“Ồ.” Thịnh Tư Hạ mặt không cảm xúc, lưu luyến không nỡ mà di chuyển chân.
Hôm nay cô mang một đôi giày mới, ra cửa liền lên xe. Mặt sàn của nơi tổ chức tiệc sáng đến mức có thể soi rõ bóng người, cô giẫm lên giày da cao cấp của hắn, không để lại dấu vết gì.
Nhưng cô vẫn nói thêm một câu chân thành: “Xin lỗi, Phó tổng.”
Bọn họ lần nữa bắt đầu khiêu vũ, không ai chú ý đến nhạc dạo đã đệm lên.
“Mấy năm không gặp, em lại có phép tắc như vậy.”
Hắn nói, bên cạnh có một cặp đôi xoay người sắp đụng phải, hắn nhẹ nhàng ôm phía trên eo cô, bước nhảy như nước chảy mây trôi, đưa cô đến nơi khác.
Tiếp theo, giọng điệu hắn mang đầy vẻ tự giễu, hoặc cũng có thể là do cô tự tưởng tượng ra, lầm bầm hai chữ: “Phó tổng?”
Thịnh Tư Hạ trong giọng nói không thiếu đi sự khiêu khích: “Chẳng lẽ anh muốn tôi gọi một tiếng chú? Cũng không phải là không được.”
Theo lẽ tự nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt tinh tế của hắn.
Vẫn giống như trước đây, hàng mi mỏng, hốc mắt hơi sâu cùng sống mũi cao thẳng càng tôn lên sự mạnh mẽ. Đường nét cả khuôn mặt vẫn hài hòa như cũ, khí chất lạnh lùng.
Chỉ có ánh mắt hắn thay đổi, sự nhiệt huyết đã giảm đi nhiều, thời gian lắng đọng như biển sâu không thấy đáy, trở thành người điềm tĩnh lại tự tại.
Nhìn khóe miệng hình như không có chút dấu vết, Thịnh Tư Hạ nghĩ, chắc hẳn hắn rất ít khi cười.
Cười lên đẹp động lòng người, ngược lại không cười, chính là đem vẻ đẹp ngưng đọng lại, sức quyến rũ càng nhân lên gấp bội.
Kì lạ, tại sao trước đây không ai nói cô biết, sức hấp dẫn của một người đàn ông qua 30 tuổi sẽ nhảy vọt?
Hắn từ một cây cổ thụ tươi tốt liền biến thành một ngọn núi khó chinh phục, khiến cô từ bỏ thử thách ấy.
“Tôi cho rằng em thích gọi tên của tôi.” Hắn nói.
“Trước kia là tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Phó tổng đừng để ý.” Mắt cô nhìn thẳng, giọng nói bình đạm, “Anh dạy tôi phải có phép tắc, tôi không dám quên.”
Thịnh Tư Hạ đã từng nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh khi cô và Phó Diệc Sâm lần nữa gặp lại nhau.
Cô không phải là người luôn gặp may mắn, chỉ là cảm thấy, trên đời nhiều người như vậy, tùy tiện ghép đôi cũng tồn tại vô số khả năng.
Ngoại trừ sinh tử, không ai có thể dám chắc rằng có thể mãi mãi tránh khỏi một ai đó.
Miễn là hít thở chung một bầu không khí, vẫn có cơ hội gặp nhau.
Chỉ là chưa từng nghĩ đến, sẽ bình thản mà đối diện. Cũng có khả năng là do tác dụng của cồn, khiến cô có chút mơ màng.
Cho dù có chút bất đồng đối chọi, nhưng với tính khí của Phó Diệc Sâm sẽ không so đo.
“5 năm, quà tặng không nhận, điện thoại không tiếp, tôi tới gặp em, em để tôi đứng ngoài cửa.” Hắn sát lại gần, giọng nói càng trầm xuống, “Tôi không dạy em phép tắc như vậy.”
