-”Azuhad, con có nhớ ta nói gì với con không?”
Azuhad cúi đầu xuống, tay cô ôm lấy những vết thương trên người. Bernita hỏi nhưng không thấy Azuhad trả lời.
-”Ta nói phải trả lời. Biết chưa?!”-Bernita lại quật roi vào người Azuhad.
-”Con biết.”-Azuhad nói nhỏ.
-”Con có nhớ vì sao con bị chia cắt và đánh tráo như vậy không?”-Bernita hỏi.
-”Là do cuộc bạo loạn...”-Azuhad trả lời.
-”Vậy con có nhớ kẻ cầm đầu cuộc bạo loạn là ai không?”-Bernita hỏi.
-”Là...Ryohaku.”
-”Vậy tại sao con dám tới dinh thự Horltias?!”-Bernita nổi giận mỗi khi nhắc đến việc Azuhad trốn về dinh thự.
-”Nhưng con yêu Kerji!”-Azuhad ngẩng đầu lên và cãi lời Bernita.
-”À. Ra thế.”
“Nghe ta nói này, Azuhad. Nếu như cuộc bạo loạn không xảy ra, con đã được sống trong hạnh phúc. Nếu cuộc bạo loạn không xảy ra, con sẽ không mất cha mẹ, con sẽ không bị gửi vào nhà Ryohaku. Và con sẽ chẳng bao giờ biết Kerji là ai.”
“Con phải nhớ rằng, con là công chúa, là đứa con hoàng tộc. Con có nghĩa vụ trả thù cho cha mẹ mình. Không lẽ với con, phụ vương và mẫu hậu là người ngoài cuộc sao?”
“Cuộc bạo loạn không xảy ra, thì con đã không phải hứng chịu muôn vàn đau khổ. Đau đớn về thể xác, tinh thần...con sẽ không bao giờ phải hứng chịu.”
“Con có nhớ không? Rằng lúc đầu người con yêu là Akairi...”
Bernita bước ra khỏi căn phòng tối. Akairi và Misae đã đứng chờ sắn ở ngoài cửa. Misae vội vàng chạy vào khi thấy Bernita bước ra.
-”Akairi, truyền báo nữ vương đã bị bệnh. Mọi việc sẽ do ta kiểm soát từ nay tới khi ngài hồi phục.”
-”Cô đã làm gì ...?”-Akairi lo lắng hỏi.
-”Một chút, gọi là cảnh tỉnh thôi. Mau đi đi Akairi.”
-”Vâng.”
Misae hoảng hốt khi thấy Azuhad ngã gục trên sàn, khắp người toàn là vết roi quật. Misae xót xa nhìn cô, cậu chỉ dám lay nhẹ Azuhad, sợ cô ấy đau.
-”Công chúa, ngài đứng dậy được không?”-Misae hỏi.
-”Đỡ ta, Misae.”-Azuhad nói.
-”Sẽ ổn thôi công chúa-...”
Misae hoảng hốt nhìn vào mắt Azuhad. Đôi mắt ngây ngô trong sáng của cô nay đã bị vẩn đục. Những lời nói của Bernita đã đục khoét tâm hôn cô gái bé nhỏ.
-”Công...công chúa à!”
-”Đưa ta về phòng.”
-”Em có đau không?”-Akairi lo lắng hỏi.
Azuhad nằm trên giường để Akairi bôi thuốc cho cô. Đòn roi hằn lên người Azuhad những vết bầm tím ứa máu, làm nát da thịt của cô công chúa xinh đẹp. Azuhad chẳng biểu cảm gì cả, cô có vẻ chẳng hề đau đớn.
-”Em phải nghe lời cô Bernita chứ. Cô ấy vì hoàng tộc nên mới đánh em vậy thôi...”-Akairi khuyên nhủ.
-”Em hiểu, Akairi.”
-”Em vừa nói gì?”-Akairi ngạc nhiên.
-”Em hiểu.”-Azuhad nói.
