“Tôi đã hiểu, như em muốn, ngủ ngon.” Phó Diệc Sâm không miễn cưỡng cô.
Thịnh Tư Hạ đi tới cổng, vú Trần mở cổng cho cô, đồng thời nghe thấy phía sau có tiếng xe rời đi.
Hỏi qua vú Trần mới biết dì nhỏ thực ra không có trở về.
Đã hơn 10h, cô có chút không yên tâm, gọi một cuộc điện thoại, đợi rất lâu mà không có người trả lời.
“Giờ này dì nhỏ có thường ra ngoài không?” Cô hỏi vú Trần.
“Một tuần luôn đi từ 2-3 lần.”
Cô đang muốn hỏi vú Trần, có biết dì thường ra ngoài làm gì không, lại không vui bảo người làm lần sau không nên lưu ý đến hành tung của bà chủ.
Dì nhỏ là người đã trưởng thành, không cần người khác sắp đặt cuộc sống.
Thịnh Tư Hạ ở phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, cô có chút quen giường, cũng có thói quen mất ngủ, lăn qua lộn lại, đến đêm khuya mới ngủ.
Có lẽ là vì hôm nay đột nhiên gặp lại Phó Diệc Sâm, ít nhiều mang đến cho cô chút cảm xúc, vừa mới ngủ, cô đã bắt đầu mơ.
Cô đã quên mất không biết bao lâu rồi chưa mơ thấy người này.
Ở trong mơ, Bobby ở dưới chân cô nằm ngủ, trong tay cô cầm một ly nước ép đào, màu hồng nhạt nhè nhẹ, ở dưới đáy cốc là miếng đào mọng nước.
Vì thế toàn bộ cảnh trong mơ đều là màu sắc của miếng đào mọng nước, lan tràn ra không trung.
Chờ cô giải xong ba đề toán, Phó Diệc Sâm đi vào thư phòng, mang theo một tập tài liệu, còn có một quả quýt.
Có lẽ là trái cây từ khách.
Cô nghĩ như vậy, lột vỏ, hỏi hắn: “Quýt có ngọt hay không?”
Phó Diệc Sâm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tài liệu, không ngẩng đầu lên mà nói: “Không rõ, em ăn vào sẽ biết.”
Thịnh Tư Hạ phát hiện, khi hắn trả lời những điều mình không biết sẽ không dùng từ ngữ phủ định chắc chắn, cho người khác cảm giác chờ đợi mong mỏi.
Thịnh Tư Hạ ôm mộng tách một múi bỏ vào trong miệng, vừa cắn một cái mặt đã nhăn lại: “Chua!”
Cô thích ăn trái cây ngọt: vải thiều, dưa hấu hoặc măng cụt, đối với vị chua lại cực kì không thích.
Vẻ mặt cô đau khổ, nuốt không nổi, lại xấu hổ không dám ở trước mặt Phó Diệc Sâm nôn ra. Khổ không nói nổi, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, hàng mi dài run rẩy.
“Có cần làm quá như vậy không?” Phó Diệc Sâm bị biểu tình của cô chọc cười.
Thịnh Tư Hạ trừng lớn đôi mắt, đứng dậy chạy đến bàn làm việc, lấy một quả quýt đến bên miệng hắn, giọng điệu tức giận: “Tự anh nếm thử, xem tôi có làm quá hay không!”
Hắn nhìn ngón tay trắng trẻo tinh tế của cô, vậy mà tự nhiên lại tránh đi, duỗi tay tự cầm lấy.
“Không tệ, không quá chua, nếu em không muốn ăn thì đem vứt đi.”
Cô quay về ghế Windsor, hắn vừa rồi lặp đi lặp lại động tác rút tay về, nhưng hắn hành động quá tự nhiên, cô không phân biệt được rốt cuộc hắn tránh cô hay là quả quýt.
Có lẽ hắn chỉ là không thích ăn trái cây.
Thùng rác nằm cạnh bên chân, nhưng cô không nghĩ liền vứt chúng đi như vậy.
Quả quýt vẫn chưa chua đến nỗi vô phương cứu chữa, cô còn có tuyệt chiêu, cắn mở xơ quýt, đem từng múi xé ra.
Thịt quả vẫn còn ngọt, như cảnh hoàng hôn, từng múi nằm cạnh nhau.
Cô lấy đầu ngón tay tách ra, trên tay toàn là nước trái cây.
Thịnh Tư Hạ không ngại mà lặp đi lặp lại động tác, rốt cuộc bị Phó Diệc Sâm nhìn thấy.
Hắn nhìn cô kinh ngạc, thở dài bất lực: “Em không phải do ăn lung tung mà rối loạn, mà bởi vì rối loạn nên em mới ăn lung tung.”