Trong lòng Thịnh Tư Hạ có điểm nghi vấn, nếu hắn đã đi tìm cô, làm sao cô có cơ hội cự tuyệt để hắn đứng ngoài cửa?
Cô nói ra, chỉ trả lời: “Đó là điều hiển nhiên, tôi không phải là con ngoan trò giỏi, từ nhỏ đã không hiểu phép tắc. Trước kia anh dạy tôi tự học tiếng Anh, không phải tôi cũng thường xuyên chống đối anh sao?”
Phó Diệc Sâm cười nhẹ, cái gì cũng không nói.
“Về sau tôi đều sẽ kêu anh một tiếng Phó tổng.” Cô như vậy làm lớn chuyện, cách đó không xa có người chụp ảnh, đèn flash lóe lên, tựa như chiếu thẳng đến lòng cô.
“Tùy em.”
Thịnh Tư Hạ lo lắng khuôn mặt mình như vậy lên hình sẽ có vẻ nghiêm túc, cô cũng mỉm cười, đem khuôn mặt nghiêng nghiêng hướng phía máy ảnh bên kia.
Từ góc độ này nhìn vào, hiệu quả thị giác vô cùng tốt.
Mấy điệu nhảy sau, cô có chút mệt mỏi, lấy cớ gót giày quá cao, đi đến một bên nghỉ ngơi.
Phó Diệc Sâm gặp gỡ đối tác làm ăn, khó tránh phải nói chuyện vài câu.
Người phục vụ áo trắng quần đen mang rượu đến, đi xuyên qua đám đông, cô gọi anh ta, dự định lấy một ly rượu, ngón tay vẫy qua vẫy lại, cuối cùng anh ta vẫn đi mất.
Cô hôm nay đúng là uống không ít, lúc khiêu vũ, bước chân có chút không vững.
Nhưng thật ra cũng không cần phải say mèm để chứng minh với hắn ta rằng mình không phải là trẻ con.
Trường hợp như vậy, chỉ có lúc vừa mới đến mới thú vị, cô nhạt nhẽo vô vị, muốn rời đi, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Dương tiên sinh.
Cô là ngồi xe anh ta đến, tài xế nhà đã bị dì nhỏ trưng dụng, anh ta có nghĩa vụ đưa cô về Hợp Phố.
Trong nháy mắt, cô đã tìm thấy Dương tiên sinh đang khiêu vũ trong đám đông.
Anh ta đang ôm một cô gái dáng người nhỏ nhắn, nói cười vui vẻ, nhìn qua còn vô cùng tận hứng.
Cô mới không phải là người mất hứng.
Có lẽ hiện tại nhanh chóng gọi điện thoại cho dì nhỏ, bảo tài xế trở lại còn kịp.
Chỉ là đang do dự một lát, cô lại nhìn thấy Phó Diệc Sâm.
Đứng trước mặt hắn là một người phụ nữ dáng người duyên dáng, mái tóc trang nhã, lễ phục màu đỏ lộ ra tấm lưng phía sau.
Không biết bọn họ nói điều gì, người phụ nữ cười rộ lên, đôi hoa tai màu ngọc bích nhẹ nhàng rung động.
Tuýp người trưởng thành như vậy, có lẽ hắn sẽ thích.
Thịnh Tư Hạ mỉm cười, không suy nghĩ mà tiến về phía bọn họ, nhìn Phó Diệc Sâm nói: “Chú Phó, có thể đưa con về nhà không, con rất mệt.”
Nếu hắn xem cô là trẻ con, cô không ngại sắm vai cho hoàn hảo một chút.
Trẻ con, chính là vô cớ gây rối, không hiểu cách nhìn sắc mặt người khác, luôn đi phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Người phụ nữ liền nhìn cô một cái sâu xa.
Thịnh Tư Hạ mỉm cười lại, thẳng thắn hồn nhiên.