-”Cuối cùng thì em cũng đã xưng hô với anh như lúc chúng ta hẹn hò sao?”-Akairi mừng rỡ nói.
-”Em yêu anh, Akairi.”
-”Công chúa vừa hồi phục, hãy dẫn ngài ấy ra ngoài để sức khoẻ tốt hơn, Misae!”-Bernita ra lệnh.
-”Vâng thưa tể tướng.”
Misae có vẻ hơi buồn. Mấy ngày nay, khuôn mặt công chúa luôn tỏ thái độ sắc lạnh. Trước kia, khi ở bên Misae, Azuhad luôn thoải mái hơn là ở cạnh Akairi. Bây giờ thì ở cạnh ai cô cũng vậy cả.
-”Công chúa, thần dẫn người tới công viên nhé.”
-”Được.”
Misae có ý gì đó. Cậu đưa Azuhad đến công viên gần dinh thự Horltias. Từ công viên nhìn ra xa có thể thấy trọn vẹn dinh thự.
-”Ngài có thích không?”-Misae hỏi.
-”Một chút.”
-”Người có muốn qua đó không?”-Misae chỉ về phía dinh thự Horltias.
-”Hỗn xược!”
Azuhad gắt lớn. Misae sợ hãi quỳ xuống.
-”Từ này về sau, nếu ngươi còn nhắc tới nơi đó thì đừng trách ta!”-Azuhad dằn mặt Misae.
-”Thần biết tội.”
Azuhad đi dạo bờ hồ. Misae nghĩ chắc Azuhad phải có quá khứ gì đó. Nhưng không, đầu óc Azuhad hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ Bernita đã “thanh tẩy” Azuhad thành công.
-”Kia là chị Kattha đúng không?!”-Chika ngồi trên chiếc xe lăn chỉ về phía Azuhad.
-”Đúng...đúng rồi thì phải.”-Rikuto nheo mắt nhìn.
-”Anh đẩy xe tới chỗ chị Kattha được chứ?”-Chika hỏi.
-”Ừm.”
Chika và Rikuto chắc đang ở đây hóng mát. Cô bé vẫn tưởng Azuhad ra ngoài để trốn về thăm dinh thự Horltias.
-”Chị Kattha!”-Chika cười tươi vẫy tay gọi.
-”Đừng lại gần!”-Misae nghiêm nghị nói lớn.
-”Ta là người quen của nữ vương các người đó, mau tránh ra!”-Chika hất hàm nói.-”Chị Kattha, chị tới tìm anh Kerji phải không?”
Azuhad nhếch mép cười cay đắng. Misae đã cảnh báo mà con bé vẫn không hiểu. Misae bối rối, còn Azuhad mặt lạnh tanh, đang suy tính gì đó.
-”Tránh ra đi, Misae.”
-”Công...công chúa, ngài đừng làm điều dại dột.”-Misae có ý ngăn cản.
Azuhad bước tới gần Chika. Cô cúi xuống trước mặt Chika, mỉm cười. Chika cũng cười tươi rói.
-”Đồ hạ đẳng.”-Azuhad tát vào mặt Chika.
-”Kattha, cô...”-Rikuto sững sờ trước hành động của Azuhad.
-”Các ngươi đứng trước mặt ta không hành lễ, đã vậy còn gọi ta bằng cái tên giả dối ấy. Các ngươi nghĩ các ngươi đáng tội gì?!”-Azuhad tức giận gầm lên.
-”Xin ngài tha mạng!”-Rikuto vội vàng quỳ xuống.”
-”Misae!”-Azuhad quay đầu lại.-”Bắt giam chúng.”
-”Công chúa à!”-
-”Nghe lệnh đi!”-Azuhad trừng mắt nhìn Misae.
-”Kerji, Kerji!”-Tanaka vừa vội vàng vừa lo lắng đạp cửa phòng Kerji.
-”Gì thế?... Em đang ngủ mà!”-Kerji kéo chăn đắp kín đầu trả lời.