Hắn rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Tuổi cô không lớn, còn nhiều thì giờ làm những việc trẻ con vô dụng, cũng không cảm thấy mệt mỏi mà tìm chút ngọt ngào viển vông trong sự chua chát.
Giấc mơ hư ảo kết thúc khi cô nghe thấy tiếng động ở cửa.
Cô lấy di động xem thời gian, ba giờ sáng, lúc này cô không thể ngủ lại được nữa, nằm chơi di động chờ đến khi trời sáng.
Cho đến khi mặt trời đứng bóng, cô mới miễn cưỡng ngủ lại hai tiếng.
Tỉnh lại đã thấy dì nhỏ ngồi trên bàn cơm. Truyện được đăng duy nhất tại vanniemcac1607. Bánh quẩy vàng ươm, làm từ bột mì mà thành, còn có sữa đậu nành mới xay, tỏa mùi thơm khắp bốn phía trong phòng ăn.
Thịnh Tư Hạ ngồi đối diện dì nhỏ, chính mình lấy một cái bánh quẩy, nhai 3-4 lần, mới hỏi: “Dì không giảm cân nữa?”
“Hôm nay là ngày cá tháng tư.” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Thịnh Uyển Nhu đều lộ ra ý cười, bà chính là người như vậy, không thể giấu được chuyện gì trong lòng, vẻ mặt so với dự báo thời tiết còn chính xác hơn.
“Dì nhỏ, dì đang yêu hả?” Cô cười nói: “Gần đây khí sắc dì tốt lắm.”
Thịnh Uyển Nhu kinh ngạc, sờ sờ mặt của mình: “Rõ ràng như vậy sao?”
Không phải có ba điều không thể nào giấu đi được sao? – Ho khan, nghèo đói và tình yêu.
Đối với Thịnh Tư Hạ mà nói, còn có một điều nữa phải thêm vào, chính là quầng thâm mắt.
Ăn xong bữa sáng, cô mượn xe dì nhỏ, chạy đến sân bay để đón bạn.
Khi một người thanh niên tóc đen mắt xanh thấy cô, câu đầu tiên thốt lên chính là: “Wow, tối hôm qua em đã làm cái gì?”
Thịnh Tư Hạ duỗi tay túm lấy tóc anh ấy, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó lại: “Đau! Đây là tóc thật đấy!”
Cô cười đến độ ngã quỵ trúng phải anh ấy.
Nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau vô cùng đẹp mắt, cử chỉ thân thiết, người qua đường đều nghĩ là một đôi yêu nhau.
Thịnh Tư Hạ lái xe đến khách sạn đã đặt trước của Clint.
“Cô ấy nói mái tóc vàng này khiến anh như một tên ngốc, anh nhuộm tóc đen, cô ấy lại nói anh ra vẻ lạnh lùng.” Anh nhắm mắt, miệng lầm bầm: “Đúng là không đáng.”
Cô không để ý đến anh, tập trung lái xe, cho đến khi vào khách sạn, cô mới có tâm tư nghe anh lải nhải.
Thịnh Tư Hạ 15 tuổi đã quen biết Clint, anh ấy là bạn tốt của Phó Diệc Sâm, hiện tại cũng là của cô.
Cô vừa vào cửa, không thấy Phó Diệc Sâm, lại thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh anh tuấn, chân dài duỗi ra phía dưới bàn trà, tùy ý ngồi trên sofa.
Khi đó, tiếng Trung của anh nói không trôi chảy, hiện tại đã biết rõ các từ theo trào lưu trên Internet.
Có thể thấy, cách để học tốt một ngôn ngữ mới chính là có bạn gái người bản xứ.
Thịnh Tư Hạ thật ngưỡng mộ tính cách anh ấy tự do tùy ý, giống như mãi mãi không biết đến u sầu.
Anh ấy từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, cũng là đối tượng được nhiều cô gái vây quanh. Cha anh là người lai Pháp và Italy, Clint có cả sự lãng mạn của người Pháp, cũng có nét đa tình của người Italy.
Khi anh ấy dùng đôi mắt xanh thẳm kia đối mặt với Thịnh Tư Hạ, chăm chú nói điều gì đó với cô bằng tiếng Pháp, giống như lời quan tâm săn sóc hay một câu thần chú xa lạ đầy bí ẩn.
“Anh nói cái gì?” Giọng cô dịu đi đôi chút.
Anh ấy nói lại bằng tiếng Trung, bộ dáng nghiêm túc: “Anh nói, quầng thâm mắt của em thực sự rất nặng.”
“Đi chết đi!” Cô một phát đẩy mặt anh ấy ra.