Phó Diệc Sâm nói: “Đương nhiên là được.”
Hắn khẽ nâng cánh tay, cho đến khi Thịnh Tư Hạ khoác vào.
Ngồi vào trong xe, Phó Diệc Sâm ngồi cạnh cô, nói địa chỉ với tài xế.
Tài xế nhanh chóng lái chiếc xe rời khỏi khách sạn, đến đường hầm, ánh đèn lóe lên trên cửa sổ, suốt đường đi tĩnh lặng, không có ánh sao.
Cô thực sự mệt mỏi, không phải là giả.
Đôi giày cao gót này, ít nhất là 6cm, ông trời thực không biết cô làm thế nào nhảy xong mấy điệu kia. Thời điểm cô giẫm lên giày Phó Diệc Sâm, hắn mặt không đổi sắc khiến cô thật bái phục.
Nghe nói rằng trong khoảng thời gian 7 năm, tế bào của con người sẽ có một lần thay mới hoàn toàn, hiện tại bọn họ ít nhất một nữa đã là người xa lạ.
Thịnh Tư Hạ bất giác thả lỏng người, bả vai sụp xuống, lười nhác dựa vào ghế, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đá rơi giày cao gót xuống, hai chân trắng nón giẫm ra bên ngoài, có chút giống như Bobby lười nhác bước lên nằm trên bụng cô.
Không cẩn thận đá giày qua một bên, Phó Diệc Sâm duỗi tay nhặt lại.
Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên tò mò: “Anh tới tìm tôi lúc nào?”
“Một tuần trước ngày khai giảng, tôi đến nhà dì nhỏ tìm em, bà nói em đã đi ra ngoài.”
“Có lẽ đúng là tôi đã đi ra ngoài.”
Phó Diệc Sâm lắc đầu: “Phòng của em sáng đèn.”
Cô “ồ” một tiếng, không định giải thích, cũng không hỏi hắn tìm cô làm cái gì.
Thời điểm ấy, đúng là sau khi cô đã thổ lộ tình cảm với Phó Diệc Sâm, rồi bỏ đi.
Khi đó, dượng Lâm Thụ Khiêm cũng cùng dì nhỏ chính thức làm thủ tục ly hôn, dì nhỏ tâm tình không tốt, hồn bay phách lạc, giảm gần mười mấy cân, ngày thường mở lời thường không đầu không đuôi.
Bà cho rằng Thịnh Tư Hạ không có ở nhà cũng là chuyện bình thường.
Điện thoại Phó Diệc Sâm vang lên, hắn nhấc máy, dùng tiếng Anh giao tiếp với đối phương.
Thịnh Tư Hạ vô tình nghe thấy, chỉ là bàn chuyện công việc.
Cô mở cửa sổ xe ra, gió biển thổi vào, mang chút vị mặn nhưng lại cảm giác thật thoải mái.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, chiếc xe đã dừng lại trước cửa nhà dì nhỏ.
Thịnh Tư Hạ không chần chừ, chỉ nói hắn một tiếng cảm ơn, mang giày rồi liền xuống xe.
Tài xế xuống trước một bước, giúp cô kéo cửa xe.
“Đợi đã.” Phó Diệc Sâm gọi cô lại, “Vừa rồi chọn được một viên kim cương xanh, tặng cho em. Ngày mai thư kí tôi sẽ đến hỏi ý em xem nên làm thế nào để khảm nó, vào dây chuyền hay nhẫn đều được.”
Thịnh Tư Hạ khó hiểu nhìn hắn, ngữ khí không vui: “Đây là có ý gì? Đền bù cho tôi?”
Hắn càng kinh ngạc, “Tôi thiếu em thứ gì sao?”
“Vậy thì tại sao?” Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc khuy măng sét màu bạc của hắn, cô phát hiện chính mình muốn hỏi nhiều hơn tưởng tượng.
