của ông, quân của ông đều đã chết hết, và thế giới này rồi sẽ từ chối ông. Viên ngọc màu cam từ trong tay ông rơi xuống, lăn đến cạnh chân Kẹi. Tất cả các tướng của Horltias đã tụ họp, họ đều là những người trẻ tuổi.
-”Lỗi là ông đã xem thường Horltias này, trùm sò!”-Kerji chống lưỡi hái xuống đất.
-”Cậu...cậu là...”-Ông già sợ hãi lùi lại sát lan can.
-”Ông biết thứ trong tay tôi mà, đúng không?”
Lưỡi hái lạnh lùng đâm thẳng vào ngực trùm sò của gia tộc. Ông già đau đớn rơi xuống từ lan can lầu năm của dinh thự. Bây giờ đã là 12:00 pm. Vậy là trong tay Horltias đã có tổng cộng ba viên ngọc.
-”Boss...boss ngầu quá...!”-Gin, Rikuto, Yunumi sững sờ trước Kerji. Họ đều là người mới tới.
-”Chẳng có gì ngầu cả?”-Katrina hờ hững nói.
Kerji chỉ nhìn họ rồi cười trừ, cậu hoàn toàn trở về một Kerji thường ngày trước mặt họ. Cậu véo má Katrina ngu ngốc.
-”Tớ biết cậu sẽ giở trò mà! Đừng làm mọi người lo lắng!”-Kerji tức giận nói.
-”Vâng...vâng...!”-Katrina ngoan ngoãn trả lời.
Kerji cho quân rút về dinh thự Horltias. Thiệt hại không nhiều, chừng hơn ba, bốn mươi người. Còn đạo quân của Katrina đã rút về hết từ trước. Katrina nhìn chiếc quạt của mình vẻ đau xót. Kerji vừa đi, vừa lau máu trên lưỡi hái của mình.
“1:00 am”
Mọi người về tới dinh thự Horltias. Người của Horltias vẫn canh chứng một cách cẩn thật. Anh Haru cầm sẵn vũ khí trong tay, đứng trên ban công của dinh thự nhìn xuống. Thấy có tiếng động, mọi người đều vào thế chuẩn bị.
-”Là tôi đây!”-Kerji giơ tay lên và nói.
Đèn của dinh thự được thắp sáng. Mọi người trở vào phòng khách, trên người ai cũng vấy máu. Yunumi và Rikuto nhìn có vẻ mệt, còn lại thì vẫn bình thường.
-”Cho chị xem vết thương trên người hai đứa nào?!”
Tanaka cầm hộp trị thương đặt xuống bàn. Cô xe vết thương trên người Yunumi và Rikuto. Đó là những vết chém khá sâu và có vẻ nặng. Hai người đau đớn khi Tanaka chạm vào vết thương của mình. Trên cổ của Tanaka cũng có vết cắt, nhưng nó nông và đã được băng lại ngay sau đó.
-”Có lẽ Rikuto và Yunumi chưa quen, hai người cần luyện tập nhiều hơn đó!”-Kerji dựa lưng vào tường nói.-”Còn Gin chắc cũng đã trải qua nhiều thực chiến...”
Rikuto và Yunumi chỉ cụp mắt xuống, vẻ thất vọng và tội lỗi hiện hữu trên khuôn mặt hai người. Gin có vẻ hơi mệt, cậu ngồi trên ghế và ngửa ra, tay đặt lên trán. Những người còn lại đều bình thường, riêng có Katrina che miệng ngáp ngủ.
-”Không có đi ngủ đâu...chiến lược đánh gia tộc mạnh trước là của cậu chứ ai?! Mệt thì ráng chịu đi.”-Kerji lườm Katrina và nói.
-”Rồi rồi...”
Katrina nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tối, nhưng trăng đang mờ dần đi. Cô nhìn trăng đắm đuối, tự hỏi bản thân mình Akairi đang làm gì, cậu còn sống, hay có khi đã... Nghĩ đến đây, Katrina lắc đầu nguây nguẩy, vỗ má mình cho tỉnh lại. Cô tựa đầu vào thành ghế, mắt nhìn ra ngoài, không chớp... Khung cảnh bên ngoài mờ dần, mờ dần và trở lại một màu đen tối.
-”Đã bảo là không ngủ mà...”
Kerji thở dài rồi nhìn Katrina ngồi dựa đầu trên ghế. Nhỏ đã ngủ, nhưng gương mặt vẫn hướng ra bầu trời đen thẳm. Kerji đắp chăn cho cô, ngồi cạnh trên ghế chắn tầm hướng ra ngoài cửa sổ của cô. Cậu chống tay lên thành ghế, nhìn ngắm Katrina. Hai mắt nhỏ nhắm lại, má ghé sát vào thành ghế. Kerji nhăn nhó véo mũi Katrina. Nhỏ lấy tay gạt ra, trở mình nhưng vẫn ngủ say.
-”Lúc nào cũng vậy, cậu chỉ toàn cố tỏ ra mình ổn thôi...”
Trăng cũng đã đi ngủ, thay vào đó là ánh sáng le lói phía góc trời. Mọi người vẫn canh chừng xung quanh dinh thự cho tới tận sáng. Đồng hồ điểm đúng 5h, đêm đấu đầu tiên đã kết thúc. Ánh mặt trời rọi sáng lối đi cho những người còn sống sót, cho những linh hồn hi sinh vì giới Bóng Đêm hỗn loạn. Trong phòng khách sang trọng yên ắng, chỉ còn đôi trai gái trẻ ngồi trên chiếc ghế dài. Hai người đều đang ngủ. Inoue định bước vào phòng, nhưng cô bị Tanaka kéo lại.
Katrina có vẻ hơi lạnh, cô xiết lấy chiếc chăn đắp trên người mình một cách vô thức, nép người vào ngay cạnh Kerji. Cô làm Kerji tỉnh giấc. Cậu dụi mắt rồi nhìn xung quanh, bất ngờ đỏ mặt khi thấy Katrina đang nép cạnh người cậu. Cậu mỉm cười rồi vòng tay ra sau ôm lấy vai nhỏ, ghé đầu nhỏ vào cổ mình một cách dịu dàng.
Mặt trời lại lên, không gay gắt, cũng không vội vã. Người đi đường ngày một đông...
-----/////Hết Chap-23/////-----
Next: Chap-24