Khi đến khách sạn, cô lập tức thay dép lê, chất liệu mềm mại êm ái khiến cô nhớ đến tối qua ở trong xe Phó Diệc Sâm, để hai chân như vậy thực thoải mái.
Từ tủ lạnh lấy ra hai thứ đồ uống lạnh, xé mở snack khoai tây, cô nằm trên sofa, bất chấp hình tượng lại vô cùng tự tại.
“Tới đây, kể em việc anh không vui xem, làm em vui vẻ nào.”
Clint ngửa đầu uống nước, động tác quá nhanh, nước chảy xuống nhưng anh ấy cũng không để ý mà lau: “Nói một cách ngắn gọn, anh bị đá.”
“Cứ như vậy? Come on, khoai tây đều bị em ăn hết, anh lại cho em nghe điều này?”
Cô quả thực không còn chút nhân tính.
Clint sống ở Mỹ, năm ngoái tại bữa tiệc Halloween đã quen một du học sinh Trung Quốc.
Một tháng sau, bọn họ giống như những người Manhattan khác, hẹn hò, tán tỉnh, không xác nhận mối quan hệ, cũng không nói lời đường mật mặc dù đã ở cùng nhau cả ban đêm lẫn sáng sớm.
Cô gái là sinh viên trao đổi trong một năm, mùa hè năm nay về nước, cắt đứt quan hệ với anh, tất cả các tài khoản mạng xã hội đều thay mới.
Clint đối với cô ấy chỉ biết mỗi trường học, chuyên ngành và thành phố cô ấy sống. Không biết số điện thoại, anh thậm chí còn không biết tên tiếng Trung của cô ấy.
“Cho nên lần này anh đến là muốn tìm người bị lạc?” Cô dùng vẻ hài hước mà che dấu đi sự kinh ngạc.
Trong thành phố rộng lớn có hàng triệu người như vậy, anh ấy có đủ tiền để thuê dịch vụ chuyên nghiệp tìm người ở bên kia đại dương xa xôi. Việc này không khó.
Nhưng anh ấy chọn cách bay qua, tiêu phí thời gian, sức lực mà trước đây chưa bao giờ nhiệt tình như thế.
Ngay từ lúc bắt đầu thật cẩn thận thử lẫn nhau, thẳng đến bắt đầu trả giá, lại nhận ra là yêu sâu nặng.
“Anh có nghĩ đến, rốt cuộc là không cam lòng, hay vẫn thật sự...”
Cô không nói tiếp, không dám sử dụng những từ ngữ nghiêm trọng bừa bãi như vậy.
Anh ấy nhướng mày: “Anh...”
Điện thoại vang lên, là điện thoại bàn trong phòng, Clint nghi hoặc, đi đến tiếp điện thoại, giây tiếp theo liền cười: “Tin tức của cậu đúng là rất nhanh!”
Thịnh Tư Hạ lấy một lát snack khoai tây hình tam giác bỏ vào trong miệng.
Má cô phồng lên, dùng khẩu hình hỏi anh là ai.
“Tớ vừa đến đã có người tiếp đón, không dám làm phiền đến ông chủ lớn là cậu....Ai? Còn có thể là ai? Là anh em tốt tiểu Hạ Hạ đấy!”
Anh ấy không chút để ý mà nói, đôi mắt Thịnh Tư Hạ ngày càng trừng lớn thêm.
Khắp thiên hạ, chỉ có ba người biết cách xưng hô này.
Cô từ trên sofa nhảy dựng lên, mang dép lê, ra khỏi sofa tiến đến phía ghế dựa Clint đang ngồi, một bước nhảy lên giường, ra hiệu cho Clint.
“Đừng nói với anh ấy em đang ở đây.”
Thực đáng tiếc, Clint có thể là một thiên tài ngôn ngữ, nhưng anh ấy không biết về ngôn ngữ kí hiệu, đặc biệt là thứ Thịnh Tư Hạ vừa nhất thời sáng tạo ra.
Anh đổi hướng, tránh bị Thịnh Tư Hạ công kích, tiếp tục nói: “Cái gì hỏi tớ còn liên hệ với con bé? Tớ vẫn giữ liên lạc với con bé nha. Hiện giờ người đang ở bên cạnh tớ, cậu có muốn nói chuyện với con bé không?”
Thịnh Tư Hạ tuyệt vọng xua tay, ánh mắt dần dần hung ác, thủ thế không chịu hợp tác.
“A? Chúng tớ đang làm gì?” Anh ấy cười khinh suất, “Trai đơn gái chiếc ở khách sạn, cậu nói xem? Phó, cậu không cần quá ngây thơ....”
Âm thanh từ ống nghe “Tích” lạnh lẽo một cái, anh quay đầu lại, Thịnh Tư Hạ mặt lạnh như băng, nhấn giữ nút gác máy.