“Tôi cảm thấy nó rất hợp với em, chỉ là tặng quà, không hơn không kém.” Trên mặt hắn không có nụ cười, “Nếu em cảm thấy mình bị xúc phạm, tôi xin lỗi, tôi sẽ rút lại lời đề nghị này.”
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào, lặng lẽ ngắm nhìn hắn, gương mặt như biển lớn không chút phong ba bão táp, phẳng lặng yên bình.
Cô vuốt tóc sang một bên, không chút để ý mà nói: “Đấy xem như món quà bạn bè tặng nhau sao?”
Cô thận trọng nói hai chữ “bạn bè”, nhấn mạnh từng chữ một.
Phó Diệc Sâm khẽ nhíu mày, “Tôi nghĩ rằng tôi đã nói với em mình không có bạn khác giới, sau này cũng không.”
Giải thích nhiều như vậy làm gì? Thật kì lạ, có người đáng để Phó Diệc Sâm kiên nhẫn giải thích cả một ngày, thời gian tôi luyện khiến hắn có được không ít ưu điểm.
Huống chi, Thịnh Tư Hạ nhớ rõ ràng lời nói của hắn ngày đó.
Đó là một buổi chiều gió yên biển lặng, khi đó cô tự ý vào nhà hắn – nơi không có những cuộc cãi vã khắc khẩu của người lớn, chỉ có những bụi hoa ăn được ở trước cửa nhà.
Phó Diệc Sâm vẫn luôn không để người làm vườn bỏ chúng.
Thịnh Tư Hạ coi hắn như một người hàng xóm ngoại hình đẹp trai lại hài hước, nhưng cô biết, bọn họ căn bản không phải bạn bè.
Cô cho rằng đã là một người bạn thì ít nhất phải thường xuyên gặp mặt, chia sẻ cuộc sống, ít nhất có ba chủ đề nói chuyện chung trở lên, khẩu vị ăn uống phải có điểm giống nhau.
Tất nhiên cô biết Diêu Giai Đình cũng thích ăn rau thơm và sầu riêng, tào phớ ngọt cùng với bánh gạo trắng, vì thế tình bạn của họ càng thêm thân thiết.
Mà Phó Diệc Sâm thậm chí còn không thể ngửi được mùi sầu riêng.
Thái độ của Phó Diệc Sâm đối với cô rất thú vị, vừa nuông chiều lại không quá dung túng, hai người hòa hợp mà ở chung, cũng có những điều cấm kỵ mà đối phương không thể phạm vào, hắn cũng không hỏi đến những việc riêng tư của Thịnh Tư Hạ.
Nhưng cô không như thế, cô ỷ mình tuổi nhỏ, tự mình có quyền được nói sai.
Hắn mặc áo hoodie trắng cùng với quần lửng, này không phải là trang phục thường ngày ra cửa làm việc.
“Anh muốn đi gặp bạn?” Đôi mắt cô sáng lấp lánh, không che dấu nổi sự tò mò.
“Đúng vậy.”
“Tôi nghĩ anh nên đội mũ lưỡi trai, sẽ càng đẹp mắt hơn.” Cô cho hắn lời khuyên, lại tự nhiên nói về chủ đề này, “Tôi có thể hỏi đó là nam hay nữ không?”
Phó Diệc Sâm cười, hắn liếc nhìn cô một cái mới thẳng thắn trả lời: “Tôi không có bạn khác giới, cũng không có mũ lưỡi trai.”
“Hôm nào tôi cho anh.” Cô nói chính là mũ lưỡi trai, về chuyện bạn khác giới, nếu hắn đồng ý, cũng không phải là không có.
“Cảm ơn, em giúp tôi chọn, không cần quá cầu kì.”
Phó Diệc Sâm không lịch sự từ chối, điều này làm cho cô rất vui vẻ.