-”Dậy đi, nữ vương bắt giam Chika và Rikuto rồi đấy!”-Tanaka đạp cửa phòng xông vào.
-”Nữ vương? Nữ vương nào?”-Kerji dụi mắt ngồi dậy.
-”Là Kattha chứ ai?!”
-”Nữ vương, quý tộc Ryohaku có việc muốn yết kiến ngài.”-Cận thần của Bernita tới nói với Azuhad.
-”Cho vào đi.”
Ông Ryohaku và Kerji bước vào. Kerji nhìn xung quanh căn phòng lớn. Đây là cuộc sống hàng ngày của Azuhad sao? Thật ngột ngạt. Azuhad chưa từng phải làm qua sổ sách, vậy mà giờ phải lo việc chính sự nhiều như vậy. Rõ ràng là cuộc sống bị đảo lộn quá nhiều.
-”Hạ thần cúi chào nữ vương.”
-”Miễn lễ. Hai ngươi tới đây làm gì?”-Azuhad lườm nguýt và hỏi.
-”Thần chỉ muốn biết tại sao người của thần lại bị bắt giam như thế.”
-”Tại sao à? Vậy hỏi xem hai thứ hạ đẳng ấy có coi ta là nữ vươnghay không?”
-”Vậy thần thay mặt hai người họ tạ lỗi với nữ vương.”
Azuhad suy nghĩ. Cô ra dấu cho Misae đưa hai người bị bắt giam tới.
-”Chika?... Đúng không?”-Azuhad hỏi. Cô vuốt má cô bé tội nghiệp.
Chika không tin vào mắt mình. Trước mắt cô bé không còn là Kattha nữa. Cô ta khác hoàn toàn, từ ánh mắt tới giọng điệu.
-”Nếu chúng tôi hạ đẳng, thì cô cũng là người hạ đẳng mà thôi.”-Chika đay nghiến Azuhad.
-”Ngươi nói gì...cơ?”
-”Nữ vương của đất nước này cũng chỉ là hạ đẳng thôi!”-Chika khóc và nói.
-”Chika!”-Kerji vội vàng chặn Chika. Cậu thấy rõ ràng Azuhad đang tức giận vô cùng.-”Nữ vương, xin ngài tha thứ cho cô bé không biết điều ấy!”-Kerji cúi đầu xuống.
Tất cả im lặng. Azuhad không nói gì, cô lẳng lặng rút kiếm cạnh sườn Misae.
-”Không, ngài không được làm thế!”-Misae vội vàng ngăn cản.
-”Chết đi!”
Azuhad điên loạn cầm thẳng cây kiếm mà giáng xuống. Chika nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật. Azuhad giết chết Chika trước mặt những người của dinh thự Horltias. Kerji không tin vào mắt mình, trước mặt cậu nay là một ác quỷ thực thụ.
-”Chikaaa!!!”-Rikuto lao tới ôm lấy Chika. Cậu lay người cô bé, nhưng cô bé đã tắt thở.-”Nữ vương, ngài...”-Rikuto ngước nhìn nữ vương bằng một đôi mắt nảy lửa.
-”Mau đi đi, những người của dinh thự Horltias!”-Misae nắm chặt tay kiếm của Azuhad.-”Đi đi trước khi quá muộn!”
-”Kattha! Tại sao em làm vậy?!”-Kerji hỏi, cậu đưa ánh mắt cay đắng nhìn Azuhad.
-”Đi đi thiếu gia Ryohaku! Hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức!”-Misae nói lớn, cố giữ tay kiếm đang run rẩy của Azuhad. -”Mong cậu thứ lỗi cho nữ vương, Rikuto.”
Misae quá quyết liệt. Kerji, Rikuto và ông Ryohaku đành phải ra về. Trước khi rời đi, Rikuto không quên ném cho nữ vương một cái nhìn thù hận, còn Kerji chỉ lặng lẽ nhìn Azuhad, đôi mắt suy tư khó hiểu.
Mọi người rời đi, để lại căn phòng của Azuhad sợ trống trải và im lặng. Lúc đó, Azuhad mới buông thanh kiếm rơi xuống vũng máu. Đôi bàn tay nhơ nhuốc run rẩy. Azuhad đứng không vững, cô khó nhọc chống tay lên bàn.
-”Công chúa!”-Misae vội vàng đỡ Azuhad.
-”Chi...Chika chết rồi...Con bé chết rồi!”-Azuhad cười lớn.
-”Công chúa!!”-Misae bất lực trước sự điên loạn của Azuhad.
-”Con làm vậy là đúng, Azuhad. Lại đây, ta sẽ khen con.”-Bernita mỉm cười bước vào.
Azuhad vội vã chạy tới và ôm lấy Bernita, đôi mắt còn hằn rõ vẻ hoảng loạn. Bernita mỉm cười sung sướng vuốt nhẹ mái tóc Azuhad.
-”Giỏi lắm, Azuhad.”
-”Thật ạ?”-Azuhad hỏi.
-”Đúng, con là đứa trẻ ngoan.”
Dinh thự Horltias chìm trong màu trắng tang thương. Lễ tang của Chika được cử hành. Tất cả khách tới viếng đều khoác lên mình màu áo đen, cùng sắc mặt tiếc nuối và buồn bã. Chika đang ngủ trong hòm kính. Cô bé giống như một con búp bê đang say ngủ, chìm đắm trong một giấc ngủ thật dài, thật sâu.
-”Anh Kerji! Anh nói đi! Chị Kattha không phải người giết Chika đúng không! Tất cả đều là dối trá đúng không?!”-Inoue hoảng loạn trong tiếng nấc. Cô bé kéo áo Kerji và hỏi.
-”Inoue, bình tĩnh. Về phòng đi...”-Tanaka dùng khăn tay kín đáo lau nước mắt. Chị cả của dinh thự này hiểu trong lòng Kerji bây giờ đau đớn hơn cả.
Rikuto ngồi cạnh nơi Chika đang ngủ. Cậu không nói gì cả, không khóc, cũng không bày tỏ cảm xúc. Rikuto chỉ cứ nhìn Chika suốt mà không thôi.
-”Cậu chủ, chúng ta có khách tới viếng.”-Yasu buồn bã bước vào và nói.
-”Cứ để họ vào đi.”-Kerji trả lời.
-”Nhưng vị khách này...”
-”Misae?”-Kerji ngạc nhiên khi thấy Misae bận một bộ đồ đen tới dinh thự Horltias.
-”Tôi đã xin phép ra ngoài, và muốn vào đó để bày tỏ nỗi tiếc thương với tiểu thư Chika...”-Misae cúi đầu nói.
Kerji nhìn Misae. Cậu ấy có vẻ khá chân thành, chất phác. Kerji tin là Misae tới đây vì muốn chia buồn thực sự.
-”Vào đi, Misae.”
Misae bước vào. Cậu đặt một bó hoa trắng cạnh Chika, nhìn khuôn mặt thanh thoát của cô bé và bắt đầu cầu nguyện.
-”Trước khi rời đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, Kerji.”
Misae được mời lên trên phòng khách của dinh thự. Không kịp uống chén trà nóng do Yasu mang tới, cậu bắt luôn vào việc mình muốn nói.
-”Có lẽ mọi người rất hận Azuhad, phải không?”-Misae hỏi.
-”Một chút.”
-”Hai người quả là một cặp, cách nói của cậu và Azuhad giống hệt nhau đấy.”-Misae mỉm cười, cậu an ủi Kerji.
-”Thật à...”
-”Dù sao đi nữa, tôi có cảm giác Bernita không phải là người đáng để Azuhad tin cậy. Bernita luôn xui khiến Azuhad giết người và làm chuyện xấu xa...”
-----/////Hết Chap-60/////-----
Next: Chap-61