Nhưng cuối cùng cô không tặng hắn mũ lưỡi trai, ngược lại khi đi dạo phố nhìn thấy khuy măng sét tuyệt đẹp kia liền lập tức mua về đưa cho hắn.
“Vì sao anh không có bạn khác giới?”
Cô hỏi, là xuất phát từ sự tò mò. Từ quan điểm của cô, ai cũng sẽ để ý một người có ngoại hình đẹp, lại có ít bạn bè, cùng hắn đi ra ngoài dạo phố nhất định sẽ rất ngầu.
Quả thực có rất nhiều ưu điểm.
“Bởi vì không cần.” Phó Diệc Sâm cười cười, sau đó lái xe đi ra ngoài.
Lúc ấy cô ngây ngẩn cả người, không kịp hỏi vì sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy, thật ra hắn còn có một mặt kiêu ngạo đơn độc.
Vậy hiện tại, hắn đang thay đổi quy tắc sao?
Hay trong mắt Phó Diệc Sâm, cô thậm chí còn không được xem là “người khác giới”?
Thịnh Tư Hạ cười rộ lên, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh, “Tôi cho rằng anh không cần có bạn khác giới, sao lại thay đổi rồi?”
Phó Diệc Sâm cười, “Em vẫn luôn ăn nói ngang ngược như vậy.”
“Nhưng là?” Cô nhướng mày lên nhìn về phía hắn, thông thường đi theo sau lời nói ấy luôn kèm theo hai chữ “nhưng là“.
“Không có nhưng là.”, hắn thong thả chậm rãi hỏi: “Vừa rồi vị Dương tiên sinh kia là bạn khác giới của em?”
Không biết vì cái gì, cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, khoé miệng cong lên: “Anh ta là đối tượng dì nhỏ giới thiệu cho tôi, vừa rồi bị anh dằn mặt, nói không chừng lần sau sẽ không dám tìm tôi nữa.”
“Tôi làm cái gì?”
“Anh không cho tôi uống rượu, còn mời tôi khiêu vũ.”
Hắn “ồ” một tiếng thật dài, bình thản nói: “Em có thể từ chối.”
“Tôi không có cảm xúc với anh ta, ngược lại muốn cảm ơn anh giúp tôi giải vây.” Thịnh Tư Hạ nhún nhún vai, bộ dáng chẳng sao cả, “Giống như anh vậy, tôi không cần bạn khác giới, cũng không cần viên kim cương xanh anh tặng.”
Dưới ánh đèn đường, mắt cô ngập tràn ý cười, trên mí mắt điểm xuyết một tầng ánh sáng nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Phó Diệc Sâm mỉm cười bất lực, bàn tay vô thức chạm vào khuy măng sét, “Tôi đã hứa với em, thời điểm sinh nhật mười chín tuổi sẽ tặng em một viên kim cương xanh, đây là mong muốn của em.”
Cô đã nói thế.
Trẻ vị thành niên luôn có gu thẩm mĩ đặc biệt khó cảm.
Cô nghĩ rằng kim cương trắng quá phổ biến, kim cương hồng quá cầu kì, kim cương vàng lại bị lỗi thời. Chỉ có kim cương xanh khiến cô sinh ra một loại ảo tưởng có thể nhìn xuyên qua nó mà trông thấy đại dương.
Khi đó, Phó Diệc Sâm nghe thấy sự so sánh của cô còn cảm thấy buồn cười.
Vì thế liền đồng ý sẽ tặng cô một viên, để cô thử xem liệu tưởng tượng có hay không trở thành sự thật.
Thịnh Tư Hạ dù chưa thử qua, cũng biết là hoang đường, cô sớm đã đi qua tuổi mơ mộng, không còn như trước có nhiều ý tưởng lãng mạn.
Cô ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Phó Diệc Sâm, “Tôi đã trưởng thành và thay đổi, có rất nhiều điều từng muốn trong quá khứ, hiện tại cảm thấy không còn quá thích hợp nữa.”